Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1414: Nguyệt Minh, ngươi ta hiếm thấy đoàn tụ

Chu Linh Yến nghe vậy sắc mặt khẽ biến, “Ý của tiền bối là, có kẻ địch xâm phạm Ngân Sa đảo của ta?” Sở Huyền gật đầu, “Có 3 kẻ không biết điều đã tới.” Chu Linh Yến lúc này đứng dậy, “Ta lập tức đi mời lão tổ.” Sở Huyền không nhịn được cười lên, “Không sao, nói cho Chu lão cứ yên tâm an dưỡng, ba người này không cần động thủ, tự nhiên sẽ tan rã.” Chu Linh Yến sửng sốt một chút, trên khuôn mặt xinh xắn lộ ra vẻ ngờ vực.
Tự nhiên tan rã?
Vị Thiên Ấn tiền bối này, lúc nào cũng nói những lời khiến người ta khó hiểu.
Bên ngoài Ngân Sa đảo.
Đông Phương Nguyệt Minh, Thiết Cương, Tống Trung ba người cùng lúc đến.
Thiết Cương nhìn qua trận pháp mây mù cuồn cuộn không dứt này, không khỏi cười lạnh một tiếng.
“Chỉ là mê trận cấp Thiên Tiên Cảnh, xem ta một chiêu phá nó!” Hắn tiện tay chỉ một cái, một chiếc chìa khóa thanh đồng bỗng nhiên bay ra, bên trên chi chít những đường vân trận pháp.
Nhìn qua trông huyền ảo khó hiểu.
Đông Phương Nguyệt Minh nhìn kỹ thêm, cũng có chút kinh ngạc.
Tống Trung thì vô cùng hâm mộ, “Đây chắc hẳn chính là phá trận chìa nhỉ, nghe nói là gia truyền trân bảo của Trần gia ở Vân Lâm ngàn năm kia.” “Bây giờ bị Thiết đạo hữu lấy được, quả nhiên là vật tìm được minh chủ.” Thiết Cương cười ha ha, “Lúc Trần gia kia bị ta tiêu diệt, Trần lão quỷ còn ở đó đau khổ cầu xin, bảo ta lưu lại cho nhà hắn một chút hương hỏa, bằng không xuống dưới cửu tuyền không còn mặt mũi nào gặp Thủy tổ nhà hắn.” “Thực sự nực cười, nhổ cỏ không trừ gốc, chẳng khác nào chưa cắt cỏ, diệt môn không giết sạch, chẳng khác nào chưa diệt môn.” “Chuyện nông cạn như vậy, Trần lão quỷ kia thế mà cũng không hiểu.” Tống Trung nhanh chóng vuốt mông ngựa, “Thiết đạo hữu nói rất đúng, Tống mỗ cũng vạn phần tán thành.” “Mong rằng Thiết đạo hữu phá vỡ mê trận này, để chúng ta xông vào Ngân Sa đảo!” Thiết Cương cười lớn một tiếng, thúc đẩy tiên lực, truyền vào bên trong phá trận chìa.
Phá trận chìa kia lúc này phình to ra rất nhiều, vô số đường vân trận pháp quấn quanh, đột nhiên cắm vào trong mê trận!
Vẻ mặt Thiết Cương tràn đầy tự tin.
Phá trận chìa này giống như một lá Phá Cấm Tiên Phù không bao giờ hao tổn.
Hắn đã dùng qua ba lần, có thể nói là chưa bao giờ thất bại.
Trận pháp dưới Chân Tiên Cảnh, không có trận nào mà nó không phá nổi.
Nhưng mà, mấy hơi thở sau, nụ cười trên mặt hắn liền cứng lại.
Bởi vì mê trận vẫn cuồn cuộn không ngừng như cũ.
Đường vân trận pháp trên bề mặt phá trận chìa vốn hùng hổ lao ra, bây giờ lại cụp đuôi rụt trở về.
Thậm chí không đợi hắn thúc đẩy tiên lực, điều động phá trận chìa lần nữa.
Tiên Khí này liền tự động thu nhỏ lại, trở về lòng bàn tay hắn.
Hửm?
Cảnh tượng bất ngờ này khiến sắc mặt cả ba người đều có chút kinh ngạc.
Phá trận chìa lại tự quay về.
Đây là chuyện gì.
Thiết Cương lúng túng cười, “Bình thường nó không như vậy, có lẽ là có vấn đề gì đó.” Nói xong liền vận chuyển tiên lực, lại điều động phá trận chìa lần nữa.
Giống như vừa rồi, phá trận chìa lại cắm vào trong mê trận, vô tận đường vân trận pháp bắn ra, cưỡng ép phá giải trận pháp.
Lần này phá trận chìa không quay về nữa.
Bởi vì nó cứ như vậy tan rã vô thanh vô tức ngay trước mặt ba người.
Thiết Cương cực kỳ hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch, “Phá trận chìa của ta!” Đông Phương Nguyệt Minh sửng sốt một chút, vô thức nói, “Trận pháp phản phệ?” Dù sao hắn cũng xuất thân từ Đông Phương Gia, gia tộc Tiên Quân có truyền thừa lâu đời bậc này.
Biết được nhiều hơn một chút.
Thiết Cương, Tống Trung chỉ là tán tu, cũng không biết điều này, nghe vậy lập tức hỏi, “Trận pháp phản phệ là gì?” Đông Phương Nguyệt Minh lúc này mới cau mày nói, “Loại Tiên Khí phá giải trận pháp này, nếu cưỡng ép phá giải trận pháp vượt quá giới hạn của nó, sẽ dẫn tới trận pháp phản phệ.” “Trận pháp trước mắt, chỉ sợ là mê trận cấp Chân Tiên Cảnh.” Nghe xong lời này, Thiết Cương liền vô thức nói, “Tuyệt đối không thể!” Tống Trung phụ họa nói, “Đúng vậy, trên Ngân Sa đảo thứ duy nhất đáng kể cũng chỉ có Chu gia, mấy nhà còn lại chẳng qua chỉ là phụ thuộc vào Chu gia mà thôi.” “Nội tình Chu gia kia cũng không sâu dày, lão già Chu Thủ Tâm kia lại càng dựa vào ngoại vật mới cưỡng ép tấn thăng Thiên Tiên Cảnh để giữ được gia nghiệp.” “Bọn họ làm sao có thể bày ra được mê trận cấp Chân Tiên Cảnh? Có quỷ mới tin!” Đông Phương Nguyệt Minh vuốt cằm, nhíu mày trầm tư.
Hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Gia tộc Thiên Tiên, sao có thể bày ra trận pháp Chân Tiên Cảnh được?
Là hắn đoán sai sao?
Nhưng đó đúng là cảnh tượng trận pháp phản phệ mà...
“Chết tiệt... Tuyệt không thể nào là trận pháp Chân Tiên Cảnh, nhất định là có kẻ đang cố tình làm ra vẻ huyền bí!” Thiết Cương nổi giận đùng đùng.
Phá trận chìa kia vốn chưa từng thất bại, hắn chính vì mưu đồ vật này mới diệt Trần gia.
Kết quả còn chưa dùng được mấy lần đã mất.
Việc này bảo sao hắn không nổi trận lôi đình.
“Ra đây! Lục Ly, Chu Thủ Tâm ra đây cho ta!” Thiết Cương tế ra một đôi Khai Sơn Phủ, chỉ vào đám mây mù cuồn cuộn không dứt mà giận dữ hét.
Tống Trung thấy vậy cũng điều động một bộ phi kiếm, hỗ trợ từ bên cạnh.
Tu sĩ Thiên Tiên Cảnh nếu không có truyền thừa, chắc chắn không thể nắm giữ trận pháp Chân Tiên Cảnh.
Cho dù có, cũng không có khả năng bố trí hoàn chỉnh được.
Đây là lẽ thường.
Rất khó vượt qua lẽ thường.
Cho nên, trước mắt chắc chắn vẫn là trận pháp Thiên Tiên Cảnh.
Chẳng qua là đã dùng chút thủ đoạn nhỏ mà bọn hắn không hiểu, nên mới làm tan vỡ phá trận chìa kia.
“Hai vị, theo ta cùng nhau công phá trận pháp này!” Thiết Cương hét lớn một tiếng, dẫn đầu vung đôi Khai Sơn Phủ kia ra.
Chỉ thấy Khai Sơn Phủ trong chớp mắt liền tăng vọt lên đến hơn trăm trượng.
Mỗi một lần bổ xuống, đều khiến đất rung núi chuyển, phảng phất muốn chém cả hòn đảo thành hai nửa.
Tống Trung thúc đẩy bộ phi kiếm kia, cũng không ngừng phá không đánh tới.
Nhưng mà bất luận là cự phủ hay phi kiếm, cũng chỉ khiến cho lớp sương mù cuồn cuộn kịch liệt hơn một chút mà thôi.
Đông Phương Nguyệt Minh nhìn chằm chằm trận pháp trước mắt, báo động trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.
Lúc này, một tiếng cười khẽ đột nhiên vang lên từ trong trận.
“Đừng lãng phí sức lực nữa.” “Bằng thực lực của các ngươi, còn không phá nổi Thái Bình Quy Khư Đại Trận này của ta.” Thiết Cương nghe vậy càng thêm giận dữ.
Phá Cấm Tiên Phù vô cùng hiếm thấy.
Có những trận pháp buộc phải dùng sức mạnh phá vỡ.
Về kinh nghiệm phá trận bằng sức mạnh, hắn ngược lại vô cùng phong phú.
Hắn thấy, chỉ cần đủ mãnh liệt, thì không có trận pháp nào mà sức mạnh không phá nổi!
Nghe thấy giọng nói này, nội tâm Đông Phương Nguyệt Minh chấn động.
Trong đầu không tự chủ được nghĩ tới một vị cố nhân.
Là hắn sao?
Thật là hắn sao?
Ong.
Sương mù tự động tách ra, lộ ra một con đường.
Một vị thanh niên mặc áo đen khuôn mặt anh tuấn chắp hai tay sau lưng, ung dung đi ra như đang tản bộ.
Cái tư thái khí định thần nhàn đó, không giống như đang ở trong một cuộc đấu pháp gay gắt.
Giống như là đang gặp mặt ôn chuyện với bạn cũ.
Khoảnh khắc nhìn thấy thân ảnh này, thân thể Đông Phương Nguyệt Minh không kiềm được mà run rẩy.
Trên gương mặt lạnh lùng vô tình của hắn, lần đầu tiên lộ ra vẻ vui mừng.
Thiết Cương chỉ vào Sở Huyền, cười nhạo nói, “Ngươi chính là Lục Ly hả? Lại dám tự tìm đường chết như vậy, dám đi ra khỏi trận pháp?” Tống Trung nhìn Sở Huyền, lại lộ ra một tia kinh ngạc.
Chủ động đi ra khỏi trận pháp?
Người như vậy hoặc là ngây thơ ngu xuẩn.
Hoặc là kẻ nắm giữ sự tự tin mạnh mẽ không gì sánh được.
Nhìn thế nào thì người trước mắt này cũng không giống kẻ ngây thơ ngu xuẩn...
Là một tán tu cẩn thận dè dặt, hắn càng nghiêng về vế sau hơn.
Hắn liếc khóe mắt qua Thiết Cương, lập tức lặng yên không tiếng động lùi lại nửa bước.
“Nguyệt Minh, ngươi và ta hiếm khi đoàn tụ, không nên có kẻ không phận sự ở bên sủa loạn.” “Sau khi giải quyết hai người này, đến thạch đình trên đỉnh núi gặp ta một lần.” Sở Huyền mỉm cười, rồi quay người đi vào trong đảo.
Đông Phương Nguyệt Minh cuồng nhiệt nói, “Vâng! Xin nghe chủ nhân phân phó!” Nói xong, hắn liền quay đầu nhìn về phía Thiết Cương và Tống Trung.
Liệt Dương Ma Cương kia càng không nói hai lời, đột nhiên đánh về phía Thiết Cương.
Thiết Cương trợn tròn mắt, “Chủ nhân? Ngươi...?!” “Không cần nhiều lời, chịu chết đi!” Trên mặt Đông Phương Nguyệt Minh chỉ có nụ cười sảng khoái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận