Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 244: Lại không còn ba trăm năm thọ nguyên! ! Sau đó cũng không tiếp tục xủ quẻ!

Chương 244: Lại mất tong ba trăm năm thọ nguyên! ! Sau này không bao giờ bói quẻ nữa!
Sở Huyền lại lần nữa đi tới trước mặt Lãnh Hàn Sương.
Nhìn vị thánh tử Luân Hồi thần giáo dung mạo mỹ lệ, ánh mắt đờ đẫn này, hắn hơi lắc đầu.
Ngược lại cũng không phải là đang than tiếc cho hồng nhan bạc mệnh.
"Linh căn, Địa Linh Thể, tuyệt đại thiên kiêu thì đã sao?"
"Không biết thu liễm tài năng, chỉ biết rước lấy mầm họa."
"Nếu dây vào người không nên dây vào, cuối cùng vẫn không thoát khỏi cái chết."
"Tất cả những gì bản thân có, cuối cùng đều trở thành áo cưới cho người khác."
Nhìn thấy kết cục của Lãnh Hàn Sương, Sở Huyền lần nữa kiên định đạo tâm cẩu đạo của chính mình.
Tiếp đó, hắn liền lập tức bắt tay thi triển Đoạt Thể Đại pháp.
Quá trình của Đoạt Thể Đại pháp tương đối chậm chạp.
Nhưng, xác suất thành công lại là trăm phần trăm.
Sở Huyền cũng không để ý việc tiêu hao nhiều thời gian như vậy.
Mười ngày sau.
Sở Huyền đã thành công cướp đoạt linh thể của Lãnh Hàn Sương, cấy ghép vào bên trong một khối ngọc Hậu thiên hiếm thấy.
Như vậy, thứ quan trọng nhất trên người Lãnh Hàn Sương này đã bị hắn lấy đi.
Hiện tại chỉ còn lại thân thể của nàng là còn hữu dụng.
Dù sao Lãnh Hàn Sương tu luyện chính là Huyền Thiên Băng Phách Thần Quyển, nàng cũng kiêm tu một vài pháp môn luyện thể, nên thân thể có phần cường tráng.
"Nhục thân là thức ăn cho âm thi, thần hồn thì vừa hay có thể cung cấp cho ta luyện hóa hấp thu."
"Người tận kỳ dụng a."
Sở Huyền chậc lưỡi.
Nhưng, Lãnh Hàn Sương từng nói, người giết chết nàng chắc chắn sẽ bị gieo xuống lạc ấn.
Chuyện này Sở Huyền đương nhiên sẽ không tự mình ra tay.
Mà là tùy tiện tìm một con zombie tới, giết chết Lãnh Hàn Sương.
Như vậy, dấu ấn kia cũng sẽ chuyển dời lên người con zombie đó.
Về phần con zombie này, nó vẫn luôn ở Hải Lam tinh.
Làm sao có thể bị lão tổ Xuất Khiếu của Luân Hồi thần giáo tìm tới được?
. . .
Vấn Lăng Thiên đang tỉ mỉ bế quan, lúc này lại vô cớ cảm thấy tâm trạng khô nóng bất an.
Hắn bấm ngón tay tính toán, sắc mặt đại biến.
"Chết rồi?"
"Hàn Sương chết rồi?"
Hắn đã lưu lại lạc ấn cả trong nhục thân lẫn thần hồn của Lãnh Hàn Sương.
Kẻ giết chết Lãnh Hàn Sương, chỉ cần cảnh giới không cao hơn hắn, trong cơ thể chắc chắn sẽ bị gieo xuống lạc ấn.
Đến lúc đó, chính mình liền có thể dựa vào lạc ấn để tìm ra kẻ đã giết Lãnh Hàn Sương.
Không chỉ trên người Lãnh Hàn Sương có loại lạc ấn này, mà thánh tử khác của Luân Hồi thần giáo là Tư Đồ Không cũng có.
Đây chính là thủ đoạn Luân Hồi thần giáo dùng để chấn nhiếp kẻ khác.
Kẻ cả gan giết chết thánh tử của Luân Hồi thần giáo, bất luận trốn đến nơi nào, dù là chân trời góc biển, cũng chắc chắn bị thần giáo truy sát!
Nhưng bây giờ. . .
Lãnh Hàn Sương cứ thế chết đi một cách vô thanh vô tức.
Chính mình bấm ngón tay tính toán, vậy mà ngay cả vị trí đại khái của dấu ấn kia cũng khó lòng biết được.
Giống như áng mây nơi chân trời vậy, hư ảo mờ mịt, phiêu diêu khó nắm bắt.
Khó mà đoán được.
Sắc mặt Vấn Lăng Thiên khó coi.
Thánh tử của một tông môn tu chân cấp sáu đường đường, nói mất là mất.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, thì quá mất mặt.
Ánh mắt của hắn âm tình bất định.
Cuối cùng, hắn lấy ra Vấn Thiên Bàn.
Đáy mắt hắn hiện lên ánh nhìn tựa như của một con bạc.
"Ta không tin, thật sự không thể bói ra được sao?"
Sau một lát, trong tĩnh thất truyền ra tiếng gầm gừ phẫn nộ của Vấn Lăng Thiên.
"Lại mất tong ba trăm năm thọ nguyên! !"
"Sau này không bao giờ bói quẻ nữa!"
. .
Hải Lam tinh, trên Đông Hải.
Sở Huyền lại một lần nữa đi tới hòn đảo nhỏ này.
Trung tâm hòn đảo là một cái cây nhỏ màu đen.
Cây nhỏ chỉ có một thân cây trơ trụi và vài cành cây khô quắt.
Lá cây cũng có. Nhưng hình dáng lại giống như từng cái miệng rộng.
Vô số rễ phụ từ trên ngọn cây rủ xuống.
Giống như xúc tu bạch tuộc.
Ngoài ngàn mét cách cái cây nhỏ màu đen là trận pháp bao phủ toàn bộ hòn đảo.
Bên ngoài trận pháp còn có âm thi luôn luôn tuần tra.
Bao năm như vậy, cũng không xảy ra chút sự cố ngoài ý muốn nào.
Thấy Sở Huyền tới gần, những rễ phụ này tựa như nhìn thấy địch nhân, lập tức dựng đứng lên.
Tựa như rắn hổ mang.
"Ta tới, không chào hỏi ta một tiếng sao?"
Sở Huyền cười tủm tỉm.
Đùng đùng!
Một sợi rễ phụ phá không quất tới.
Nhưng bị Sở Huyền tuỳ tiện bắt lấy, tiện tay kéo đứt.
Bên trong cái cây nhỏ màu đen phát ra một tiếng rít thống khổ.
Lập tức muốn thu cành cây, lá cây và rễ phụ về trong thân cây.
Giống hệt con rùa đen rụt đầu.
Sở Huyền lấy ra một cái bình chứa đầy huyết mật, trực tiếp ném tới.
Cây nhỏ lập tức như mèo tham ăn ngửi thấy mùi thịt, vội duỗi rễ phụ ra.
Răng rắc một tiếng, liền đâm xuyên qua cái bình.
Huyết mật bên trong một giọt cũng không rơi xuống đất.
Vẫn còn lơ lửng giữa không trung đã bị những rễ phụ này hút sạch.
Cái cây nhỏ màu đen sau khi ăn uống no đủ, lập tức trở nên vô hại.
Mặc cho Sở Huyền chạm vào thế nào, nó đều lười biếng nằm ỳ tại chỗ.
Phảng phất hoàn toàn không biết vừa rồi chính là Sở Huyền đã xé đứt một sợi rễ phụ của nó.
Sở Huyền đánh giá cái cây Tham Thao Thụ này, trầm ngâm suy nghĩ.
Trong ký ức của Lãnh Hàn Sương, chỉ có một chút thông tin liên quan đến Tham Thao Thụ.
Lão tổ Xuất Khiếu của Luân Hồi thần giáo là Vấn Lăng Thiên có nói qua một chút với nàng.
"Mười năm là mầm cây, trăm năm thành cây giống, ngàn năm thành ấu cây."
"Muốn thực sự trở thành đại thụ, nhất định cần thôn phệ sinh cơ của cả một tinh cầu."
Sở Huyền như có điều suy nghĩ.
Cho dù chính mình cung cấp thức ăn đầy đủ, nhiều nhất cũng chỉ có thể bồi dưỡng Tham Thao Thụ thành ấu cây mà thôi.
Muốn thực sự phát huy tác dụng đáng sợ của Tham Thao Thụ, nhất định cần giúp nó thôn phệ cả một tinh cầu.
Nhưng Sở Huyền tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện này.
Hải Lam tinh có thể xem là hậu hoa viên của hắn.
Sao có thể tuỳ tiện hủy đi như vậy.
"Nhưng mà, bây giờ lại có một thủ đoạn lợi dụng Tham Thao Thụ một cách nông cạn hơn."
Sở Huyền lại lấy ra một bình huyết mật.
Tham Thao Thụ vừa mới còn uể oải, lập tức trở nên hoạt bát.
Vô số rễ phụ màu đen đều chỉ về phía bình trong tay Sở Huyền, lập tức phá không đánh tới.
Sở Huyền hừ lạnh một tiếng, Sát Hồn Sách bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp đánh gãy toàn bộ những rễ phụ này!
Đùng đùng một tiếng.
Rễ phụ rơi xuống đất.
Giống như rắn uốn éo.
Vết đứt phun ra chất lỏng màu đỏ, tựa như máu.
Tham Thao Thụ lại kêu thảm một tiếng, lập tức muốn thu rễ phụ về.
Sở Huyền lại đột nhiên vươn tay, một phát bắt được một sợi rễ phụ trong đó.
Mặc cho Tham Thao Thụ dùng hết sức bình sinh muốn thu về, cũng không cách nào chống lại Sở Huyền, một luyện thể sĩ đã Luyện Thể hơn ba mươi tầng.
Cuối cùng đành phải nằm ì ra đó, không động đậy.
Chỉ là, trong thân cây vẫn truyền đến tiếng lẩm bẩm.
Dường như đang nói: Ta có lỗi gì đâu chứ.
Ta chỉ là một đứa trẻ ba phút chưa được ăn cơm thôi mà.
"Huyết mật, cho ngươi."
"Thọ nguyên, cho ta."
Sở Huyền chỉ vào bình huyết mật, rồi lại cắm rễ phụ lên đỉnh đầu mình, bình tĩnh nói.
Tham Thao Thụ không hiểu lời nói của con người.
Nhưng nó đại khái có thể hiểu được ý của Sở Huyền.
Thân thể Tham Thao Thụ đột nhiên run lên.
Những rễ phụ bị đứt gãy kia rất nhanh liền phục hồi như cũ.
Nó duỗi ra ba sợi rễ phụ.
Sở Huyền lắc đầu: "Ba bình? Không được, chỉ một bình thôi."
Nó thu về một sợi rễ phụ.
"Không được, chỉ một bình thôi." Sở Huyền không hề dao động.
Cuối cùng, Tham Thao Thụ chỉ đành bất đắc dĩ đạt thành giao dịch với Sở Huyền.
Nó ăn huyết mật.
Đồng thời cắm một sợi rễ phụ lên đỉnh đầu Sở Huyền.
Sau một thoáng tĩnh lặng ngắn ngủi, Sở Huyền lập tức cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ thông qua rễ phụ tiến vào cơ thể mình.
Hơi thở này hư ảo mờ mịt, khó mà nắm bắt.
Nó không phải linh lực, thần thức, hay bất kỳ loại linh năng nào khác.
Đây chính là phương thức vận dụng nông cạn nhất của Tham Thao Thụ.
Dùng huyết thực để đổi lấy thọ nguyên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận