Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1394: Ngươi lại uống rượu, phạm ta kiêng kị, làm giết!

Chương 1394: Ngươi lại uống rượu, phạm điều kiêng kỵ của ta, đáng giết!
Sở Huyền sải bước đi tới cửa ra vào Ngọc Hành Phường.
Đúng như lời Hồ Chưởng Quỹ kia nói, bên trong Ngọc Hành Phường cấm đánh nhau, hắn đi suốt đường đều không gặp chút trở ngại nào.
Nhưng mà, ánh mắt theo dõi hắn từ phía sau lại khá nhiều.
Rõ ràng là Đường Trì kia đã sớm phái người ở bên trong Ngọc Hành Phường để mắt đến Dược Lôi Giao gân.
Bất kể là ai mua được món bảo vật này, đều sẽ phải nhận lấy lửa giận của người này.
Hắn cười nhạt một tiếng, đi thẳng ra khỏi Ngọc Hành Phường, thân hình biến mất trong màn mây mù dày đặc.
Một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ lấy ra Truyền Âm Phù, thấp giọng nói: “Đầu lĩnh, Lục Ly đã rời Ngọc Hành Phường, nhất định là đang muốn mau chóng trở về đảo Ngân Sa.”
Đầu kia Truyền Âm Phù truyền đến tiếng cười lạnh của Đường Trì: “Tiểu tử này không biết trời cao đất rộng, thật sự là tự tìm cái chết.”
“Lão tử bây giờ liền đi nửa đường chặn hắn!”
Hầu hết các căn cơ tiên địa của các nhà đều có đại trận bảo vệ, nếu không có thực lực áp đảo hoặc nội ứng phối hợp, thì căn bản không cách nào công phá.
Hắn cũng không ngu xuẩn đến mức đánh tới đảo Ngân Sa.
Chặn giết trên con đường phải đi qua khi người này trở về đảo Ngân Sa mới là lựa chọn tốt nhất.
......
Người đàn ông trung niên có chòm râu dê xa xa theo sau Sở Huyền, thân hình như một làn khói xanh, hòa làm một thể với mây mù dày đặc xung quanh, gần như không thể phân biệt.
Người trung niên nhìn theo hướng Sở Huyền bay đi, không khỏi dấy lên vẻ nghi hoặc.
“Không về đảo Ngân Sa, đây là muốn đi đâu?”
“Ở trên đảo ít nhất có đại trận hộ đảo, có thể chống đỡ một thời gian, nếu nghênh chiến Đường Trì ở bên ngoài, ngược lại sẽ rơi vào thế yếu.”
“Lục Ly này, rốt cuộc đang nghĩ gì?”
Người trung niên lại theo thêm một đoạn đường, bỗng nhiên kinh ngạc nghi ngờ.
“Hướng này…”
Là một trong những chấp sự được Thiên Xảo Lâu thuê, hắn cũng phải nắm rõ đủ loại tình báo theo thời gian thực.
Đi tiếp theo hướng này thêm một đoạn nữa chính là hồ Cá Đác mà Đường Trì đang chiếm giữ.
Dự định của Lục Ly vậy mà không phải là quay về đảo Ngân Sa dựa vào trận pháp phòng thủ, mà là trực tiếp giết đến tận cửa, diệt Đường Trì!
Quyết đoán như vậy, quả thực khiến hắn hổ thẹn!
“Quan sát thêm chút nữa…”
“Gã này làm ta càng thêm tò mò.”
“Nếu thật sự có thể diệt Đường Trì, thực lực của hắn tuyệt không đơn giản chỉ là Thiên Tiên hậu kỳ.”
“Nếu có thể mời chào được, bên trên nhất định sẽ rất hài lòng.”
Người trung niên chòm râu dê lộ vẻ vui mừng, tiếp tục lặng lẽ không tiếng động theo sau.
......
Mấy canh giờ sau.
Một hồ nước hiện ra trong tầm mắt Sở Huyền.
Ven hồ, dựng đứng từng tòa trúc lâu xây bằng tre xanh.
Nơi đây chính là hồ Cá Đác, có Tiên mạch nhất giai trung phẩm, vốn là Căn Cơ chi địa của một gia tộc Thiên Tiên.
Lão tổ Thiên Tiên của gia tộc đó xưa nay lương thiện.
Đường Trì liền lợi dụng điểm này, lừa người này ra khỏi hồ Cá Đác, rồi đánh lén giết chết.
Không còn lão tổ Thiên Tiên trấn giữ, đại trận cũng không chống đỡ được quá lâu.
Gia tộc Thiên Tiên này tự nhiên là kẻ chết thì đã chết, kẻ trốn được thì đã trốn.
Hồ Cá Đác này tự nhiên cũng trở thành nơi chiếm cứ của Đường Trì và đám Kiếp Tu dưới tay hắn.
Những Linh Ngư Phu sống dựa vào nơi đây xem như gặp phải tai vạ.
Khối lượng công việc mỗi ngày tăng mạnh thì không nói, lại còn không cho bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi.
Hiển nhiên là làm theo kiểu chỉ thấy lợi trước mắt.
Nhưng đám Linh Ngư Phu thực lực quá thấp, ngay cả Độ Kiếp Kỳ cũng thiếu, cả đời cũng không rời khỏi hồ Cá Đác.
Coi như trốn chạy, thì có thể trốn đi đâu đây.
Đối với tu sĩ Thiên Tiên Cảnh mà nói, sương mù ở Vân Hải Trạch không là gì cả.
Nhưng đối với tu sĩ từ Độ Kiếp Kỳ trở xuống mà nói, những màn sương mù này đủ để lấy mạng của bọn hắn!
Bọn hắn chỉ có thể tiếp tục ở lại hồ Cá Đác, chịu đựng sự áp bức của đám người Đường Trì.
Như vậy ít nhất còn có một tia hy vọng sống sót.
Sở Huyền vừa đến nơi này, thì thấy một thân ảnh khôi ngô phóng lên trời, khí huyết bành trướng, đang muốn bay trốn về hướng đảo Ngân Sa.
Người này mặt mày dữ tợn, sát khí đằng đằng, chính là “Huyết Đồng” Đường Trì.
Đường Trì cũng phát hiện Sở Huyền, cau mày nói: “Ngươi là người phương nào, vì sao lại đến gần hồ Cá Đác?”
Sở Huyền lười nói nhảm, thân hình lập tức biến mất tại chỗ.
Đường Trì sững sờ, đột nhiên cảm thấy sau gáy lạnh buốt.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn không chút do dự gầm lên một tiếng, khí huyết lấy bản thân làm trung tâm lập tức bao phủ ra xung quanh.
Keng!
Hắc quang và huyết quang va chạm.
Huyết quang trong khoảnh khắc nổ tung thành vô số mảnh vụn màu máu rồi tan vỡ.
Hắc quang chỉ bị đẩy lùi ra ngoài mấy trăm trượng.
Đường Trì nhìn lại, đó rõ ràng là một cái vuốt xương giao long đen như mực.
Lại sắc bén như vậy!
Vừa rồi nếu không phải mình phản ứng kịp thời, dùng khí huyết bùng lên phòng ngự, sợ là cú này đã đủ để cắt rách cổ họng rồi!
Hắn bây giờ đã đạt Nhất trọng Tiên Thể đại thành, chặn lại Tiên Khí nhất giai đúng là dễ dàng.
Nhưng hoàn toàn không dám đối cứng với Tiên Khí nhị giai.
Đường Trì thở hổn hển, gắt gao nhìn chằm chằm thanh niên áo đen kia: “Các hạ là ai? Ta và các hạ không oán không thù, vì sao lại đột nhiên ra tay với ta!”
Thanh niên áo đen cười ha ha: “Không oán không thù? Ngươi chẳng phải muốn cùng ta không chết không thôi sao.”
“Để phòng ngươi ra tay với ta, ta ra tay trước với ngươi, có gì không ổn sao?”
Nghe vậy, Đường Trì dù ngu xuẩn đến mấy cũng hiểu ra, đối phương chính là người đã mua Dược Lôi Giao gân.
Trong lòng hắn chấn động.
Đối phương thế mà không trốn về đảo Ngân Sa dựa vào trận pháp phòng thủ.
Mà lại đi thẳng đến hồ Cá Đác hắn đang chiếm giữ.
Quả thực là gan to bằng trời!
Người như vậy, hoặc là ngu xuẩn, hoặc là mạnh đến mức đáng sợ.
Hắn cảm thấy chín phần là vế sau.
Bởi vì có thể tu luyện đến Thiên Tiên Cảnh, không có mấy ai là kẻ ngu xuẩn.
Đường Trì lập tức nở nụ cười: “Hóa ra là Lục đạo hữu, hân hạnh, hân hạnh.”
“Câu nói kia của ta là để răn đe những kẻ khác cố tình nâng giá thôi, nhưng Lục đạo hữu thì khác, vừa có thực lực như vậy, lấy được Dược Lôi Giao gân là phải lẽ.”
Sở Huyền chớp chớp mắt.
Ngươi không phải Kiếp Tu sao?
Bộ mặt này thay đổi cũng quá nhanh rồi.
Thế này bảo ta làm sao ra tay đây?
Người trung niên chòm râu dê ở nơi xa trong mây mù thấy cảnh này cũng một phen kinh ngạc.
Huyết Đồng Đường Trì, nhân vật từng xé xác Thiên Tiên, ăn sống yêu thú, vậy mà lại nhận thua nhanh như vậy sao?
Chẳng lẽ Đường Trì cũng cảm thấy Lục Ly này rất khó giải quyết, sau khi cân nhắc vẫn là quyết định bỏ qua sao?
Đường Trì thấy Sở Huyền nhíu mày trầm tư, thầm nghĩ đối phương chắc cũng đang do dự, cũng không muốn động thủ.
Trong lòng hắn thấy yên tâm hơn, lúc này lại nói: “Lục đạo hữu nếu có thời gian rảnh, không bằng tới hồ Cá Đác của ta ngồi một chút, cùng uống chén rượu thế nào?”
Nghe vậy, Sở Huyền ngẩng đầu lên: “Uống rượu?”
“Đúng vậy, uống rượu. Người sống một đời, nếu không có rượu ngon người đẹp bầu bạn, chẳng phải là sống uổng một kiếp sao?” Đường Trì cười ha hả.
“Người huynh đệ kết nghĩa Phượng Bạch của ta chính là nhân tài kiệt xuất trong số đó, bên hông luôn treo hồ lô rượu, bên cạnh chưa bao giờ thiếu tiểu mỹ nhân.”
Sở Huyền lắc đầu: “Ta chỉ uống trà không uống rượu, thề giết hết kẻ uống rượu trong thiên hạ.”
“Ngươi lại uống rượu, phạm vào điều kiêng kỵ của ta, đáng giết!”
Nói xong, không nói lời nào nữa, ném ra Âm Dương Đoạt.
Một đen một trắng, hai đạo khí linh giao long hiện lên, phát ra tiếng keng keng vang dội, điều khiển một đôi vuốt xương giao long, lao thẳng tới tấn công!
Khoảng cách gần như vậy, lại thêm việc Sở Huyền đột nhiên trở mặt, khiến Đường Trì vô cùng bị động, không kịp chuẩn bị.
Vội vàng, hắn chỉ có thể phun khí huyết ra, tạo thành lớp giáp trụ khí huyết bao phủ bên ngoài, miễn cưỡng ngăn cản.
Keng keng keng!
Linh quang đen trắng bay lượn vòng quanh Đường Trì, không ngừng đâm xuống.
Lớp giáp trụ khí huyết mỏng đi nhanh chóng với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
“Lục Ly! Ngươi khinh người quá đáng!” Đường Trì tức giận khôn xiết.
Sở Huyền cười lạnh: “Muốn trách, thì trách ngươi thích uống rượu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận