Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1013: Hậu bối Ngao Đinh Lam, bái kiến ta tổ

Chương 1013: Hậu bối Ngao Đinh Lam, bái kiến ta tổ
Răng rắc răng rắc!
Móng vuốt rồng khổng lồ được ngưng kết từ hắc khí tóm lấy đầu đại vực này, giống như vơ một nắm rau, gạt sạch tất cả thiết bị linh năng, thiết bị hack trên mình đại vực!
Phỉ Thúy vương đình đã gắn rất nhiều gian phòng trên mình đại vực, dùng để kích thích các bộ phận cơ thể của đại vực, nhằm điều khiển thân thể khổng lồ này.
Rất nhiều Vương Đình Quân đang ở trong những gian phòng này.
Hiện tại, bọn hắn đều bị Sở Huyền một vuốt từ đầu tới đuôi, ném thẳng vào vũ trụ.
Tâm trạng lại tương đối ổn định.
Cảnh tượng bất thình lình này làm rung động Vương Đình Quân, Biên Hoang bộ, cũng chấn động đến Viêm Hán đế quốc và các thế lực hỗn độn.
Chẳng ai ngờ được lại có thể xuất hiện cảnh tượng như vậy.
Một người lại biến thành một đầu cự thú.
Còn nhẹ nhàng gạt phăng toàn bộ thiết bị linh năng, thiết bị hack trên mình Phỉ Thúy Vương Chi Long đi sạch sành sanh!
Đây là chuyện mà sinh linh bình thường có thể làm được ư?
Rõ ràng đây là chuyện chỉ có Thần Linh mới làm được!
Bên trong soái hạm của Viêm Hán đế quốc.
Lưu Thính Long nhìn cảnh tượng chấn động lòng người ở phía xa, hồi lâu không thể bình tĩnh lại.
Hắn từ nhỏ đã được tổ phụ Lưu Huyền Đình nuôi dưỡng lớn lên.
Bây giờ cũng đã trở thành một tướng quân tự mình dẫn dắt một quân đoàn.
Lần này Yêu Linh tộc Biên Hoang bộ và Vương Đình Quân khai chiến, hắn phụng mệnh lệnh của hoàng đế tiến hành điều tra ở phía xa.
Có thể xem thời cơ tuỳ cơ ứng biến.
Hắn từ nhỏ đã thường thấy những cảnh tượng hoành tráng, nhưng khi nhìn thấy màn này vẫn không kìm được chấn động.
Chuyện này quá kinh người.
Quá khó tin nổi.
Đó căn bản không phải hình ảnh mà người thường có thể tưởng tượng ra.
Bên cạnh Lưu Thính Long cũng truyền đến một giọng nói run rẩy.
"Huyền, đó là Huyền ư?"
Hắn nhìn sang người bên cạnh, kinh ngạc nói: "Hoa Tọa thượng vị, sao ngài lại ra đây? Sức khỏe của ngài vốn không tốt lắm, lúc này nên nghỉ ngơi thật tốt."
Đứng bên cạnh hắn là một vị lão giả với vóc dáng còng lưng.
Vị lão giả này không phải Nhân tộc, mà là Diệp tộc.
Đa số người Diệp tộc có làn da màu xanh sẫm, giống như lá cây.
Nhưng vị lão niên Diệp tộc này, làn da của ngài lại khô quắt, héo úa.
Tựa như cây khô xào xạc trong gió thu.
Đã ở ngưỡng gần đất xa trời.
Vị này chính là Hoa Tọa, một trong những thành viên của cổ lão tu hội Uyên Hạ Thất Linh Hải.
Một Hải cấp cường giả lừng lẫy đại danh.
Còn là một vị lão giả cổ xưa đã sống vô số năm tháng.
Nghe nói thuở ban đầu xây dựng Viêm Hán đế quốc, hoàng đế bệ hạ chính là nhờ sự trợ giúp của Hoa Tọa và các vị Hải cấp cường giả được phục sinh từ cổ lão tu hội, mới có thể gây dựng nên một đội ngũ từ hai bàn tay trắng, và cuối cùng xây dựng được đế quốc.
Hiện tại, trải qua mấy trăm năm năm tháng, lớp máu mới trong Viêm Hán đế quốc đã thay đổi hết lứa này đến lứa khác.
Ngay cả các Hải cấp cường giả của cổ lão tu hội cũng đã có mấy vị chết già.
Nhưng Hoa Tọa vẫn chưa tử vong.
Chỉ là ngày càng trở nên già nua.
Trước khi lên đường, Hoa Tọa cũng đã lên chiếc kỳ hạm này.
Hoa Tọa không nói rõ mục đích của mình, nhưng Lưu Thính Long cũng đại khái đoán được.
Hoa Tọa lên kỳ hạm là để nghiên cứu xem Yêu Linh tộc Biên Hoang bộ đã làm thế nào để phát triển lớn mạnh nhanh chóng trong một thời gian ngắn như vậy. Có lẽ cũng tiện thể muốn tìm hiểu về bầy trùng xuất hiện gần đây ở biên giới Đại Ngân hà.
Nghe Hoa Tọa nói vậy, Lưu Thính Long không khỏi sững sờ.
Huyền?
Cái tên này hắn cũng từng nghe từ chỗ tổ phụ Lưu Huyền Đình. Mà tổ phụ nói, cái tên này là do chính miệng phụ thân ngài ấy, Lưu Trường Giao, nói cho ngài biết, dặn dò phải ghi nhớ suốt đời.
Là người trẻ tuổi có thiên phú mạnh nhất thế hệ này của Lưu gia, Lưu Thính Long tự nhiên cũng biết cái tên này.
Lưu Thính Long có chút ngạc nhiên: "Hoa Tọa thượng vị, ngài vừa nói gì? Huyền? Người kia là Huyền ư? Không thể nào, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi, Huyền đâu có nắm giữ thủ đoạn kéo dài tuổi thọ như các vị cổ lão giả như ngài, làm sao có thể sống mãi đến bây giờ?"
Hoa Tọa lắc đầu, lẩm bẩm: "Hắn chắc chắn là Huyền, ta nhớ dáng vẻ của hắn, nhớ khí chất của hắn. Trời ạ, hắn vẫn giống hệt mấy trăm năm trước, không hề già đi chút nào."
"Nhưng mà, tại sao hắn lại có thể biến thành con cự thú kia? Chẳng lẽ trong mấy trăm năm qua, hắn đã phát hiện ra di tích nào đó còn cổ xưa hơn?"
Hoa Tọa nhíu mày suy tư, nhưng mãi vẫn không nghĩ ra.
Lưu Thính Long nhìn chiến trường, bỗng nhiên trợn tròn mắt: "Thượng vị, không còn nữa... Bọn họ biến mất rồi!"
Hoa Tọa sững sờ, nhìn về phía chiến trường.
Trung tâm cuộc chiến bất ngờ đã trống rỗng.
Con cự thú màu đen khổng lồ kia, cùng với Phỉ Thúy Vương Chi Long, đã biến mất không còn tăm hơi.
Nếu không phải những mảnh vỡ thiết bị linh năng kia còn đang trôi nổi trong không gian, hắn thật sự sẽ cho rằng tất cả chưa từng xảy ra.
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?" Hoa Tọa kinh ngạc nói.
Lưu Thính Long nhìn về các sĩ tốt phía sau lưng, hỏi: "Các ngươi có thấy vừa rồi xảy ra chuyện gì không?"
Các sĩ tốt nhìn nhau. Hồi lâu sau mới có một người giơ tay lên, thận trọng nói: "Tướng quân, ta vừa nhìn thấy con cự thú màu đen kia một tay xách Phỉ Thúy Vương Chi Long, sau đó đột nhiên biến mất."
"Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ta hoàn toàn không kịp phản ứng."
Lưu Thính Long chết lặng.
Biến mất? Đây chắc chắn không phải là điều sinh linh bình thường có thể làm được.
Huyền kia, chẳng lẽ đã là cường giả từ Hải cấp trở lên ư?
Hoa Tọa yếu ớt thở dài: "Xem ra Huyền không muốn hiện thân, đi thôi, chúng ta cũng đi thôi. Không còn Phỉ Thúy Vương Chi Long, Vương Đình Quân chắc chắn sẽ bại, chẳng mấy chốc sẽ bị Biên Hoang bộ thôn tính."
"Nhân lúc Biên Hoang bộ còn đang muốn đuổi tận giết tuyệt Vương Đình Quân, chúng ta lập tức lên đường, tiến về Linh Phong tinh. Ta phải nhanh chóng xem xét xem, rốt cuộc trong Biên Hoang bộ đã xảy ra chuyện gì, sao lại có sự phát triển mạnh mẽ như vậy."
Lưu Thính Long gật đầu, lập tức hạ lệnh hướng về Linh Phong tinh.
Tuy nhiên, trong đầu mọi người vẫn tràn ngập cảnh tượng vừa rồi. Hơn nữa còn hiện lên hết lần này đến lần khác.
...
Hồn Tinh.
Sở Huyền nhìn đại vực đang hấp hối trước mắt, khẽ thở ra một hơi trọc khí.
Chiến trường kia đã bị các thần linh của Hỗn Độn vị diện chú ý.
Vì thế hắn không trì hoãn quá lâu ở đó.
Mà lập tức vận dụng Chư Thiên Kính, đưa bản thân cùng đại vực đến Hồn Tinh.
Bản thân hắn có thể tùy ý qua lại giữa các miêu điểm đã định của Chư Thiên Kính.
Nhưng nếu muốn mang theo sinh linh khác, thì phải hao phí thêm linh lực.
Sinh linh thực lực càng mạnh, hao phí linh lực càng nhiều.
Nếu linh lực bản thân không đủ, thì phải hao phí linh thạch.
Thực lực của đại vực quả thật rất mạnh, hao hết toàn bộ linh lực của hắn vẫn chưa đủ, còn rút cạn linh khí bên trong hơn năm vạn Đại Linh Thạch.
"Ta vốn tưởng ngươi đã chết, không ngờ ngươi vẫn còn sống."
"Ta cứu ngươi một mạng, nói cho ta biết tất cả những gì ngươi biết đi."
Sở Huyền nhìn vào cặp mắt đen nhỏ của đại vực, trầm giọng nói.
Đại vực này, rõ ràng không phải là đại vực sinh thái yêu trùng mà bản thân hắn đã diễn hóa ra.
Cái trước bất kể về kích thước hay chiều dài, đều thua xa cái sau.
Đại vực phun ra một luồng hơi nước từ lỗ mũi, rồi dùng ý niệm truyền đến một cách kính sợ:
"Hậu bối Ngao Đinh Lam... Bái kiến ta tổ."
"Nếu không phải ngài tới kịp... Ta chắc chắn đã chết ở nơi đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận