Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 14: Triệu Hoành đây, ta không muốn nói thêm lần thứ hai

Chương 14: Triệu Hoành đâu, ta không muốn nói thêm lần thứ hai
Sở Huyền đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Tiểu Hổ lắc mình một cái, chắn ở trước người.
Coong một tiếng, liền đánh bay những thứ ô uế tạp nham đó ra xa.
"Giết đi, để chúng sống cũng chỉ lãng phí lương thực."
Sở Huyền khoát khoát tay.
"Hống hống!"
Tiểu Hổ, Tiểu Báo hưng phấn đáp lại.
Hai con Âm thi đột nhiên đạp mạnh xuống đất, thân thể liền bật lên cao như lò xo.
Trong khoảnh khắc liền nhảy lên trạm gác.
Hai gã hán tử kia trợn tròn mắt, còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra.
Liền bị trực tiếp phanh ngực mổ bụng.
Tiểu Hổ, Tiểu Báo ăn như gió cuốn, ăn đến vô cùng thích thú.
Sở Huyền tùy ý nói: "Đừng chỉ lo ăn, mở cửa ra cho ta."
Tiểu Hổ lúc này mới lúng túng hống lên vài tiếng, vội vàng đi tới cửa lớn, tung một cước, trực tiếp đá văng cửa chính.
Sở Huyền lúc này mới thản nhiên đi vào khách sạn Hào Thái.
Tiếng động lớn từ cửa chính truyền đến, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người trong khách sạn Hào Thái.
Bọn hắn hoặc là ló đầu ra từ cửa sổ, hoặc là đẩy cửa đi ra.
Lập tức liền nhìn thấy Sở Huyền.
Cũng nhìn thấy hai gã hán tử đang bị gặm nuốt kia.
Lập tức một phen kinh hãi.
Ngọa Tào! Zombie xông vào đại bản doanh của chúng ta!
Rất nhanh, liền có hơn hai mươi gã hán tử mang theo trường thương đoản bổng, xuất hiện trước mặt Sở Huyền.
Bọn hắn nhìn thanh niên mặc trang phục kỳ dị này, không hiểu vì sao, trong lòng luôn cảm thấy có chút sợ hãi.
"Ta tìm Triệu Hoành."
Sở Huyền tùy ý nói.
"Buồn cười! Lão đại cũng là người ngươi muốn tìm là có thể tìm được sao?!"
Một gã hán tử cười lạnh một tiếng, gầm nhẹ nói.
Sở Huyền tiện tay vung lên.
Tiểu Báo liền xông ra, tại chỗ lôi gã hán tử kia ra khỏi đám người.
Một trảo xé rách yết hầu.
Máu tươi tựa như suối phun bắn thẳng lên trời.
Những người còn lại lập tức khẽ run rẩy.
Ánh mắt nhìn về phía Sở Huyền cũng lập tức xảy ra biến hóa.
Zombie rõ ràng nghe lời hắn!
Người này mẹ nó lại có thể khống chế zombie a!
Chẳng trách dám xông vào đại bản doanh Linh Khuyển bang của chúng ta!
Còn có người nhìn kỹ Tiểu Hổ và Tiểu Báo vài lần, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt.
Một lát sau liền kinh hoảng kêu lên: "Bọn hắn là Hổ ca và Báo ca!"
Những người còn lại cũng kịp phản ứng, trong lòng tràn đầy kinh dị.
Đường Hổ, là em vợ của Triệu Hoành.
Vương Báo, là thủ hạ tâm phúc của Triệu Hoành.
Đã từng, địa vị của hai người này trong Linh Khuyển bang đều tương đối cao, không phải thành viên bình thường có thể so sánh.
Hiện tại hai người này rõ ràng đều biến thành zombie khôi ngô như vậy.
Còn nghe theo mệnh lệnh của thanh niên này!
Điều này quá khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi!
"Triệu Hoành đâu, ta không muốn nói thêm lần thứ hai."
Sở Huyền nhíu mày.
Đầu óc của đám người này thật đúng là không đủ dùng.
Còn không đi tìm Triệu Hoành.
Hắn nghiêm túc hoài nghi, cho dù có thu phục Linh Khuyển bang này, đám người này cũng chỉ là đám ăn không ngồi rồi, căn bản không có tác dụng.
Hay là cứ để cho Âm thi ăn hết bọn chúng đi.
"Ngươi tìm ta?"
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ trong đám người.
Đám người tự động tránh ra một con đường.
Một bóng người gầy gò nhanh chân đi tới như sao băng.
Đi theo phía sau là ba con cự khuyển khỏe mạnh.
Mỗi một con đều hung thần ác sát, khát máu tàn bạo.
Hắn chính là Triệu Hoành, lão đại của Linh Khuyển bang.
Sở Huyền đánh giá người đàn ông này, ánh mắt có chút kinh ngạc và vui mừng.
Hắn cảm nhận được sự dao động năng lượng trên người Triệu Hoành.
Loại năng lượng này cũng không phải linh lực, so sánh với cấp bậc năng lượng của linh lực, về bản chất liền yếu hơn rất nhiều.
Nhưng cực kỳ hiển nhiên, lý do tố chất thân thể của Triệu Hoành vượt xa người thường, lý do hắn có thể thuần phục được cự khuyển khổng lồ như vậy, chính là vì loại năng lượng kỳ dị này.
"Nếu như luyện hắn thành Âm thi, thực lực nhất định sẽ rất mạnh."
Sở Huyền hai mắt tỏa sáng.
Ánh mắt quan sát Triệu Hoành lại càng thêm hài lòng.
Tựa như đang đánh giá một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Ánh mắt kiểu này khiến Triệu Hoành cảm thấy rất khó chịu.
Nhưng hắn đã nhìn ra, đối phương tuyệt không phải hạng người tầm thường.
Nhất là bản lĩnh điều khiển zombie này, càng là chưa từng nghe, chưa từng thấy.
Vì thế, hắn vẫn phải kiềm chế sự bất mãn trong lòng, trầm giọng hỏi: "Ngươi là ai, tại sao tới tìm ta, rốt cuộc muốn cái gì?"
Sở Huyền bình tĩnh nói: "Khu thương mại Tiểu Nhuận Phát bị ngươi đốt, đó là địa bàn của ta."
Triệu Hoành sững sờ.
Chuyện đó đối với hắn mà nói là chuyện của mấy tháng trước, gần như đã muốn quên đi.
Hiện tại Sở Huyền nhắc tới, hắn mới đột nhiên nhớ tới khu thương mại tựa như hầm băng đó.
Triệu Hoành gật đầu: "Chính xác là ta đốt, lúc ấy cũng không biết đó là của ngươi. Nếu như ngươi muốn, ta có thể cho người chuẩn bị cho ngươi một khu thương mại khác."
"Dù sao thì hơn phân nửa thành phố Đông Hồ đều là của Linh Khuyển bang ta."
Một tiểu đệ phẫn nộ nói: "Lão đại, hắn giết người của chúng ta!"
Triệu Hoành vung một bạt tai, trực tiếp tát bay người này.
"Không đủ." Sở Huyền lắc đầu.
Triệu Hoành nhìn Sở Huyền, lạnh lùng nói: "Ta đã đưa ra bồi thường, có chấp nhận hay không là chuyện của ngươi, Linh Khuyển bang ta tuyệt không thể nhân nhượng hết lần này đến lần khác."
"Đừng quên, ngươi còn giết người của ta!"
Hắn thân là lão đại Linh Khuyển bang, trước mặt nhiều tiểu đệ như vậy, không thể để mặc Sở Huyền được một tấc lại muốn tiến một thước.
Sở Huyền cười ha hả một tiếng, vỗ tay tách một cái: "Đơn giản, ta muốn toàn bộ Linh Khuyển bang."
Triệu Hoành sững sờ, rồi giận quá hóa cười: "Thú vị đấy, ta đúng là lần đầu tiên gặp phải kẻ thiếu gân như ngươi!"
"Đại Hắc, Đại Hoàng, Nhị Hoàng, lên cho ta, ăn tươi hắn!"
Vừa dứt lời, ba con linh khuyển sớm đã chực chờ liền bổ nhào ra.
Ba cái miệng lớn chảy đầy nước dãi, đột nhiên táp về phía yết hầu, cánh tay trái, và đùi phải của Sở Huyền.
Sở Huyền vẫn giữ vẻ mặt tự nhiên như cũ, đứng chắp tay.
Tiểu Hổ đột nhiên chắn trước người hắn, còn thân hình Tiểu Báo thì đột nhiên biến mất.
Trên người Tiểu Hổ nổi lên một tầng ánh sáng vàng, như áo giáp, tựa như Thiên Binh hạ phàm.
Keng!
Ba con chó lớn lao vào người Tiểu Hổ, há miệng lớn đột nhiên cắn xuống.
Nhưng mà ngay sau đó, cả ba con lại cùng rú lên đau đớn.
Hàm răng của bọn chúng vốn có thể cắn nát cả đầu lâu người, lại bất ngờ gãy lìa tận gốc.
Đúng là yếu ớt như thủy tinh!
Triệu Hoành trong lòng chấn động mãnh liệt.
Đó nhất định là zombie cao cấp!
Zombie cao cấp đáng sợ như vậy, lại có thể bị con người điều khiển sao?
Khoan đã, không phải vừa rồi có hai con zombie sao, con kia đâu rồi?
Ý nghĩ này của hắn vừa mới dâng lên.
Liền lập tức cảm nhận được cảm giác đau nhói giữa lưng.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Triệu Hoành liền đột nhiên xoay người một cái, theo phản xạ né tránh công kích.
Nhưng cho dù như thế, cơn đau nhức kịch liệt cũng đột ngột ập tới.
Rắc!
Lưỡi đao ngưng tụ từ Âm hỏa trực tiếp cắt rách sau lưng hắn.
Mang theo một vệt máu.
Vết thương vừa dài vừa sâu.
Âm hỏa không ngừng thiêu đốt, cơn đau tựa như vô số cây chuỳ, nện thẳng vào óc.
Chỉ trong mấy hơi thở, Triệu Hoành cảm giác toàn bộ sức lực tựa như đều trôi đi theo vết thương.
Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể lảo đảo muốn ngã.
Quả thực cần phải có người dìu đỡ mới có thể đứng vững.
Hu hu hu...
Lúc này, ba con linh khuyển đều đã bị Tiểu Hổ đánh cho tơi bời.
Vừa rồi Đại Hắc tấn công Sở Huyền hăng nhất, ăn nhiều đấm nhất, lúc này đã thất khiếu chảy máu, toàn thân run rẩy, hiển nhiên không sống nổi nữa.
Đại Hoàng và Nhị Hoàng thì thức thời hơn nhiều, lập tức lật ngửa người tại chỗ, lộ ra cái bụng mềm mại, biểu thị sự thần phục của mình.
Triệu Hoành nhìn thấy cảnh này, nội tâm lạnh ngắt.
Ba con linh khuyển mình nuôi dưỡng bấy lâu, lại không chịu nổi một đòn, còn mẹ nó đầu hàng địch nữa!
Tố chất thân thể mà mình tự cho là cường đại, cũng yếu ớt như đậu phụ.
Triệu Hoành hít sâu một hơi, đột nhiên rút từ trong ngực ra một khối u kim loại đen kịt, nhằm về phía Sở Huyền đột ngột khai hỏa!
"Chết đi!" Hắn cười gằn nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận