Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 574: Ta cái này huyết mật thế nhưng cực kỳ trân quý bảo bối!

Chương 574: Huyết mật này của ta thế nhưng là bảo bối cực kỳ trân quý!
Hải Lam tinh.
Sở Huyền đi tới hòn đảo nhỏ trên Đông Hải, trong tay xách theo một bình huyết mật.
"Cây nhỏ à, ta lại đến xem ngươi, ta đối tốt với ngươi à, hôm nay đặc biệt mang cho ngươi một bình huyết mật."
Ngay phía trước, chính là gốc tiểu Tham Thao Thụ kia.
Rễ của nó đã lan rộng khắp toàn bộ hòn đảo nhỏ.
Tán cây của nó cũng đạt tới cực hạn ở giai đoạn hiện tại.
Nếu không phải Sở Huyền luôn dùng trận pháp khống chế toàn bộ hòn đảo nhỏ ở bên trong, lại còn thường xuyên bố trí âm thi, quỷ hồn trấn thủ nơi này.
Chỉ sợ Tham Thao Thụ này đã sớm trưởng thành, thôn phệ toàn bộ Hải Lam tinh vào bên trong.
Dường như ngửi được mùi vị quen thuộc của huyết mật, tiểu Tham Thao Thụ vui vẻ đung đưa cành cây.
Lá cây va vào nhau, phát ra tiếng xào xạc.
Những rễ phụ kia cũng đang không ngừng đung đưa.
Trông như những cái xúc tu, đặc biệt khiến người ta sợ hãi.
Tiểu Tham Thao Thụ không nói hai lời liền duỗi một cái rễ phụ tới, đặc biệt ngoan ngoãn.
Bởi vì mỗi lần Sở Huyền tới, đều dùng một bình huyết mật để trao đổi mười năm thọ nguyên.
Sở Huyền cười ha hả nói, "Lần này ta không chỉ muốn thọ nguyên, còn muốn một thứ khác."
"Ta muốn một đoạn vỏ cây của ngươi."
"Không dài, chỉ cần một khối lớn bằng bàn tay."
Tiểu Tham Thao Thụ toàn thân run lên.
Muốn lột da ta?
Không được, không được!
Sở Huyền giơ một ngón tay lên, "Thêm cho ngươi một bình huyết mật."
Tiểu Tham Thao Thụ vẫn liên tục lay động thân cây.
Sở Huyền lại giơ thêm một ngón tay, "Hai bình huyết mật."
Tiểu Tham Thao Thụ khựng lại một chút, nhưng vẫn lay động thân cây.
Sở Huyền cười lạnh, "Muốn hay không?"
Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
Tiểu Tham Thao Thụ sốt ruột, lập tức kéo xuống một khối vỏ cây lớn bằng bàn tay, trực tiếp đưa tới trước mặt Sở Huyền.
Sắc mặt Sở Huyền lúc này mới dịu đi một chút, nhận lấy miếng vỏ Tham Thao Thụ nhỏ này.
"Xem thái độ của ngươi không tệ, ta miễn cưỡng đồng ý giao dịch này với ngươi."
"Nhưng vừa rồi ngươi cực kỳ không có quy củ, cho nên chỉ có thể dùng một bình huyết mật để trao đổi thôi."
"Phải biết, huyết mật này của ta là bảo bối cực kỳ trân quý, không phải thứ tùy tiện là có thể lấy được đâu!"
Sở Huyền hừ lạnh một tiếng, tiện tay ném hai bình huyết mật tới.
Một bình trao đổi thọ nguyên, một bình trao đổi vỏ cây.
Tiểu Tham Thao Thụ nghe vậy trông rất tủi thân, nhưng nghĩ đến có thể nhận được huyết mật thì vẫn vô cùng vui sướng.
Nó mỗi ngày đều ở trên hòn đảo nhỏ này, không thể tiếp tục sinh trưởng ra bên ngoài, cũng không biết thế giới bên ngoài rốt cuộc là như thế nào.
Huyết mật mà Sở Huyền thỉnh thoảng mang tới, trong mắt nó chính là mỹ vị tuyệt vời nhất!
Mỹ vị thế này chỉ có trên trời mới có, nhân gian làm gì được nghe thấy mấy lần chứ!
Bộ dạng chưa từng trải sự đời này của tiểu Tham Thao Thụ khiến Sở Huyền rất hài lòng.
Cứ như vậy mới dễ lừa gạt chứ.
Bây giờ hắn dù có thổi phồng huyết mật thành thần nguyên vô thượng thời Hỗn Độn Thái Sơ khai thiên tích địa, tiểu Tham Thao Thụ này sợ rằng cũng tin răm rắp.
. . .
Thủy Liêm động.
Sở Huyền đặt tất cả vật liệu đã chuẩn bị xong ra trước mắt.
Tham Thao Thụ Bì, Thiếu Âm Tiên Quả, Tuyệt thiên Hắc Trúc...
Đều là thiên tài địa bảo vạn người chưa chắc có được một.
Dù Sở Huyền là đại tu sĩ Hóa Thần tôn quý, lại còn có cả Vô Cực thiên tông làm việc cho hắn.
Cũng đã tốn không ít thời gian mới thu thập đủ tất cả vật liệu.
Đối với người ngoài mà nói, Tham Thao Thụ Bì khó kiếm nhất, trân quý nhất, thì đối với hắn ngược lại chẳng đáng nhắc tới.
Chỉ cần lừa tiểu Tham Thao Thụ ngây thơ một chút là có được rồi.
"Thiên tài địa bảo đã đủ cả, bây giờ chính là lúc ngưng kết đọa long pháp chủng!"
Sở Huyền vô cùng hài lòng, lập tức bỏ toàn bộ vật liệu vào trong Cửu Dương Kim Đỉnh.
Chiếc đỉnh này là thứ hắn có được khi tham gia Vạn Bảo đại hội ở Toái Tinh hải lúc trước.
Vừa có thể luyện khí, vừa có thể luyện đan.
Bây giờ còn có thể dùng để luyện chế đọa long pháp chủng.
Quá trình luyện chế đọa long pháp chủng cũng không khó khăn, chỉ là cần tốn rất nhiều thời gian mà thôi.
Vì vậy Sở Huyền mới đến động phủ ở Hải Lam tinh để luyện chế.
Một năm sau.
Sở Huyền khẽ thở ra một hơi trọc khí.
Nhìn viên đan dược đen kịt trước mắt, hắn lộ ra nụ cười hài lòng.
Trên viên đan dược này có mấy đường hoa văn huyền ảo khó hiểu.
Nhìn kỹ, chúng giống như Giao Long đang uốn lượn.
Giương nanh múa vuốt, dữ tợn đáng sợ.
Đây chính là đọa long.
"Để ta xem thử, đọa long pháp chủng này của ngươi có chỗ nào cường đại nào!"
Sở Huyền mỉm cười, nuốt chửng nó.
Đọa long pháp chủng vừa vào miệng liền đi thẳng đến đan điền.
Cuối cùng lơ lửng bên cạnh Nguyên Anh, không ngừng xoay tròn.
Hắn nhắm chặt hai mắt, kết nối với pháp chủng.
Một lát sau, từng luồng hắc khí từ tai mắt mũi miệng hắn rỉ ra.
Nhanh chóng ngưng tụ thành một cái đầu rồng màu đen dữ tợn.
Đầu rồng màu đen này phình to ra, miệng rồng há lớn, như muốn nuốt chửng cả bầu trời!
Khoảnh khắc đầu rồng màu đen này xuất hiện, vô số cảm xúc tiêu cực cũng hiện lên trong lòng Sở Huyền.
Bạo ngược, phẫn nộ, khát máu, hung ác...
Dường như muốn biến hắn thành một hung thú mất hết lý trí, chỉ biết hành động theo bản năng.
Nhưng mà, nguyên thần của Sở Huyền dù sao cũng vượt xa tu sĩ Hóa Thần.
Ảnh hưởng do pháp chủng này mang lại hoàn toàn không đủ để khiến hắn hoàn toàn biến chất.
Sở Huyền nhắm đầu rồng vào vách tường phòng luyện công.
Đột nhiên đánh tới.
Một cột sáng tạo thành từ màu đen thuần túy phá không bay đi.
Vách tường bị đánh xuyên trực tiếp.
Cột sáng không hề giảm tốc độ, thậm chí đánh xuyên qua động phủ, lao thẳng lên bầu trời!
Nếu không phải Sở Huyền phản ứng kịp, vội vàng thu lại hắc khí.
Chỉ sợ cột sáng này đã xuyên qua tầng khí quyển của Hải Lam tinh, lao thẳng vào vũ trụ mênh mông.
"Uy lực của một kích này đã có thể sánh ngang với một đòn toàn lực của Hóa Thần hậu kỳ."
Sở Huyền tấm tắc lấy làm lạ.
Pháp môn này quả nhiên phi phàm.
Vừa mới ngưng kết đọa long pháp chủng đã có cường độ thế này.
Tương lai nếu nó càng ngày càng mạnh, chẳng phải thực lực sẽ tăng vọt sao?
Với tu vi Hóa Thần mà đối mặt đại tu sĩ Xuất Khiếu, cũng có thể đảm bảo không chết.
Đây là chuyện mà tuyệt đại đa số tu sĩ Hóa Thần đều không thể làm được.
Có pháp môn này, Sở Huyền dù đối mặt với đại tu sĩ Xuất Khiếu cũng có chỗ dựa để không chết.
"Chiêu này, tên là... Món ăn trời!"
Sở Huyền mỉm cười.
Hắn lại một lần nữa nhìn vào trong đan điền.
Phát hiện đọa long pháp chủng đã trở nên mờ nhạt.
Nhưng nó đang hồi phục với tốc độ cực kỳ chậm.
Xem ra, khoảng ba ngày là có thể hồi phục hoàn toàn.
Nói cách khác, cứ mỗi ba ngày hắn lại có thể sử dụng chiêu "Món ăn trời" này một lần!
Sở Huyền hài lòng thỏa dạ, bước một bước, trở về động phủ của mình ở Vô Cực thiên tông.
Vừa mới hiện thân, hắn liền thấy một tấm Truyền Âm Phù đang bay loạn như con ruồi mất đầu ở sảnh trước động phủ.
Nhận lấy xem xét, đó là truyền âm của Thương Tinh Thần.
"Tông chủ, Huyết Dực Chân Nhân gửi chiến thư cho ngài, mời ngài nửa năm sau quyết đấu tại diễn võ đài của tông môn."
"Nếu ngài thua, thì phải lập bia nhận sai."
"Nếu ngài thắng, mọi chuyện cũ sẽ bỏ qua."
Sở Huyền không khỏi bật cười chế nhạo.
Huyết Dực Chân Nhân này, tuy rất oán hận hắn, nhưng hành động vẫn tuân theo quy củ tông môn.
Hắn vốn tưởng Huyết Dực Chân Nhân sẽ chọn lúc lén lút chạy tới Thương Huyền tinh giết hắn.
Hoặc là dùng chút thủ đoạn ám sát, đánh lén mà người khác không nhận ra.
Không ngờ lại dùng phương thức gửi chiến thư.
Chỉ có điều, lần giao thủ trước, mặc dù chưa dùng hết át chủ bài, nhưng Huyết Dực Chân Nhân hẳn cũng đã nhận ra thực lực của hắn.
Bây giờ vẫn còn muốn gửi chiến thư.
Hoặc là thực lực bản thân lại có tiến bộ, cảm thấy mình lại được rồi.
Hoặc là đã mời được viện binh.
Hắn đoán, khả năng thứ hai lớn hơn.
Chỉ là.
Việc này chẳng có lợi lộc gì, lại còn có khả năng để lộ lá bài tẩy của mình.
Dựa vào cái gì mà phải đồng ý chứ?
Sở Huyền đánh ra một tấm Truyền Âm Phù, "Không đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận