Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1415: Ta dạy cho ngươi thế nào giết người

Chương 1415: Ta dạy ngươi cách giết người
Thạch đình trên đỉnh núi.
Sở Huyền tiếp tục vừa uống trà vừa thưởng thức trà.
Chu Linh Yến đứng hầu bên cạnh.
Trong lòng nàng vô cùng lo lắng.
Lúc mê trận vừa mở ra, nàng liếc nhìn từ xa, thấy được ba vị tu sĩ đang đứng giữa không trung.
Ngày thường nàng xử lý chuyện làm ăn của Ngân Sa đảo, lại còn phải phụ trách xử lý rất nhiều tình báo, nên là người tiếp xúc với tu sĩ nhiều nhất.
Hình ảnh trong đầu nàng nhanh chóng khớp với dáng vẻ của ba người này.
Vì vậy lập tức nhận ra thân phận của bọn họ.
Tống Trùng kia thì thôi, là kẻ lấn yếu sợ mạnh.
Luôn luôn là hễ phát giác được chút nguy hiểm liền lòng bàn chân bôi dầu (cao chạy xa bay).
Đến nương nhờ Đằng Long đảo, cũng chỉ vì có thể kiếm chác chút lợi lộc.
Thế nhưng Thiết Cương lại là một kẻ hung hăng ngang ngược đáng sợ.
Mặc dù không công khai nói mình là Kiếp Tu, nhưng rất nhiều hành vi của hắn cũng rất tai tiếng.
Ví dụ như chuyện đồ sát nhà họ Trần ở Thiên Vân Lâm, Trần gia không có người nối dõi, vốn định dâng lên bảo vật gia truyền là phá trận chìa.
Còn định mời Thiết Cương về làm rể, rồi xem Thiên Vân Lâm như là địa bàn chiếm cứ của hắn.
Nhưng Thiết Cương vì tư dục bản thân lại đại khai sát giới.
Tuyệt đường hương hỏa của Trần gia, đào mộ tổ Trần gia, đoạt bảo vật Trần gia.
Ngay cả tu sĩ đi ngang qua Thiên Vân Lâm, cũng đều bị Thiết Cương xử lý.
Nếu không phải có người độn thuật cao siêu, miễn cưỡng chạy thoát.
E là chuyện này khó mà lưu truyền ra ngoài được.
Khi Chu Linh Yến thấy rõ người thứ ba, cũng chính là Huyết Nguyệt Tiên Quân kia, nội tâm lại càng sợ hãi.
Hung danh của người này thậm chí còn hơn cả Thiết Cương.
Bất quá, vị Huyết Nguyệt Tiên Quân này không phải bản tính thích giết chóc, mà là chiến lực cực mạnh.
Cảnh giới bản thân dù không cao, nhưng có thể vượt cấp chiến đấu.
Ngoài ra còn điều khiển một Thi Tiên cường đại, càng khiến người ta sợ hãi ba phần.
Ba người này cùng nhau kéo tới, Thiên Ấn tiền bối lại không hề lay động, vẫn ở đây pha trà thưởng trà?
Vì sao không trấn giữ trận pháp để chống cự đôi chút?
Nếu mượn sự lợi hại của trận pháp, không nói đến việc chém giết ba người này, ít nhất cũng có thể khiến bọn hắn không thể dễ dàng dùng sức mạnh phá vỡ trận pháp chứ?
Phải biết, trận pháp có tu sĩ trấn giữ hay không, đó hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau.
Có trận pháp sư trấn giữ hay không, vậy lại càng là khác biệt một trời một vực.
Hành động lần này của Thiên Ấn tiền bối, thật sự khiến nàng không tài nào hiểu nổi.
Sở Huyền uống cạn một ly trà, khẽ cười nói: “Không hiểu? Không rõ?”
Chu Linh Yến không nhịn được gật đầu.
Sở Huyền cười cười: “Rất nhanh ngươi sẽ hiểu thôi... Này, người đến rồi kìa.”
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy hai thân ảnh một trước một sau xuyên qua mê trận, tiến vào Ngân Sa đảo.
Người phía trước mặc đạo bào màu đỏ máu, chẳng phải là Huyết Nguyệt Tiên Quân kia sao!
Người phía sau khôi ngô như tháp sắt, khí thế hừng hực như mặt trời chói chang, chẳng phải là Thi Tiên cường đại của Huyết Nguyệt Tiên Quân sao!
Đồng tử Chu Linh Yến chợt co rút lại.
Sao lại không nghe thấy tiếng trận pháp bị phá vỡ!
Nếu để Huyết Nguyệt Tiên Quân này đại khai sát giới, không biết bên trong Ngân Sa đảo này có bao nhiêu người có thể sống sót!
Nghĩ đến đây, nàng gần như theo phản xạ thúc giục linh đang bên hông.
Đương đương đương!
Tiếng chuông báo động chói tai vang vọng bầu trời Ngân Sa đảo.
Đội tuần tra Ngân Sa đảo lập tức từ các nơi trên đảo tụ tập lại.
Những tu sĩ này vận dụng bảo vật, khí thế hung hăng vây Đông Phương Nguyệt Minh vào giữa.
Bọn họ dù không phải là đối thủ của tu sĩ Thiên Tiên Cảnh, nhưng đã nhiều đời sinh sống tại Ngân Sa đảo, có thể nói là cùng chung một lòng.
Dù mạng này chỉ có thể cầm chân địch thủ đôi chút, cũng muốn như bay nga dập lửa nhào tới! Kéo hắn xuống!
Chu Thủ Tâm nghe thấy tiếng báo động này, cũng kinh hãi trong lòng, lập tức hiện thân.
Thân ảnh màu đỏ máu đập vào mắt, lập tức vô cùng hoảng sợ.
“Mau đi mời Lục Ly!”
Hắn hét lớn một tiếng.
Dù cho đến thời khắc mấu chốt như thế này, hắn cũng không quên che giấu thân phận cho Sở Huyền.
Ở nơi công cộng vẫn gọi là Lục Ly, chứ không phải Thiên Ấn tiền bối.
Ngoài dự liệu của mọi người là, vị Huyết Nguyệt Tiên Quân hung danh lừng lẫy này lại vẫn không hề động thủ.
Mà chỉ đứng yên, cứ vậy trang nghiêm tại chỗ.
Đôi mắt kia nhìn về phía đỉnh núi.
Như thể đang chờ đợi.
Chu Thủ Tâm sững sờ một chút, có phần khó hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Mãi cho đến lúc này, Sở Huyền mới từ đỉnh núi đi xuống.
Hai chân hắn tựa như giẫm lên những bậc thang vô hình ngưng tụ từ không khí.
Từng bước khoan thai, tựa như đang dạo chơi nhàn nhã.
Đông Phương Nguyệt Minh không chút do dự, quỳ một chân xuống đất: “Nguyệt Minh, bái kiến chủ nhân!”
Tiếng nói này rót đầy tiên lực, vang vọng ra xa, hồi lâu không tan.
Tất cả tu sĩ vào khoảnh khắc này đều trợn tròn mắt.
Bái kiến chủ nhân?!
Sở Huyền không nhanh không chậm đi tới trước mặt Đông Phương Nguyệt Minh, mỉm cười đỡ hắn dậy.
“Đã lâu không gặp, cần gì phải hành đại lễ như vậy.”
“Tới đây, theo ta lên đỉnh núi.”
Rồi nhìn về phía Chu Thủ Tâm: “Chu lão, bảo bọn họ làm việc của mình đi, Nguyệt Minh là người một nhà.”
Chu Thủ Tâm không hổ là người già thành tinh, lập tức phản ứng lại.
Thái độ hắn càng thêm cung kính: “Ta hiểu rồi.”
“Các vị, tất cả giải tán đi, không có chuyện gì, không có chuyện gì!”
Các tu sĩ đành giải tán.
Nhưng mắt vẫn không rời hai thân ảnh một trước một sau kia.
Bên tai còn văng vẳng câu ‘bái kiến chủ nhân’.
Huyết Nguyệt Tiên Quân hung uy hiển hách, lại là tôi tớ của Lục Ly ư?
...
Thạch đình trên đỉnh núi.
Sở Huyền và Đông Phương Nguyệt Minh ngồi đối diện nhau, pha trà thưởng trà.
Chu Linh Yến đứng hầu ở một bên.
Dù vậy, trên mặt vị mỹ nhân áo trắng này vẫn còn nét kinh ngạc.
Một cơn nguy cơ không lớn không nhỏ, cứ thế được hóa giải nhẹ nhàng như vậy sao?
Thậm chí còn không cần Thiên Ấn tiền bối động thủ?
Đông Phương Nguyệt Minh dâng lên hai chiếc Càn Khôn túi, cung kính nói: “Chủ nhân, Thiết Cương, Tống Trùng đều đã đền tội.”
Sở Huyền khoát tay: “Chỉ là Càn Khôn túi của tu sĩ Thiên Tiên Cảnh bình thường thôi, ngươi tự mình giữ lấy đi.”
Loại Càn Khôn túi bình thường bậc này, hắn thật sự không để vào mắt.
Ngược lại là Đằng Long đảo kia, nơi hội tụ nội tình mấy chục vạn năm của Đằng gia.
Lại khiến hắn cảm thấy hứng thú.
“Vâng!” Đông Phương Nguyệt Minh gật đầu nhận lấy.
Sở Huyền đánh giá hắn từ trên xuống dưới, lại đặc biệt nhìn lướt qua Liệt Dương Ma Cương bên cạnh rồi mới lên tiếng.
“Xem ra sau khi ta rời Long Viêm Thành đến Vân Hải Trạch, trên người ngươi đã xảy ra rất nhiều chuyện.”
Đông Phương Nguyệt Minh thấy vậy liền dâng lên một cái ngọc giản thần thức: “Bẩm chủ nhân, Liệt Dương Ma Cương này là do ta cơ duyên xảo hợp có được.”
“Thi đạo tiên pháp này tên là 《 Cửu Dương Thi Kinh 》, ta sớm đã có ý định dâng tặng cho chủ nhân, chỉ khổ nỗi khó tìm được tung tích của chủ nhân.”
“Bây giờ cuối cùng cũng có cơ hội, xin chủ nhân nhất định phải nhận lấy, bằng không chính là làm nguội lạnh tấm lòng của Nguyệt Minh.”
Sở Huyền cười ha hả nói: “Có lòng.”
Tiểu tử tốt, thật là biết điều.
Hắn uống hớp trà, tùy ý nói: “Ngươi vừa thành Thiên Tiên, lại không ở lại Bắc Mạc, ngược lại chạy tới Vân Hải Trạch tìm ta, hẳn là còn có chuyện khó nói nhỉ?”
“Ngươi cứ nói xem.”
Đông Phương Nguyệt Minh hít sâu một hơi, đem mọi chuyện xảy ra ở Đông Phương Gia kể lại một năm một mười.
Chu Linh Yến ở bên cạnh nghe mà rùng mình.
Đường đường là gia tộc Tiên Quân, mà đối nội lại xa lánh chèn ép đến mức này.
Thật là đáng sợ.
Chẳng trách Đông Phương Nguyệt Minh thà bỏ đi tài nguyên tu hành không cần, cũng muốn ép mình rời khỏi gia tộc.
Sở Huyền khẽ thở dài.
Đông Phương Nguyệt Minh vẫn còn thẳng tính quá, không biết tùy cơ ứng biến.
Nếu hắn là Đông Phương Nguyệt Minh, chắc chắn sẽ ở lại Đông Phương Gia không đi, bề ngoài hoàn toàn không để tâm đến chuyện mẫu thân và muội muội chết đi.
Một mặt lợi dụng tài nguyên gia tộc để trưởng thành, một mặt gây dựng vây cánh cho chính mình.
Cho đến một ngày nào đó đột nhiên ra tay với Đông Phương Trường Minh.
Biến Đông Phương Gia to lớn kia thành Đông Phương Gia của chính mình.
“Khẩn cầu chủ nhân giúp ta!”
Đông Phương Nguyệt Minh lại trực tiếp quỳ xuống dập đầu.
Thái độ khẩn thiết đến mức khiến Chu Linh Yến đứng bên cạnh cũng phải rưng rưng nước mắt.
Thiếu chút nữa đã mở miệng nói Thiên Ấn tiền bối ngài giúp hắn đi.
Sở Huyền thản nhiên nói: “Đối với ta mà nói, giết Đông Phương Trường Minh chẳng qua chỉ là chuyện tiện tay.”
“Nhưng mối thù này, ngươi phải tự mình báo.”
“Bây giờ cứ tạm thời theo bên cạnh ta đi, ta sẽ dạy ngươi cách giết người.”
Đáy mắt Đông Phương Nguyệt Minh lóe lên vẻ mong chờ: “Vâng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận