Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 661: Hôm nay bên trong, như không lên giao viện quân thuế, liền san bằng nơi đây!

Chương 661: Trong ngày hôm nay, nếu không nộp viện quân thuế, liền san bằng nơi này!
Sở Huyền khẽ vuốt cằm.
Phong cách làm việc của Mộc Đầu vẫn lôi lệ phong hành như trước.
Đối mặt với yêu cầu vô lý của đối phương là thu tiền thuế ba mươi năm tới, bất luận từ chối hay cầu xin, đều là hạ sách.
Nổi dậy giết người, ngược lại là lựa chọn tốt nhất.
Bây giờ tang ôn bùng phát khắp nơi, giao thông bất tiện, cứ đổ việc đội xe này mất tích lên đầu đám tang nhân là xong.
Ngược lại đám tang nhân cũng sẽ không đứng ra phản bác.
Có điều, phương pháp này cũng chỉ có thể kéo dài thời gian mà thôi.
Sớm muộn gì cũng sẽ có một đội xe khác tới thu thuế.
Sở Huyền đột nhiên hỏi: "Tam Hà thành không phải bị phỉ binh chiếm rồi sao, bây giờ thế lực nào tới thu thuế vậy?"
Tiểu Thảo Vương đành phải lắc đầu: "Bẩm tiên nhân, ta cũng không biết."
"Có thể là phỉ binh, có thể là phản quân, thậm chí có khả năng chỉ là doạ người."
Sở Huyền không hỏi thêm nữa.
Có lẽ phải chờ đến khi đội ngũ thu thuế thứ hai tới, mới có thể biết được đối phương rốt cuộc là thế lực phương nào.
. . .
Cùng lúc đó, một đội ngũ đang tiến về phía trấn Tiểu Hà.
Phía trước và phía sau là mười mấy Long Bá Nhân cường hãn cưỡi câu long.
Bọn hắn luôn cảnh giác xung quanh, đề phòng tang nhân xâm phạm.
Ở giữa là mười con cõng rồng to lớn.
Trên lưng con cõng rồng dẫn đầu có một tòa lầu các cỡ nhỏ.
Phía sau mười chín con cõng rồng còn lại thì đều kéo theo những chiếc xe đẩy tay to lớn.
Trên xe ba gác đều chất đầy ắp hàng hóa.
Phía trên còn được che đậy bằng da thú chống nước.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra, bên trong chính là lương thảo và thịt khô.
Hiện giờ đại lộ đã đầy vết nứt, cỏ dại mọc um tùm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy xương trắng đổ ven đường.
Nhưng mỗi người trong đội xe này đều không hề sợ hãi.
Cách đây không lâu, bọn hắn vẫn là đám giặc cướp liều mạng, hơi một tí là giết người cướp của.
Làm sao lại sợ hãi những thứ này được.
Lúc này, một tên người đàn ông thấp nhưng cường tráng đột nhiên thúc bụng câu long, nhanh chóng đi tới bên cạnh con cõng rồng.
Hắn lấy ra một tấm bản đồ, đưa cho gã hán tử râu quai nón ở trên lưng con cõng rồng dẫn đầu.
"Tam đầu lĩnh, phía trước không xa chính là thôn Tiểu Hà."
"Thôn này quy mô không lớn, ước chừng thu không được bao nhiêu thuế."
"Mấy năm trước, Thất đầu lĩnh cũng từng dẫn người đi qua thôn Tiểu Hà, nhưng đã mất tích giữa đường."
Gã hán tử râu quai nón thản nhiên nói: “Đoán chừng rơi vào tay đám tang nhân rồi. Lão Thất xưa nay lỗ mãng, ta đã sớm nói tính cách đó có ngày sẽ hại chết hắn.”
Người đàn ông thấp nhưng cường tráng liên tục gật đầu, rất tán thành lời của Tam đầu lĩnh.
Gã hán tử râu quai nón khoát tay: "Tăng tốc tiến lên, đây chỉ là một cái thôn nhỏ mà thôi, thu được bao nhiêu thì thu bấy nhiêu."
"Lũ điêu dân nơi này khẳng định sẽ phản kháng, phản kháng thì giết, đừng làm chậm trễ thời gian. Thu xong thuế chúng ta phải nhanh chóng đi về phía nam, nghênh đón vương sư của Phong Bạo bang."
"Vương sư bây giờ đã tiến sâu vào nội địa Đại Thương quốc, cách Phong Bạo bang rất xa, thiếu thốn tiếp tế, lần này nếu chúng ta có thể đưa tiếp tế đến nơi, chính là một đại công."
"Sau này lão tử nếu có thể lăn lộn lên làm tướng quân, nhất định sẽ không thiếu phần các ngươi một chức sĩ quan!"
"Được!" Người đàn ông thấp tráng mừng rỡ, tràn đầy khát khao vô hạn về tương lai.
Hắn bỗng nhiên hạ giọng hỏi: "Đúng rồi Tam đầu lĩnh, các huynh đệ đều muốn biết, chúng ta từ nay về sau là tách khỏi đội ngũ của Đại đầu lĩnh luôn sao?"
Tam đầu lĩnh thản nhiên nói: “Đại đầu lĩnh quá bảo thủ, cứ nhất quyết muốn tiến vào Thương Đô. Nơi đó là khu vực trung tâm của Đại Thương quốc, lực lượng phòng thủ cực mạnh, đi chính là tự tìm cái chết.” "Lúc này không đi thì còn chờ đến khi nào?"
Người đàn ông thấp nhưng cường tráng gật đầu, vẻ mặt nửa hiểu nửa không.
"Không cần nghĩ nhiều quá, nghe ta là được rồi." Tam đầu lĩnh nhìn bộ dạng của hắn, đành khoát tay, lười nói thêm.
Lúc này, một người đàn ông phía trước bỗng nhiên kêu lên: "Tam đầu lĩnh! Phía trước nhìn thấy kiến trúc! A, không đúng, sao lại là một thôn trấn?"
Tất cả mọi người đều lộ vẻ kinh ngạc.
Người đàn ông thấp tráng liên tục đối chiếu bản đồ, một lúc sau mới gãi đầu nói: “Bản đồ không sai mà, nơi này hẳn là thôn Tiểu Hà.” "Sao quy mô lại lớn hơn nhiều như vậy, còn dựng cả tường đá lên nữa?"
Tam đầu lĩnh cười lạnh trong mắt: "Đoán chừng là người chạy nạn tới quá đông, quy mô thôn mở rộng, tự nhiên trở thành thôn trấn."
"Đội hộ vệ của thôn trấn bình thường chỉ có khoảng ba mươi đến năm mươi người, kẻ cầm đầu mạnh nhất cũng chỉ cỡ Khí Huyết Tam Biến, chẳng qua là một đám ô hợp thôi, vẫn không cản được chúng ta."
"Vừa hay có thể nhân cơ hội này thu thập thêm một ít lương thảo và thịt khô!"
Người đàn ông thấp nhưng cường tráng liên tục gật đầu: "Tam đầu lĩnh cao kiến!"
. .
Đông! Đông! Đông!
Tiếng chuông báo động chói tai vang vọng khắp bầu trời trấn Tiểu Hà.
Dân trong trấn đều vội vàng hấp tấp chạy ra khỏi nhà, nhìn về phía phát ra tiếng báo động.
Nơi đó là tường thành phía Đông.
Từ tường thành phía Đông đi thẳng về hướng Đông chính là Đại Hà trấn ngày trước.
Nhưng bây giờ nơi đó đã trở thành một vùng phế tích.
Từng người từng người hán tử cường tráng vội vàng cầm vũ khí lên, chạy tới tường thành.
Các thành viên đội hộ vệ được vũ trang đầy đủ vừa tiến về phía tường thành, vừa lớn tiếng hô hào.
"Không cần hoảng sợ! Ở yên trong nhà! Đội hộ vệ sẽ giải quyết mọi chuyện!"
Mộc Đầu, Hắc Thạch, Thiết Cung, Giỏ Trúc và những người khác cũng xuất hiện từ nơi ở của mình, tiến về tường thành.
Thấy các vị lãnh đạo của thôn trấn đều cùng nhau xuất hiện, dân trong trấn lập tức yên tâm.
Trời sập xuống đã có người cao chống đỡ, sợ cái gì.
Mộc Đầu và những người khác trèo lên tường thành, nhìn đội ngũ này, nhíu mày.
"Vừa rồi bọn họ nói gì?" Mộc Đầu hỏi một đội viên hộ vệ trên tường thành.
Đội viên thấp giọng nói: "Bọn họ nói mình đến từ Tam Hà thành, tới để thu thuế."
"Khoản thuế là... viện quân thuế."
Thiết Cung nghi ngờ nói: "Đội ngũ này trông không giống như là đến thu thuế, mà giống một đội quân nhu hơn."
Đội trưởng đội hộ vệ Hắc Thạch cũng trầm giọng nói: "Trọn vẹn hai mươi con cõng rồng, chở lương thảo và thịt khô đủ cung cấp cho một đội quân năm ngàn người ăn."
"Quá kỳ lạ... Quy mô như vậy, rất giống đội ngũ hậu cần của quân đội."
"Nhưng cách làm việc lại không giống quân đội, ngược lại giống như giặc cướp..."
Lời này khiến Mộc Đầu và những người khác trong lòng căng thẳng.
Bọn họ bây giờ sợ nhất là giặc cướp.
Trấn Tiểu Hà một khi bị giặc cướp nhắm tới, sau này sẽ mãi mãi không có ngày yên tĩnh.
Giỏ Trúc thấp giọng nói: "Trước tiên hỏi xem bọn họ cần bao nhiêu tiền thuế, nếu đòi không nhiều thì cứ đưa cho họ."
"Hao tài tiêu tai, cũng là chuyện tốt."
Mộc Đầu gật đầu, ra hiệu bằng ánh mắt.
Một tên đội viên liền cất cao giọng hô lên: "Không biết các vị cần bao nhiêu viện quân thuế?"
Người đàn ông thấp nhưng cường tráng cười hắc hắc: "Hai vạn huyết hạch, sáu vạn cân thịt khô, mười vạn cân quả khô."
Nghe xong lời này, Mộc Đầu và những người khác đều nhíu mày thật sâu.
Đây quả thực là sư tử ngoạm.
Hai vạn huyết hạch chính là tổng thu hoạch của trấn Tiểu Hà sau hơn mười năm chém giết tang nhân.
Về phần sáu vạn cân thịt khô, mười vạn cân quả khô, thì gần bằng tổng thu nhập nửa năm của trấn Tiểu Hà.
Vấn đề là, bây giờ sắp vào mùa đông.
Ai lại đi đem lương thực dự trữ ra cống nạp chứ?
Nộp khoản viện quân thuế này rồi, mùa đông năm nay dân trấn Tiểu Hà biết sống ra sao?
Giỏ Trúc vẻ mặt đau khổ nói: "Các vị quân gia, chúng ta chỉ là một thị trấn nhỏ, thực sự không nộp nổi..."
Lời còn chưa dứt, một mũi tên sắc bén đã xé gió bay tới, không hề lệch, bắn thẳng vào cột cờ trên đầu tường!
Khiến Giỏ Trúc sợ đến hai chân mềm nhũn.
Trên lưng con cõng rồng dẫn đầu bỗng nhiên có một bóng người đứng dậy, chính là gã hán tử râu quai nón.
Hắn nói với giọng lạnh nhạt: “Không nộp viện quân thuế, chính là không ủng hộ Đại Thương quốc ta chiến đấu chống phản quân Phong Bạo bang. Thôn trấn như vậy giữ lại có ích gì?” "Trong ngày hôm nay, nếu không nộp viện quân thuế, liền san bằng nơi này!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận