Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 249: Địch nhân chẳng những không chạy trốn, còn cả gan hướng ta đánh trả?

Chương 249: Địch nhân không những không chạy trốn, còn cả gan đánh trả ta?
Sở Huyền khẽ gật đầu, "Mấy tên thủ hạ này của ta, liền làm phiền Bạch sư huynh giúp đỡ một chút."
Bạch Kim Khôn cười cười, "Đó là tất nhiên, thủ hạ của ta đã qua đó rồi, bốn cái nhãi con Kim Hồng tông này bị bắt sống chỉ là vấn đề thời gian."
Trong lúc nói chuyện, bốn tên tu sĩ Trúc Cơ thủ hạ của hắn cũng đã gia nhập chiến cuộc.
Bốn tu sĩ Trúc Cơ Kim Hồng tông kia đối đầu với bảy tên ma tu Vạn Hồn tông.
Cho dù tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ kia thực lực mạnh đến đâu, muốn phá vòng vây ra ngoài cũng là muôn vàn khó khăn.
Phốc phốc!
Vương Hổ hung hãn không sợ chết, dùng thương thế đổi lấy thương thế, mặc kệ pháp thuật Chu Ngang đánh tới, điều khiển trường đao đột nhiên đâm tới.
Trong nháy mắt liền đâm Chu Ngang một nhát xuyên thấu.
Chu Ngang đến trước khi chết vẫn không kịp phản ứng, bản thân không phải tới để tru ma trừ ác sao, tại sao lại chết trong tay một tên ma tu Vạn Hồn tông.
Đinh Nghị, Triệu Dung, Đường Phượng ba người cũng vết thương chằng chịt.
Đinh Nghị ngửa mặt lên trời gào to, "Tiêu sư thúc! Cứu mạng!"
Thanh âm của hắn theo gió núi truyền đi, nhưng mãi mà không nhận được hồi đáp.
Hắn vốn cho rằng Tiêu sư thúc, người được coi là thần tượng, lại như thể đã bốc hơi khỏi nhân gian.
Một tiếng cười quái dị vang lên.
Bạch Kim Khôn chậm rãi hiện thân.
Thân ảnh của hắn nặng nề tựa như núi cao.
Vừa mới xuất hiện, liền áp chế khiến Đinh Nghị ba người không thở nổi.
"Vừa rồi có một tu sĩ Kim Đan chạy về phía bên ngoài sơn mạch Âm Hồn, chính là Tiêu sư thúc trong miệng các ngươi đó."
"Bốn kẻ ngu xuẩn các ngươi, bị người ta xem như mồi nhử vứt bỏ mà còn không tự biết, thật là thảm thương a."
Bạch Kim Khôn cười ha ha, trong lời nói tràn đầy sự khiêu khích.
Đinh Nghị ba người trợn tròn mắt, không thể tin nổi.
Vị thiên kiêu kia của Kim Hồng tông, tấm gương điển hình về việc tru sát ma tu, lại có thể bỏ mặc bọn hắn để một mình chạy thoát thân sao?!
Trong mắt Tiêu Thiên Kiêu, bọn hắn cũng chỉ là mồi nhử để kéo dài thời gian truy đuổi của Vạn Hồn tông thôi sao?!
"Không, ta không tin! Tiêu sư thúc không phải người như vậy!"
Đường Phượng hoa dung thất sắc, đã hoảng loạn mất hết bình tĩnh.
Đinh Nghị cùng Triệu Dung cũng như vậy.
Không bao lâu sau liền bị các tu sĩ Trúc Cơ của Vạn Hồn tông lần lượt bắt sống.
"Mang về đi, hai nữ tu này cũng là lô đỉnh không tệ."
Bạch Kim Khôn cười quái dị một tiếng.
"Được."
Các tu sĩ Trúc Cơ cung kính gật đầu.
Bạch Kim Khôn nhìn về phía xa, nơi Sở Huyền rời đi, nét mặt như cười như không.
"Tiêu Thiên Kiêu kia tuy chỉ mới đột phá Kim Đan, nhưng không phải là ngọn đèn đã cạn dầu."
"Lâm sư đệ, ngươi giết được hắn không?"
"Cũng đừng đến lúc đó không những giết không được, mà còn bị Tiêu Thiên Kiêu phản sát."
"Hắc hắc, tốt nhất là lưỡng bại câu thương, vậy thì Hắc Sát phong của ngươi sẽ thuộc về ta."
Trong đáy mắt Bạch Kim Khôn lóe lên tia sáng nguy hiểm.
Trước đó hắn từng chạm mặt Tiêu Thiên Kiêu, nhận ra khí tức của người này.
Cho nên mới cố tình để vị sư đệ tốt của mình đuổi theo, chứ không phải tự mình đi.
Bởi vì hắn biết, Tiêu Thiên Kiêu là bảo bối của Nguyên Anh lão tổ Kim Hồng tông, tất nhiên mang theo không ít át chủ bài.
Để Sở Huyền đuổi theo, nói không chừng có thể dụ Tiêu Thiên Kiêu tung ra mấy lá át chủ bài.
Đến thời khắc cuối cùng, hắn lại hiện thân, liền có thể ngồi thu ngư ông đắc lợi.
...
Cùng lúc đó.
Sở Huyền cực nhanh xuyên qua trong núi rừng rậm rạp.
Độn thuật của hắn chính là Đại Thừa Nhất Phàm Dẫn, cho dù không tiêu hao công đức, cũng vượt xa độn thuật của Kim Đan kỳ bình thường.
Người phía trước kia có rất nhiều thủ đoạn, khiến trong lòng hắn dấy lên vài phần hứng thú.
"Không chừng là hạng thiên kiêu của tông môn chính đạo nào đó đây."
Trong lòng Sở Huyền nảy ra ý định bắt sống người này.
Thần sắc trên mặt Tiêu Thiên Kiêu cũng chậm rãi từ trấn định tự nhiên chuyển thành nhíu mày.
Hắn không ngờ rằng, với độn thuật của mình lại không thoát nổi kẻ truy đuổi.
Xem ra sắp bị đuổi kịp rồi.
"Nhìn khuôn mặt người kia, là Lâm Phàm của Hắc Sát phong thuộc Vạn Hồn tông."
"Người này chẳng qua chỉ là Kim Đan tầng một, vì sao lại sở hữu độn thuật với tốc độ thế này?"
"Điều này không hợp lý... Hắn hẳn là đã có kỳ ngộ nào đó, học được độn thuật có tốc độ cực nhanh!"
"Hơn nữa còn che giấu thực lực, cũng không phải Kim Đan tầng một."
Trong lòng Tiêu Thiên Kiêu ngược lại dâng lên niềm vui.
Bởi vì hắn cũng không phải Kim Đan tầng một.
Mà là đã sớm tu luyện đến cảnh giới Kim Đan tầng hai.
Chỉ là hắn suy nghĩ sâu xa, luôn ẩn mình không lộ, chưa bao giờ tuyên bố ra bên ngoài cảnh giới thực sự của mình.
Với bên ngoài chỉ nói mình tiến triển chậm chạp, đến bây giờ vẫn là Kim Đan tầng một.
Hắn đặc biệt tự tin, cho dù đối phương cũng che giấu thực lực, hắn cũng có thể tru sát kẻ này!
Tru sát một vị tu sĩ Kim Đan của Vạn Hồn tông, đối với bản thân hắn mà nói có tác dụng cực lớn.
Thứ nhất, là để đạt được danh vọng.
Ngưng kết Kim Đan không bao lâu mà đã có thể chém giết tu sĩ đã bước vào Kim Đan kỳ từ lâu, Nguyên Anh lão tổ sẽ càng thêm cưng chiều hắn.
Thứ hai, là có thể đoạt được bảo vật trên người kẻ này.
Hắn cảm thấy, trên người Lâm Phàm này chắc chắn có trọng bảo.
Nếu bản thân có thể đoạt được, khẳng định sẽ có lợi rất nhiều.
Nghĩ đến đây, Tiêu Thiên Kiêu xoay người lại, không tiếp tục chạy trốn nữa.
Mà lập tức thúc giục ba kiện pháp bảo cùng lúc tấn công!
Một bóng đen càng từ trong tay áo hắn lặng yên không tiếng động bay ra, men theo bóng của những cây cối cao lớn xung quanh, áp sát tấn công Sở Huyền.
Sở Huyền nhướng mày.
Địch nhân không những không chạy trốn, còn cả gan đánh trả ta?
Không tệ, rất không tệ.
Sở Huyền thần thức quét qua, hóa thành Tê Thiên Hàn Thủ mang theo lực đạo bá đạo.
Trực tiếp lướt qua ba kiện pháp bảo kia, đánh vào thức hải của Tiêu Thiên Kiêu.
Răng rắc một tiếng.
Thần hồn của Tiêu Thiên Kiêu lập tức bị cưỡng ép rút ra khỏi thân thể.
Bóng đen đang bay sát tới kia thì bị Sát Hồn Sách trực tiếp bắn thủng, hét lên một tiếng rồi chết giữa đám lá cây mục nát.
Sở Huyền nhìn kỹ lại, đó là một con chui não thử, thích ăn nhất là đầu người sống, sở trường là đánh lén.
Mấy tông môn Ngự Thú kia thường sẽ nuôi không ít chui não thử.
Chắc hẳn người này để nuôi dưỡng con chui não thử này, đã cho nó ăn không ít đầu người sống.
"Ngươi..."
Thần hồn Tiêu Thiên Kiêu hoảng sợ không thôi.
Hắn cảm nhận được một luồng vĩ lực khó mà hình dung từ trên người đối phương.
Đây không phải là thứ mà tu sĩ Kim Đan sơ kỳ có thể sở hữu.
Loại cảm giác này hắn chỉ từng thấy trên người Nguyên Anh lão tổ!
Sở Huyền lười nói nhảm với hắn, trực tiếp ném vào Già Thiên Tán, giữ lại để sau này sưu hồn.
Nhục thân của hắn cũng bị ném vào Dưỡng Thi tháp.
"Pháp bảo của người này không tệ, xem ra là hạng thiên kiêu."
Sở Huyền tấm tắc lấy làm lạ.
"Ta đối phó với hạng thiên kiêu này, chắc là cũng bị thương không ít."
Sở Huyền cầm lấy mấy món pháp bảo kia của Tiêu Thiên Kiêu, mạnh tay tự đả thương mình mấy cái.
Đạo bào rách nát, vết thương chồng chất, máu me đầm đìa.
Bất cứ ai nhìn thấy, đều sẽ cảm thấy Sở Huyền đã trải qua một trận chiến đấu khốc liệt.
Một lúc lâu sau.
Bạch Kim Khôn mới lần theo khí tức chạy tới.
Hắn chỉ thấy Sở Huyền đang dựa vào gốc cây, đả tọa khôi phục.
Lại không thấy nửa điểm bóng dáng của Tiêu Thiên Kiêu.
Nhìn bộ dạng của Sở Huyền, hình như cũng không bị trọng thương.
Bạch Kim Khôn chậm rãi đến gần.
Sở Huyền lại đột nhiên lên tiếng, "Bạch sư huynh, sao bây giờ ngươi mới đến? Nếu ngươi đến sớm một chút, ta cũng đã không bị thương thế này."
Bạch Kim Khôn lúng túng cười một tiếng, không thể không hiện thân, "Mấy cái nhãi con Kim Hồng tông kia hơi khó giải quyết, buộc ta phải tự mình ra tay, nên mới đến chậm."
"Sư đệ, thương thế của ngươi có nghiêm trọng không? Sư huynh ở đây có ít đan dược chữa thương."
Sở Huyền chậm rãi đứng dậy, khẽ cười nói, "Không có gì đáng ngại, làm phiền sư huynh quan tâm."
"Sư tôn ban cho ta vật bảo mệnh, ta còn chưa nỡ dùng đến đâu."
Đồng tử Bạch Kim Khôn hơi co lại, nhưng rất nhanh lại lóe lên.
Hắn biết vị sư đệ tốt này đang cảnh cáo hắn, đừng có suy nghĩ lệch lạc.
Bạch Kim Khôn chợt cười ha hả, ra vẻ tình đồng môn sâu đậm, "Lâm sư đệ quả nhiên là thâm tàng bất lộ, ngày thường sư huynh đúng là nhìn lầm rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận