Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 790: Đây không phải chân chính Địa Mẫu, chỉ là một bộ thể xác mà thôi

Chương 790: Đây không phải Địa Mẫu chân chính, chỉ là một bộ thể xác mà thôi
Sở Huyền nhún người nhảy lên, liền bước lên phần lưng vững chắc của Thiên Long.
Thiên Long vỗ cánh bay lên, làm tung lên cát bụi mù trời, rồi lập tức bay về hướng Tây Nam.
Sở Huyền nhìn về hướng đó, thấy một khu rừng rậm mênh mông đặc biệt u ám, phảng phất ẩn chứa một lực lượng sinh mệnh quái dị.
Màu sắc hoàn toàn khác biệt so với Viễn Cổ sâm lâm.
Khu vực đó cách lãnh thổ Đại Phong quốc rất xa.
Thiên Long trầm giọng nói: "Nơi đó chính là Địa Mẫu rừng rậm, là nơi ở của Địa Mẫu."
"Trong Địa Mẫu rừng rậm có rất nhiều Tiểu Địa Thần, Đại Địa Thần, đại bộ phận đều đã bị tang ôn cảm nhiễm."
"Những kẻ không bị tang ôn cảm nhiễm, hoặc bị chia nhau ăn thịt, hoặc đã chạy trốn."
"Thế nhưng, sống sót chạy ra khỏi Địa Mẫu rừng rậm chẳng được mấy người."
Sở Huyền khẽ gật đầu.
Một người một rồng tiến lên với tốc độ cao, chỉ chốc lát sau đã đến bên ngoài Địa Mẫu rừng rậm.
Đứng trước những cây cối nguyên thủy cao lớn này, Sở Huyền lập tức cảm nhận được từng luồng ác ý đang hướng về phía bọn hắn.
Hẳn là những Tiểu Địa Thần cùng Đại Địa Thần đã bị tang ôn cảm nhiễm hoàn toàn.
"Bọn chúng tới rồi," Sở Huyền nhắc nhở.
Thiên Long gật đầu, trong miệng lớn phun trào lôi đình.
Một khắc sau, hắn đột nhiên phun ra một cột sét thô to, đánh thẳng vào trong rừng rậm.
Chỉ trong nháy mắt, cột sét đã phá hủy vô số cây cối, đánh ra một con đường rộng lớn.
Những nơi cột sét đi qua, tất cả sinh linh đều bị thiêu thành tro bụi.
Một lát sau, trong Địa Mẫu rừng rậm vang lên những tiếng huyên náo.
Ngay sau đó, một số lượng lớn quái vật liền xông ra khỏi rừng rậm, nhằm thẳng hướng Thiên Long mà đánh tới.
Những quái vật này có hình thái khác nhau, có cây cối khổng lồ, có nấm thành đàn, có những đóa hoa bay múa...
Trong đó có không ít con có hình dạng giống hệt chân dung Tiểu Địa Thần, Đại Địa Thần mà Sở Huyền từng thấy.
Nhưng bây giờ tất cả đều trở nên vô cùng điên cuồng, không còn chút lý trí nào.
Bình thường mà nói, Tiểu Địa Thần, Đại Địa Thần khi nhìn thấy sinh linh cường hãn như Thiên Long thì sớm đã lui binh nhượng bộ.
Nhưng bọn chúng lại không còn chút thần trí nào, chỉ biết mù quáng lao vào tấn công.
Hiển nhiên là đã không thể cứu vãn.
Sở Huyền cũng không ra tay, Thiên Long phun ra lôi điện từ miệng, dễ dàng giải quyết hết đám Tiểu Địa Thần và Đại Địa Thần này.
Thấy không còn quái vật nào xông ra nữa, Thiên Long mang theo Sở Huyền đi thẳng vào sâu trong Địa Mẫu rừng rậm.
Sở Huyền triển khai thần thức, luôn chú ý đến những uy hiếp có thể xuất hiện xung quanh.
Chỉ chốc lát sau, bọn hắn đã đi tới khu vực trung tâm của Địa Mẫu rừng rậm.
Phía trước là một tôn nấm khổng lồ tựa như núi cao.
Trên thân cây nấm còn mọc đầy các loại nấm nhỏ.
Người lần đầu nhìn thấy, chắc chắn sẽ cho rằng mình gặp phải một dãy núi nấm.
Xung quanh dãy núi nấm, rải rác lượng lớn thi hài.
Có cự thú hình rồng, có Long bá người thành bầy, cũng có đủ loại Tiểu Địa Thần, Đại Địa Thần.
Để cướp đoạt chất dinh dưỡng bên trong cơ thể bọn chúng, từ trong dãy núi nấm còn vươn ra những sợi dây leo hẹp dài có gai, đâm vào cơ thể bọn chúng!
Không cần Thiên Long nhắc nhở, Sở Huyền cũng biết, thứ trước mắt mình nhất định là Địa Mẫu.
Hiện tại Địa Mẫu vẫn không hề có động tĩnh gì, hiển nhiên vẫn còn đang ngủ đông.
Lúc này, Thiên Long nhìn về phía Địa Mẫu, ánh mắt phức tạp.
Địa Mẫu đối với hắn mà nói, là tiền bối, là bằng hữu.
Nhưng Địa Mẫu sau khi bị nhiễm tang ôn lại giết rất nhiều thủ hạ của hắn, còn khiến hắn cũng bị nhiễm tang ôn, thậm chí còn muốn ăn thịt hắn!
"Động thủ đi, thượng thần," Thiên Long trầm giọng nói.
Sở Huyền gật đầu, đang định nói chuyện.
Lại phát hiện dãy núi nấm trước mắt bắt đầu rung chuyển.
Hắn thức tỉnh!
"Toàn lực động thủ!" Sở Huyền lập tức nói.
Thiên Long không nói hai lời, phun ra lôi điện từ miệng.
Lôi điện màu trắng bạc bắn ra mãnh liệt, trong khoảnh khắc liền bao phủ hoàn toàn dãy núi nấm trước mắt.
Sở Huyền cũng không nói hai lời, lập tức điều động lực lượng trong Huyết Lưu tinh, ngưng tụ Phụ Nhạc móng lớn rồi đột nhiên đánh tới.
Rầm rầm rầm!
Lực lượng cuồng mãnh gào thét quét tới, trong chớp mắt liền bao phủ hoàn toàn dãy núi nấm.
Trong thoáng chốc, bụi mù nổi lên bốn phía, ánh sáng tán loạn.
Hoàn toàn không thấy rõ cảnh tượng của dãy núi nấm.
Sở Huyền lại bản năng cảm nhận được có gì đó khác thường.
Có gì đó không đúng.
Có chút quá đơn giản.
Hắn kéo Thiên Long vẫn còn đang điên cuồng phun lôi điện lại, "Chờ một chút."
Thiên Long rất không hiểu.
Nhưng hắn vô cùng tôn kính Sở Huyền, nghe vậy vẫn dừng lại, yên lặng chờ đợi.
Một lát sau, bụi mù tan đi.
Cây cối và thi hài xung quanh dãy núi nấm đều bị nổ tan tác.
Nhưng những cây nấm trên bề mặt dãy núi nấm lại sinh trưởng trở lại với tốc độ cực nhanh.
Chỉ trong mấy cái nháy mắt, nó lại khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.
Nói cách khác, đòn công kích điên cuồng vừa rồi của Sở Huyền và Thiên Long gần như không có bất kỳ tác dụng gì.
Thiên Long cũng vô cùng chấn kinh trước cảnh tượng này, "Thượng thần, đây là có chuyện gì?"
"Trước đây khi ta giao thủ với Địa Mẫu, chưa từng xuất hiện tình huống như vậy."
Sở Huyền nhíu mày, triển khai thần thức ra xa, dò xét rõ ràng từng tấc biến hóa không gian xung quanh.
"Đây không phải chân chính Địa Mẫu, chỉ là một bộ thể xác mà thôi."
"Chân chính Địa Mẫu..."
Hắn đột nhiên nhìn bốn phía.
Bất ngờ phát hiện, những đại thụ che trời tràn đầy sức sống xung quanh giờ đều đã mục ruỗng thảm hại.
Trên thân chúng rõ ràng đã mọc đầy các loại nấm.
Đỏ trắng vàng lục...
Bọn chúng vô cùng yêu diễm, khiến người ta hoa mắt.
Những cây nấm này ban đầu đã có, nhưng số lượng không nhiều.
Vừa rồi đã nhân lúc bọn hắn công kích dãy núi nấm mà điên cuồng sinh trưởng, đồng thời không ngừng tiến lại gần bọn hắn.
Thiên Long nhìn bốn phía, ánh mắt cũng biến đổi, vô cùng ngưng trọng.
Hắn há miệng phun ra lôi điện, nhưng chỉ đốt cháy được một phần nấm.
Ngay sau đó chúng lại mọc ra với tốc độ cực nhanh.
Hơn nữa còn lớn hơn và nhiều hơn.
Sở Huyền trầm giọng nói: "Đừng động dùng lôi điện, thủ đoạn của ngươi đã bị Địa Mẫu nắm bắt được rồi."
"Những cây nấm này đều có kháng tính cực mạnh đối với lôi điện."
Ánh mắt Thiên Long càng thêm ngưng trọng.
Nếu thật sự là như vậy, bọn hắn chỉ sợ sẽ rơi vào vòng vây của nấm, biến thành thức ăn cho Địa Mẫu.
"Vốn tưởng rằng ta không có cơ hội ra tay, xem ra vẫn cần ta phải ra tay," trong lòng Sở Huyền thầm than.
Trước khi lên đường, hắn từng nghĩ Thiên Long ít nhất đã khôi phục tám thành thực lực, ảnh hưởng của tang ôn cũng rất nhỏ, một mình đối phó Địa Mẫu cũng không quá khó khăn.
Hắn chỉ cần ở bên cạnh yểm trợ là được.
Không ngờ Địa Mẫu lại có biến hóa lớn đến vậy, lại còn tiến hóa ra kháng tính với lôi điện.
Sát chiêu mạnh nhất của Thiên Long, đối với Địa Mẫu mà nói, chẳng khác nào gãi ngứa.
Thiên Long trầm giọng nói: "Thượng thần, ta tới ngăn chặn, ngươi đi trước."
"Có ngươi ở đây, tang ôn sẽ có ngày bị diệt trừ."
Nói xong, hắn liền lại lần nữa tích tụ lôi điện, chuẩn bị phun ra.
Lúc này, hắn bỗng nhiên cảm giác được một luồng hơi lạnh.
Từ bên trong cơ thể của thân ảnh nhỏ bé trên lưng hắn, dường như có thứ gì đó khủng bố đột nhiên lan tỏa ra.
Thứ đó không nhìn thấy, không chạm được, nhưng lại thực sự ảnh hưởng đến hắn.
Khiến hắn không rét mà run.
Khiến hắn sợ đến vỡ mật.
Sở Huyền chậm rãi bay lên.
Thần thức gào thét như bão táp.
Diệt Hồn Cuồng Phong!
Những nơi thần thức quét qua, bên trong những cây nấm lớn nhỏ đều phát ra tiếng kêu gào thê lương.
Những cây nấm vừa mới còn giương nanh múa vuốt như xúc tu ác ma, giờ đây lại nhanh chóng rũ xuống.
Bề ngoài của chúng không nhìn thấy chút thương tổn nào.
Nhưng lại giống như đột nhiên mất đi tất cả sinh cơ.
Bởi vì linh hồn bên trong chúng đều đã bị thần thức của Sở Huyền diệt sát trong nháy mắt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận