Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1379: Duy chỉ có cái kia Lục Ly coi như có chút thực lực

Chớp mắt đã lại mười năm trôi qua.
Đảo Đằng Long, trên đỉnh núi.
Một vị lão giả tóc trắng đang cùng một người trẻ tuổi đánh cờ.
Lão giả có ánh mắt sắc bén như chim ưng, dáng vẻ uy nghiêm, không giận mà vẫn có uy, chính là lão tổ Đằng gia, Đằng Thương.
Người trẻ tuổi thì là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Đằng gia, Đằng Hóa Nguyên.
Hai người tổ tôn đều là cường giả Thiên Tiên Cảnh.
Trên bàn cờ đã hiện ra thế 'phong quyển tàn vân', Đằng Thương cầm quân đen hóa thành rồng đen, nuốt chửng quân trắng sạch sẽ.
Hiện tại, chỉ còn một mảng quân trắng ở góc dưới bên phải vẫn đang cố gắng tham sống sợ chết.
Đằng Hóa Nguyên lắc đầu, “Kỳ nghệ của tam gia gia quá mạnh, ta không bằng được. Nhìn khắp Vân Hải Trạch, người có thể cùng tam gia gia đọ sức kỳ nghệ, chỉ có vị Thanh Bình Tiên Vương ở Vân Tâm kia thôi.” Đằng Thương cười ha ha một tiếng, “Ta có tài đức gì, nào dám cùng nhân vật cấp bậc đó đọ sức kỳ nghệ.” “Huống hồ ngươi đánh cờ từ nhỏ, kỳ nghệ chỉ sợ sớm đã vượt qua ta, bây giờ chẳng qua là đang nhường ta mà thôi.” “Tới tới tới, lại chơi một ván nữa.” Đằng Hóa Nguyên gật đầu, lúc đang thu dọn bàn cờ thì bỗng nhiên nói: “Hạ nhân tới báo, nói là đảo Ngân Sa hai ngày trước lại phát hiện một mỏ khoáng mới ở bên dưới khu mỏ đã khô kiệt.” “Phẩm chất cao hơn, đủ để được gọi là cực phẩm Hoàng Ngân Sa.” “Ta còn nghe nói, vị đảo chủ mới kia đã bỏ ra rất nhiều Tiên Thạch, tuyển mộ thêm nhiều công tượng hơn.” “Nếu để lô cực phẩm Hoàng Ngân Sa này chảy vào Ngọc Hành phường, sợ là sẽ ảnh hưởng cực lớn đến việc làm ăn của Đằng gia chúng ta.” Hắn trầm giọng nói: “Tam gia gia, chúng ta có phải nên động thủ rồi không?” Ánh mắt Đằng Thương vẫn hoàn toàn tập trung trên bàn cờ, hắn cười ha hả nói: “Gấp cái gì? Chuyện ta bảo ngươi tra đã tra rõ chưa?” “Tán tu Thiên Ấn kia, rốt cuộc có lai lịch thế nào?” Đằng Hóa Nguyên lắc đầu: “Người này chỉ xuất hiện ở Thiên Xảo Lâu một lần, mua đủ loại tiên vật trị giá khoảng 50 vạn Tiên Thạch.” “Ta đã tự mình đến Thiên Xảo Lâu gặp chưởng quỹ ở đó, thấy được tờ đơn kia, bên trên rất nhiều tiên vật về cơ bản đều là dùng để luyện đan.” “Sau đó vị Thiên Ấn Tiên Quân này tiêu diệt đám Kiếp Tu của Xích Vân Hội chiếm cứ đảo Ngân Sa, rồi không thấy xuất hiện nữa.” Đằng Thương nhướng mày: “Ồ? Nếu thực sự chỉ có vậy, vậy hắn quả thực chỉ là một tán tu đi ngang qua mà thôi.” Đằng Hóa Nguyên ra chiều suy tư: “Tam gia gia lo lắng hắn ẩn náu trong đảo Ngân Sa, sẽ trở thành nhân tố không xác định sao?” “Tất cả nhân tố không xác định đều nằm trong tính toán của ta,” Đằng Thương thản nhiên nói, “Ví dụ như đảo Ngân Sa có xuất hiện thêm một vị tu sĩ Thiên Tiên Cảnh hay không.” “Ví dụ như Lục Ly mà đảo Ngân Sa mới thu nhận kia, thực lực thế nào, có tiến bộ thêm không.” “Ví dụ như đảo Ngân Sa có thể lôi kéo thêm nhiều tu sĩ Thiên Tiên Cảnh đến giúp đỡ hay không.” “Lại ví như đảo Phi Sa, đảo Thùy Vân sẽ có thái độ ra sao.” “Mọi việc đều phải tính toán trước khi làm, cần phải cân nhắc tất cả mọi yếu tố.” Hắn mỉm cười, lúc này mới ngẩng đầu lên: “Nguyên nhi, thọ nguyên của tam gia gia không còn nhiều, sau này Đằng gia phải dựa vào ngươi nắm giữ, những điều này ngươi đều phải khắc cốt ghi tâm.” Đằng Hóa Nguyên gật đầu thật mạnh: “Nguyên nhi biết rõ.” Đằng Thương đi một nước cờ, lại nói: “Phía ngươi liên lạc xong chưa?” Đằng Hóa Nguyên gật đầu: “Liên lạc xong rồi, Trịnh Lão Ma đã đồng ý tự mình ra tay. Ngoài thù lao xứng đáng, hắn còn chỉ đích danh muốn Chu Linh Yến của Chu gia, ta đã đồng ý.” “Không tệ, dùng Trịnh Lão Ma, tên Kiếp Tu ngoại lai đến từ Nam Hoang này, sẽ không ai có thể nghi ngờ đến đầu Đằng gia chúng ta,” Đằng Thương cười ha hả nói, “Nếu ngươi cho rằng thời cơ đã đến, vậy thì động thủ đi.” “Vâng.” Đằng Hóa Nguyên cười gật đầu.
......
Đảo Ngân Sa.
Mấy ngày gần đây, ba ụ tàu trên đảo gần như mỗi ngày đều vận hành hết công suất.
Các tu sĩ qua lại dừng chân ăn uống đều phải giải quyết ngay trên đảo.
Mỗi tiểu gia tộc phụ thuộc Chu gia nhờ vậy cũng kiếm được đầy bồn đầy bát.
Bây giờ lại có một đội thuyền nữa cập vào ụ tàu.
Một đệ tử Chu gia đứng ở đó phụ trách đăng ký, hắn làm theo thông lệ ghi tên vào sổ.
“Đảo Ong Vàng, đội thuyền Trịnh gia, chủ thuyền Trịnh Cương......” “Đảo chủ hôm nay còn phải tiếp đãi chủ thuyền của 4 đội thuyền nữa, các vị tạm thời nghỉ lại, ngày mai đảo chủ sẽ rảnh rỗi.” Trịnh Cương là một trung niên nhân tóc mai hoa râm, hắn ha ha cười nói: “Nghe nói đảo chủ xinh đẹp như hoa, được xưng là một trong Vân Ngoại Bát Mỹ, có phải vậy không?” Đệ tử Chu gia kia kiêu ngạo nói: “Đó là dĩ nhiên! Vẻ đẹp của đảo chủ, ta khó mà tả được một phần vạn! Tiền bối ngày mai gặp tự nhiên sẽ biết.” Trịnh Cương cười ha ha một tiếng: “Vậy thì tốt, tốt lắm!” “Đúng rồi, Chu Thủ Tâm lão tổ nhà ngươi, còn có vị Lục Ly đạo hữu kia, đang ở đâu? Ta cũng muốn đến bái phỏng một chút.” Đệ tử Chu gia kia thấy hắn tươi cười ôn hòa, liền cho biết vị trí.
Trịnh Cương lúc này mới rời đi, nụ cười hòa ái trên mặt dần dần bị vẻ âm hiểm thay thế.
“Chu Linh Yến chẳng qua là một tu sĩ Độ Kiếp Kỳ, tiện tay là có thể bắt được.” “Chu Thủ Tâm thân bị trọng thương, xem chừng còn chưa hồi phục, cũng không phải đối thủ của ta.” “Bây giờ ta đã trà trộn vào trong đảo, không còn sợ trận pháp.” “Duy chỉ có cái tên Lục Ly kia xem như có chút thực lực, để đề phòng ngày mai xảy ra biến cố, phải thừa dịp đêm nay diệt sát hắn trước.” Hắn cười âm hiểm một tiếng, trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi.
......
Một mật thất.
Nghe xong bẩm báo, Chu Thủ Tâm ho nhẹ một tiếng, chậm rãi đứng dậy.
“Lão tổ, các tu sĩ tiến vào trong đảo hôm nay là những người này, ngài xem có gì bất thường không?” Chu Linh Yến đưa danh sách tới.
Chu Thủ Tâm lướt nhìn qua, khoanh tròn mấy cái tên: “Mấy kẻ này đều có vấn đề.” Chu Linh Yến nghi hoặc: “Ngài làm thế nào mà nhìn ra được ạ?” Chu Thủ Tâm cười ha hả nói: “Thương nhân làm ăn đứng đắn, khi lên đảo thường sẽ tụ tập cùng nhau giao lưu, âm thầm dò hỏi ý tứ của các nhà khác để ép giá mua Hoàng Ngân Sa xuống.” “Nhưng đám người này lại khác, lên đảo không đi tìm hiểu ý người khác, ngược lại bắt đầu đánh giá xung quanh.” “Đám người này à, làm Kiếp Tu đã lâu, đã không biết làm chuyện gì khác rồi.” Chu Linh Yến không nhịn được tán thưởng: “Lão tổ không ra khỏi mật thất, mà đối với sự vụ trên đảo lại rõ như lòng bàn tay, Linh Yến bội phục!” Chu Thủ Tâm cười ha ha: “Đi thôi.” “Đi đâu ạ?” Chu Linh Yến sửng sốt một chút.
“Đi giúp ân nhân. Nếu ta đoán không sai, bọn chúng chắc chắn sẽ ra tay với ân nhân trước tiên.” Chu Thủ Tâm cười nói.
Chu Linh Yến nghe vậy trong lòng nóng như lửa đốt: “Lão tổ nói đúng! Chúng ta phải đi nhanh lên, nếu chậm trễ, chỉ sợ Thiên Ấn Tiên Quân sẽ bị dụ, thậm chí rơi vào hiểm cảnh!”
Bên ngoài động phủ Sơn Phúc.
Một tu sĩ mập lùn với nụ cười ôn hòa đang chờ ở đó.
Sở Huyền đẩy cửa đi ra, thản nhiên nói: “Ngươi quả thực có đan phương thích hợp cho thể tu?” Tu sĩ mập lùn kia liên tục gật đầu: “Có! Ta nghe nói ngài là Nhất Trọng Tiên Thể, đúng lúc tổ tiên có truyền xuống một tấm đan phương, muốn đổi lấy Tiên Thạch để dùng cho gia tộc phát triển.” “Ngài xem, đan này tên là Phượng Cốt Thủy Hỏa Đan, chính là đại đan tôi thể bậc nhất đó!” Hắn vội vàng đưa một phần đan phương tới.
Sở Huyền nở nụ cười như có như không: “Đừng ẩn nấp nữa, ra đây đi.” “Ngươi ẩn nấp trong mắt ta, chẳng khác nào trần truồng cả.” Hắn nhìn về một khoảng trời, đạm mạc nói.
Một tu sĩ trung niên tóc mai điểm bạc nhíu mày, hiện thân từ hư không.
Chính là Trịnh Cương.
Trịnh Cương nhe răng cười gằn: “Không ngờ ngươi cũng có chút bản lĩnh, kết trận!” Tiếng vừa dứt lời, tu sĩ mập lùn kia lập tức lấy ra trận kỳ, cười quái dị đánh ra võ ấn, khuấy động linh lực.
Thế nhưng, những tu sĩ sớm đã ẩn nấp xung quanh lại im phăng phắc như chết vậy.
Trịnh Cương lập tức sững sờ.
Sở Huyền cười tủm tỉm nói: “Chờ bọn chúng kết thành chiến trận sao? E là phải đợi kiếp sau.” Hắn tiện tay vung lên, tơ máu lóe lên, liền ném mấy cỗ thi hài không còn chút sinh khí nào xuống dưới chân Trịnh Cương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận