Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 57: Song Đầu Mãng, bản mệnh cổ

Chương 57: Song Đầu Mãng, bản mệnh cổ
Hải Lam tinh, Đông Hồ thị, khách sạn Hào Thái.
Sở Huyền lại một lần nữa đi tới nơi quen thuộc này.
Nơi hắn xuất hiện vẫn là sân thượng.
Sở Huyền cảm thấy sân thượng có tầm nhìn rộng rãi, vì vậy vẫn luôn ở trên sân thượng, chứ không ở trong phòng của khách sạn.
Hắn vừa mới hiện thân, liền nghe thấy tiếng Tiểu Hổ rống lên một tiếng đầy cao hứng.
Ngay sau đó, một thân ảnh hùng tráng khôi ngô liền lao tới tựa như một chiếc xe tăng.
Trong nháy mắt liền đi tới bên cạnh Sở Huyền.
Cái đầu to hung hăng dụi vào người Sở Huyền.
Tuy nói người ngoài nhìn thế nào cũng thấy quái dị.
Nhưng đây chính là cách Âm thi biểu đạt sự thân thiết.
Sở Huyền cười gật đầu, "Khoảng thời gian ta không có ở đây, ngươi thế nào?"
"Hống hống hống!" Tiểu Hổ dùng cả tay chân để miêu tả.
Lúc thì chỉ về phía đông, lúc thì chỉ về phía Tây.
Lúc thì nhảy, lúc thì chạy.
Vô cùng tình cảm dạt dào, không ngừng khoa tay múa chân.
Đương nhiên, Sở Huyền chỉ nhìn những thứ này thì khẳng định là xem không hiểu.
Hắn chủ yếu là thông qua liên hệ thần hồn giữa mình và Tiểu Hổ mới có thể biết được ý niệm Tiểu Hổ truyền tới.
"Đúng như ta dự liệu, đại thể mọi việc vẫn bình thường, bất quá, đã xảy ra một chuyện nhỏ."
Sở Huyền khẽ vuốt cằm.
Hắn biết được từ ý niệm Tiểu Hổ truyền tới.
Ở Đông Hồ xuất hiện một con Song Đầu Mãng, thân dài vượt qua hai mươi mét, hùng cứ một phương.
Rất nhiều sinh vật Siêu Phàm xung quanh đều bị con Song Đầu Mãng kia bắt giết.
Hai tháng trước, nó còn tàn phá khắp nơi ở Đông Hồ thị một phen.
Công ty bảo an Hắc Phong vì vậy mà tổn thất nặng nề, không thể không cầu viện Lâm Giang Quân.
Con Song Đầu Mãng kia còn đặc biệt tìm đường chết muốn đi vào Âm sát đoạt hồn đại trận.
Bất quá, nó chỉ tiến vào chốc lát liền vọt ra, thần hồn của nó dường như bị ảnh hưởng đôi chút.
Tiểu Hổ cũng đã đấu với con Song Đầu Mãng kia một phen, đánh cho nó tơi bời một trận, kẻ sau đó cắt đuôi chạy trốn, biến mất không còn tăm hơi.
Hiện tại không biết nó đã vào Long Giang, hay vẫn đang ẩn nấp dưỡng thương ở chỗ sâu trong Đông Hồ.
Bây giờ, Lâm Giang Quân cũng đã phái hơn trăm người tới Đông Hồ thị, tìm kiếm tung tích của Song Đầu Mãng ở mọi thủy vực.
Tiểu Hổ, Tiểu Báo đều từng chạm mặt bọn họ, nhưng mỗi lần đều nhanh chóng biến mất vào trong bóng tối.
Thực lực của những binh sĩ Lâm Giang Quân kia thấp kém, thậm chí không phát hiện ra tung tích của bọn nó.
Sở Huyền cảm thấy rất hứng thú với con Song Đầu Mãng kia.
Sinh vật Siêu Phàm ở Hải Lam tinh dường như rất khác biệt so với yêu thú ở Thương Huyền thiên địa.
Nếu là yêu thú bình thường xông vào Âm sát đoạt hồn đại trận do hắn bày ra, đã sớm trở thành chất dinh dưỡng cho đại trận đó.
Vậy mà con Song Đầu Mãng kia tiến vào chỉ dừng lại chốc lát, lại rõ ràng vẫn có thể sống sót đi ra.
Điều này khiến hắn cảm thấy kinh ngạc.
Sinh hồn của nó nói không chừng có chỗ kỳ lạ.
Nếu rút nó ra, nói không chừng có thể dùng làm chủ hồn cho trận pháp.
Bất quá, việc này cũng không vội.
Vì tiểu đội của Lâm Giang Quân vẫn chưa rút khỏi Đông Hồ thị, vậy có nghĩa là con Song Đầu Mãng cũng vẫn còn ở Đông Hồ thị.
Một con Song Đầu Mãng nho nhỏ, lẽ nào lại có thể mạnh hơn tu sĩ Trúc Cơ kỳ sao?
Chờ lúc nào mình rảnh rỗi, tiện tay xử lý là được, không cần xem như chuyện gì quan trọng mà phải nhớ trong lòng.
"Tiểu Báo đâu?"
Sở Huyền tùy ý hỏi.
"Hống hống hống!"
Tiểu Hổ chỉ về phía Bắc.
Sở Huyền gật đầu, Tiểu Hổ nói Tiểu Báo ra ngoài kiếm ăn.
Bởi vì zombie ở Đông Hồ thị đều đã chết sạch trong đợt thi triều lần trước.
Hơn một năm nay, tuy cũng có những zombie khác từ các thành thị xung quanh lang thang đến, nhưng số lượng chung quy vẫn tương đối ít.
Tiểu Hổ và Tiểu Báo dứt khoát đều chạy đến các thành thị lân cận như Song Long thị để kiếm ăn.
Sở Huyền đặc biệt yên tâm về thực lực của bọn nó.
Ngược lại, cần lo lắng lại chính là đám zombie ở những thành thị kia.
"Ngươi ở đây hộ pháp cho ta."
Sở Huyền tùy ý nói.
"Hống hống!"
Tiểu Hổ đấm mạnh vào lồng ngực, vẻ mặt vô cùng trịnh trọng.
Sở Huyền ngồi xếp bằng xuống, lúc này liền bắt đầu bồi dưỡng bản mệnh cổ trùng.
Trong 《 Huyết Trùng Thư 》 có ghi chép, việc bồi dưỡng bản mệnh cổ trùng cần hai điều kiện.
Thứ nhất, tạo thành Huyết Trùng Nang.
Thứ hai, dùng tinh huyết để nuôi nấng bản mệnh cổ trùng.
Bây giờ Huyết Trùng Nang đã ngưng kết xong.
Việc Sở Huyền cần làm hiện tại chính là dùng tinh huyết nuôi nấng Huyết Cương Ti.
"Cương ti, ra đây."
Sở Huyền thấp giọng gọi.
Lòng bàn tay hắn liền nứt ra một khe hở.
Cương ti chui ra, thân thiết cọ cọ vào cánh tay hắn.
Sở Huyền ép ra ba giọt tâm đầu tinh huyết, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt.
Cương ti như ngửi thấy đại tiệc, vội vàng tới gần, nhanh chóng nuốt mấy giọt tinh huyết này.
"Hô... Tốc độ sinh ra tinh huyết thật đúng là chậm chạp a."
"Tính trung bình, e rằng ba ngày mới có thể sinh ra một giọt."
Sở Huyền bất đắc dĩ lắc đầu.
Hắn không thể cho quá nhiều tinh huyết một lúc.
Nếu không sẽ khiến cương ti ăn quá no.
Trong chớp mắt, đã là một tháng sau.
Ba ngày một giọt tinh huyết, cộng thêm ba giọt tinh huyết ngày đầu tiên, Sở Huyền tổng cộng đã cho cương ti ăn mười ba giọt tinh huyết.
Liên hệ giữa hắn và cương ti ngày càng chặt chẽ.
Cho đến ngày cuối cùng.
Giọt tinh huyết thứ mười bốn vào bụng.
Sở Huyền bỗng nhiên cảm thấy tinh thần thông suốt.
Cương ti liền giống như tứ chi kéo dài của chính mình.
Chỉ cần mình có một ý niệm, cương ti liền biết nên làm thế nào.
Quả nhiên là điều khiển như cánh tay!
Như vậy, bản mệnh cổ trùng này xem như đã thành.
Cứ như vậy, sức chiến đấu của cương ti sẽ tăng lên cực mạnh.
Khả năng bị phản phệ thì giảm đi rất nhiều.
Bất quá, một khi cương ti bị thương, Sở Huyền cũng sẽ cảm nhận được y hệt, chịu tổn thương tương ứng.
Ngày đó mẫu trùng Thực Não Trùng của Ngô Đằng bị Tuệ Không giết chết, Ngô Đằng gần như bất tỉnh, chính là vì bản mệnh cổ trùng bị giết mang tới phản phệ cực lớn.
Sở Huyền nhẹ nhàng vuốt ve cương ti, lộ ra nụ cười vừa ý.
"Lựa chọn của ta quả nhiên là chính xác, bồi dưỡng bản mệnh cổ trùng quá tốn thời gian, không thể bồi dưỡng ở Thương Huyền thiên địa được."
"Đáng tiếc, quả trứng trùng Huyết Cương Ti chôn xuống lúc trước kia không những không nở, ngược lại còn chết mất."
Sở Huyền nhớ tới chuyện đó, có chút tiếc nuối.
Đoán chừng là bản thân quả trứng trùng Huyết Cương Ti kia cũng có chút vấn đề.
Sau khi hấp thu máu của hắn, trải qua một hai tháng, lại cứ thế vô thanh vô tức mà tan rã.
"Cổ trùng tiếp theo của ta, hoàn toàn có thể đổi một chủng loại khác."
"Có lẽ có thể để cương ti giao phối với cổ trùng càng cường đại hơn, sinh ra trứng trùng loại mới."
"Đây cũng là một lựa chọn."
Trải qua một thời gian nghiên cứu, Sở Huyền đã sớm hiểu rõ 《 Huyết Trùng Thư 》 như lòng bàn tay.
Cách bồi dưỡng cổ trùng tốt hơn như thế nào, cũng đã thuộc nằm lòng.
Bản mệnh cổ trùng này của hắn, huyết mạch đã vượt xa Huyết Cương Ti bình thường.
Nói không ngoa thì có thể coi là Huyết Cương Ti biến dị.
Hoàn toàn có thể tìm cơ hội, cho nó giao phối với cổ trùng cường đại hơn, để sinh hạ trứng trùng.
Đương nhiên, loại trứng trùng này cũng không ổn định, liền tương đương với mở manh hạp.
Mở sai, sẽ lãng phí không ít tinh lực và thời gian.
"Cũng gần xong rồi, ra ngoài xem thử, xem con Song Đầu Mãng kia bây giờ đang ở đâu."
Sở Huyền vận linh lực, đánh bay lớp tro bụi rơi đầy trên người.
"Hống hống!"
Tiểu Hổ kêu lên đầy cao hứng.
Một tháng này, hắn mỗi ngày ngoại trừ đi kiếm ăn, thì đều canh giữ bên cạnh Sở Huyền không rời nửa bước.
Hắn thật cao hứng, vì chủ nhân cần hắn.
Hắn thấy Tiểu Báo bên cạnh gào thét không mấy nhiệt tình.
Đi tới liền là một cái tát mạnh, chỉ vào mũi nó mà gào thét một trận.
Dường như đang nói: Chủ nhân đang ở đây, ngươi gào thét như vậy mà không nhiệt tình, giữ ngươi lại để làm gì!
Tiểu Báo ủy khuất nghẹn ngào vài tiếng, dường như đã nhận lỗi.
Sở Huyền cười vỗ vỗ đầu của bọn nó.
Sự trung thành của Tiểu Hổ, hắn đã thấy.
"Đi, cùng ta ra ngoài xem thử."
"Hống hống!" Tiểu Hổ và Tiểu Báo đều phát ra tiếng gào thét hưng phấn.
Sở Huyền đưa chúng nó vào Dưỡng Thi Tháp, lấy ra Thiên Cương Phi Kiếm, lập tức bay lượn trên bầu trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận