Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 182: Cái này hai đầu quỷ hồn dường như không phải tới chiến đấu, càng giống là tới. . . Ăn cơm?

Sở Huyền đưa tay ra hiệu, một bộ trận pháp liền rơi vào lòng bàn tay hắn.
Trận này tên là Hoàng Tuyền Luyện Hồn Trận.
Là một trận pháp tai tiếng của Hoàng Tuyền đạo tông.
Loại trận pháp này, theo lý mà nói không phải thứ Sở Huyền có thể lấy được.
Nhưng mà, Vạn Vô Ảnh ẩn mình trong tư quỷ cung lâu như vậy, thu hoạch cũng không nhỏ.
Cái Hoàng Tuyền Luyện Hồn Trận này chính là một trong những thu hoạch của hắn.
Trình độ trận pháp của Vạn Vô Ảnh thuộc loại ‘bộ tộc ăn thịt người trước cửa cầu chụp ảnh chung, đồ ăn đến nhà’.
Trao đổi qua lại vài lần, hắn dứt khoát bán luôn trận pháp cho Sở Huyền.
Trận này sau khi bố trí xuống, sẽ hấp dẫn quỷ hồn xung quanh.
Dưới tình huống bình thường, trong vòng trăm năm có thể tạo thành một hung địa nơi quỷ hồn tàn phá bốn phía.
Tất nhiên, với mật độ quỷ hồn như ở Hồn tinh này, căn bản không cần đến trăm năm.
Nhiều nhất một năm, hung địa sẽ hoàn toàn thành hình.
Đến lúc đó, quỷ hồn trong hung địa sẽ chịu ảnh hưởng của trận pháp mà ngày đêm chém giết, thôn phệ lẫn nhau.
Giống như là nuôi cổ vậy.
Đến lúc đó, quỷ tốt, quỷ tướng, Quỷ Soái, Quỷ Vương...
Mỗi cấp bậc quỷ hồn, cái gì cần có đều sẽ có.
Trên bầu trời Hồn tinh này, quỷ hồn phiêu đãng quả thực rất nhiều, nhưng chất lượng lại tốt xấu lẫn lộn.
Sở Huyền tự nhiên muốn dùng trận pháp để "tinh luyện" chúng một phen.
Những quỷ hồn yếu ớt kia, chỉ xứng làm chất dinh dưỡng.
Rất nhanh, Hoàng Tuyền Luyện Hồn Trận liền được bố trí xuống, bao trùm phạm vi khoảng 200 kilômét vuông.
Trận pháp kèm theo năng lực hấp dẫn quỷ hồn.
Không bao lâu, đầy trời quỷ hồn liền không tự chủ được bay về phía trận pháp, giống như ‘thiêu thân lao đầu vào lửa’.
Hai Tay và Bốn Tay nhìn mà hai mắt xám ngắt.
Ngọa Tào!
Thật nhiều đồ ăn!
Sở Huyền cũng rất vừa ý.
Tiếp theo, chỉ cần dọn dẹp đám Hồn tộc có thần trí ở xung quanh là được.
Bằng không, Hoàng Tuyền Luyện Hồn Trận này của chính mình chắc chắn sẽ bị Hồn tộc phá hoại.
Suy cho cùng, trong mắt Hồn tộc, những quỷ hồn này đều là đại tiệc!
Quỷ hồn trong mắt Hồn tộc, cũng giống như yêu thú trong mắt tu sĩ vậy!
...
Chảy Xiết thành.
Thành thị này được xây dựng bên bờ sông Mơ Hồ rộng lớn, nước chảy xiết.
Vốn là một trong những thành thị lớn nhất của tỉnh Hà Đông.
Nhưng mà, đại chiến kéo dài đã sớm biến thành thị này thành một vùng phế tích.
Về phần sông Mơ Hồ, cũng đã biến thành dòng sông âm u chảy thứ nước sông âm lãnh.
Đáy sông toàn là xương khô.
Không còn nửa điểm dáng vẻ của một dòng sông mẹ.
Bây giờ, Chảy Xiết thành chính là một cứ điểm cỡ nhỏ của phe Giết Chóc.
Ba tên đại u hồn suất lĩnh một lượng lớn u hồn, trấn thủ nơi này.
Nhiệm vụ thiết yếu của bọn hắn là giám sát tất cả địa quật xung quanh Chảy Xiết thành.
Một khi phát hiện người Hồn tinh, lập tức giết chết tại chỗ.
Nhiệm vụ thứ yếu là giết chết mỗi một tinh ngoại khách đi ra thông qua ma trận truyền tống linh hồn.
Tất nhiên, những tinh ngoại khách có linh hồn đặc biệt cường đại sẽ được dâng lên cho Đồ Sát đại vương đích thân hưởng dụng.
Đồ Sát đại vương, đó là Đại U Vương chí cao vô thượng của phe Giết Chóc bọn họ!
Một Đại U Vương thống lĩnh hơn mười vị U Vương, mấy trăm ngàn đại u hồn, gần chục tỷ u hồn!
Lúc này, giữa trung tâm Chảy Xiết thành đang diễn ra một trận chiến đấu khốc liệt.
Đội trưởng Vân Kỵ của Ô Vân tiểu đội thuộc phe Phủ Xuống đang ẩn mình sau một đoạn phế tích.
Sau khi hít sâu một hơi ngắn ngủi, hắn đột nhiên ló người ra.
Hồn Lực từ lòng bàn tay bộc phát, ngưng tụ thành một vệt sáng, đánh về phía u hồn giữa không trung.
U hồn đó lập tức giống như một tờ giấy trắng bị đâm xuyên, tan thành mảnh vụn.
Thân thể đã chết của nó lướt về phía bầu trời.
Cuối cùng bị những quỷ hồn phiêu đãng trên trời cao tranh nhau ăn sạch.
"Khặc khặc, đừng vùng vẫy phí công!"
"Tiểu đội các ngươi đã sớm bị chúng ta bao vây, ngoan ngoãn trở thành bữa ăn ngon của ta đi!"
Một con đại u hồn to béo đột nhiên đánh tới.
Vân Kỵ lập tức kích phát Hồn Lực, tốc độ tức khắc tăng vọt, xông ra khỏi phạm vi công kích của đại u hồn kia.
Theo sau đưa tay nắm lại, Hồn Lực ngưng tụ thành một cây trường mâu, mạnh mẽ ném ra.
Đại u hồn né không kịp, bị một mâu đâm xuyên, lập tức rú lên thảm thiết.
Lý trí trong mắt nó dần biến mất, thay vào đó là sự điên cuồng như muốn hủy diệt tất cả!
"Đội trưởng, lão Kim chết rồi!"
"Hồn Lực của ta sắp cạn rồi!"
Lúc này, một người đàn ông trung niên bắn ra chùm sáng linh hồn, diệt sát hai con u hồn lao tới, hét lớn về phía hắn.
Lòng Vân Kỵ căng thẳng.
Lão Kim là phó đội trưởng trong Ô Vân tiểu đội, cấp bậc Hồn Lực là Đại Hồn Sư cấp sáu, chỉ thấp hơn hắn, một Đại Hồn Sư cấp bảy, một chút.
Lão Kim cũng đã chết.
Ô Vân tiểu đội của mình xem ra thật sự đã đến bước ‘sơn cùng thủy tận’.
Vân Kỵ nở nụ cười khổ.
Mấy ngày trước hắn nhận được tình báo, nói là có một vị tinh ngoại khách có linh hồn cường đại dị thường bị phe Giết Chóc ở Chảy Xiết thành bắt được, dự định dâng lên cho Đồ Sát đại vương.
Vì thế hắn đã suất lĩnh tiểu đội tinh nhuệ này của mình, muốn giải cứu vị tinh ngoại khách này.
Giải cứu tinh ngoại khách, trợ giúp bọn họ cứu vớt Hồn tinh, đây chính là ý nghĩa tồn tại của phe Phủ Xuống.
Vân Kỵ còn đặc biệt lợi dụng lúc phe Giết Chóc ở Chảy Xiết thành kéo quân đi tiêu diệt toàn bộ Chính Nhân điện, mới suất lĩnh Ô Vân tiểu đội phát động tập kích vào Chảy Xiết thành.
Bọn họ đã cướp được linh hồn của tinh ngoại khách kia, đang định rút lui.
Kết quả là đám người phe Giết Chóc đi ra ngoài lại bất ngờ quay trở về!
Ô Vân tiểu đội lập tức rơi vào cảnh ngộ bị ‘tiền hậu giáp kích’.
Đó căn bản không phải là áp lực mà một tiểu đội chỉ có tám người có thể chịu đựng.
Dù cho tám người này đều là Đại Hồn Sư.
Cũng không chịu nổi sự công kích của đám u hồn đông nghịt, phủ kín đất trời.
Chênh lệch thực lực giữa Đại Hồn Sư và u hồn cũng không lớn đến mức một địch trăm.
Hơn nữa, Đại Hồn Sư vì bị thể xác trói buộc, hiệu suất phát huy Hồn Lực ngược lại còn thấp hơn đại u hồn cùng cấp độ.
Cũng chính vì vậy, Ô Vân tiểu đội mới bị phe Giết Chóc tiền hậu giáp công, mãi không thể phá vây.
Oanh!
Một đoạn phế tích bị đánh nát tức thì.
Một thân thể đầu lìa khỏi xác.
Rơi xuống bên chân Vân Kỵ và người trung niên, chỉ còn nửa cái đầu lâu và một cái rương.
Linh hồn của người này đã bị hai con đại u hồn xé thành mảnh nhỏ trong tiếng cười khặc khặc, táng thân trong bụng chúng.
Trong chiếc rương kia chứa đựng chính là linh hồn tinh ngoại khách, "đại tiệc" mà phe Giết Chóc ở Chảy Xiết thành định dâng lên cho Đồ Sát đại vương.
"Tiểu Lan mang theo linh hồn phá vây cũng đã chết rồi."
Người trung niên cười thảm, "Đội trưởng, bây giờ chỉ còn lại hai chúng ta thôi."
Vân Kỵ đưa tay ra, hắn muốn nhặt nửa cái đầu lâu của Tiểu Lan lên.
Nhưng cuối cùng vẫn chỉ có thể cầm lấy cái rương kia.
Bởi vì đây chính là nhiệm vụ của bọn họ lần này.
Hai con đại u hồn nhe răng cười hung tợn đánh về phía bọn họ.
Vân Kỵ cười thảm một tiếng, dứt khoát nhắm mắt lại.
Phải chết rồi sao?
Chết tiệt.
Con đường đen kịt không thấy hy vọng này, ta không muốn đi tiếp nữa.
Lẽ ra lúc trước không nên tới Hồn tinh.
Ở lại Thiên Mã tinh làm một tiểu vương tử ăn chơi có phải tốt hơn không...
Giây sau.
Tiếng kêu thảm thiết của hai con đại u hồn bỗng nhiên vang lên.
Nhưng bọn chúng còn chưa kịp cầu xin tha thứ, đã bị bốn món vũ khí có tạo hình kỳ lạ đập nát thành một đống.
"Làm tốt lắm."
Một thanh âm như vậy truyền đến từ giữa không trung.
Vân Kỵ và người trung niên đều mở mắt ra.
Bọn họ bỗng nhiên phát hiện.
Hai con quỷ hồn tướng mạo hung ác đang giết chóc giữa đám u hồn.
Hai con đại u hồn thực lực hùng hậu kia lại không có chút sức chống cự nào, trong chớp mắt đã bị hai con quỷ hồn kia xé thành mảnh nhỏ, thuận miệng nuốt vào bụng.
Đám u hồn xung quanh càng không phải là đối thủ của chúng.
Hai con quỷ hồn này dường như không phải tới để chiến đấu.
Mà càng giống là tới... ăn cơm?
Bạn cần đăng nhập để bình luận