Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 1486; Ta đại biểu Minh Đế, mời ngươi gia nhập vào Trọng Minh Các

Chương 1486: Ta đại diện Minh Đế, mời ngươi gia nhập Trọng Minh Các
Đại Hoang Mạc, Phần Hỏa Cung.
Nơi đây là Đạo Tràng của Viêm Hoàng.
Viêm Hoàng lúc chưa ngồi trên bảo tọa Chủ nhân Đại Hoang Mạc, vẫn luôn là một nữ tử hoạt bát thẳng thắn.
Đông Hoàng, Hoa Hoàng, Băng Hoàng cũng cho là như vậy.
Mãi đến khi nàng ngồi lên bảo tọa này, bắt đầu gánh vác chức trách trấn thủ một phương.
Nụ cười phát ra từ nội tâm liền biến mất khỏi gương mặt của vị Huyền Tiên đại năng này.
Thay vào đó là nỗi sầu tư luôn tích tụ nơi mi tâm.
Giờ này khắc này, trong chủ điện Phần Hỏa Cung, còn sót lại hai ngọn đèn đuốc đang yên tĩnh cháy.
Ánh lửa mờ tối khiến trong điện càng thêm tối đen như mực.
Một nữ tử thành thục thân mặc cung trang màu đỏ rực đang ngồi trên bảo tọa.
Cánh tay chống đầu, giống như đang ngủ gật.
Hô......
Ánh lửa bỗng nhiên hơi chập chờn.
Nhưng rất nhanh lại bình ổn trở lại.
Hương hoa thấm vào ruột gan tràn ngập trong điện.
Cũng khiến những ngọn đèn đuốc lung linh đã tắt lần lượt sáng lên.
Viêm Hoàng mở to mắt, mỉm cười nói: “Hoa sư huynh sao lại có rảnh đến chỗ của ta?” Hương hoa tụ lại, hiện ra một bóng người.
Người này một thân trường bào màu trắng, cổ áo và ống tay áo viền tơ bạc, bên hông thắt đai lưng gấm thanh ngọc tường vân, mái tóc đen dài được búi lên bằng ngân quan khảm ngọc.
Bên cạnh hắn luôn quanh quẩn hương hoa khiến người ta say đắm.
Bất kể là ai nhìn thấy, đều phải thốt lên một tiếng, thật là một vị mỹ nam tử 'ngọc thụ lâm phong'!
Hoa Hoàng cười ha hả nói: “Biển hoa của ta đang cần một loại hoa hồng đỏ tươi như máu, nghe nói Đại Hoang Mạc có màu sắc bực này, nên ta đích thân đến.” “Tiểu sư muội, có vẻ không được vui cho lắm.” Viêm Hoàng lắc đầu: “Không có chuyện gì khiến người ta vui vẻ cả.” “Vẫn còn đang tức giận vì chuyện kết đạo lữ với Cổ Động Thiên sao?” Hoa Hoàng đột nhiên hỏi.
Viêm Hoàng lại lắc đầu: “Phụ thân sắp đặt, ta sẽ không vi phạm.” Hoa Hoàng tiện tay lấy ra một đóa hoa màu vàng từ trong tay áo, nhẹ nhàng đẩy, nó lơ lửng đến trước mặt Viêm Hoàng.
Viêm Hoàng nhẹ ngửi một hơi, tinh thần hơi rung động: “Thơm quá.” Hoa Hoàng mỉm cười: “Đây là loài hoa mới ta khổ công bồi dưỡng ra, có hiệu quả giúp phấn chấn tinh thần, đối với tu sĩ Huyền Tiên chúng ta cũng có tác dụng không tầm thường.” “Ta đặt tên cho nó là Vân Hải Lan.” “Tên rất hay,” Viêm Hoàng gật đầu: “Tặng ta một ít hạt hoa nhé.” Hoa Hoàng cười gật đầu, đi tới đi lui mấy bước, lại nói: “Tiểu sư muội có biết tình hình Vô Quang Hải không?” “Ta nghe nói, Nhị sư tỷ giao thủ với Cổ Động Thiên, lại đánh hắn thành trọng thương.” “Bây giờ con Yêu Tiên tam cảnh ở Vô Quang Hải kia đã thừa cơ động thủ, suất lĩnh dị chủng viễn cổ vây công Huyền Linh tháp.” Viêm Hoàng thần sắc bình tĩnh: “Nhị sư tỷ không mạnh như vậy, Cổ Động Thiên cũng không yếu như vậy.” “Chuyện này ngay từ đầu đã đầy rẫy nghi vấn, tam sư huynh, chúng ta vẫn nên khoanh tay đứng nhìn thì hơn.” Hoa Hoàng gật gật đầu, bỗng nhiên lại nói: “Đại sư huynh có động tĩnh gì không?” Viêm Hoàng lắc đầu: “Vẫn luôn tọa trấn Trung Ương cung, xử lý sự vụ.” “Hắn bận rộn hơn chúng ta nhiều, không có động tĩnh gì lớn.” Hoa Hoàng trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Nhưng hắn phái đệ tử đến tìm ta, muốn ta giao ra chìa khóa Hư Quang Động.” “Đây chính là thứ sư tôn giao cho ta trước khi bế quan, ngươi cũng biết, bên trong đó có quá nhiều bí mật.” Viêm Hoàng nhíu mày: “Ngươi đưa rồi sao?” Hoa Hoàng nhún vai: “Chưa đưa, đệ tử của hắn lần trước đến cửa, ta đi cửa sau, giả vờ không có nhà.” Viêm Hoàng thở dài: “Đại sư huynh lòng khống chế luôn luôn rất mạnh, phụ thân bế tử quan, hắn bây giờ thay người xử lý đại vị Tiên Triều chi chủ, muốn biết rốt cuộc trong Hư Quang Động có gì cũng rất bình thường.” “Tam sư huynh, ngươi làm vậy là đúng, cứ giả vờ như không biết gì cả đi.” Hai người lại nói chuyện rất lâu, Hoa Hoàng lúc này mới rời đi.
Viêm Hoàng đứng dậy, nhìn về phía nam, nơi đó chính là phương hướng Trung Ương cung của Phần Thiên Tiên Triều.
Là nơi phụ thân nàng bế tử quan, cũng là nơi đại sư huynh Đông Hoàng thay người xử lý chức vụ Tiên Triều chi chủ.
Nàng lại nhìn về phía tây.
Nơi đó là Vô Quang Hải, địa bàn quản hạt của đạo lữ tương lai của nàng - Cổ Động Thiên.
“Phụ thân đại nạn sắp tới, tình hình càng ngày càng tệ.” “Đại sư huynh nắm hết quyền hành, vẫn còn muốn tiến thêm một bước, lấy được chìa khóa Hư Quang Động.” “Cổ Động Thiên thành phủ thâm sâu, không biết đang mưu đồ cái gì.” Viêm Hoàng thở dài một tiếng: “Chờ phụ thân thật sự vẫn lạc, Sí Dương Thiên thái bình đã lâu này, sợ là cũng sẽ loạn.”
Tịnh Thổ Giới.
Sở Huyền vẫn như mọi khi, bế quan tu luyện.
Từ khi trở về từ Hải Khẩu Phường, hắn vẫn luôn chuyên tâm toàn ý tăng cường khí huyết của bản thân.
Độ khó để đột phá cảnh giới Thái Ất Chân Tiên chính xác là lớn hơn gấp mấy lần.
So sánh ra, khí huyết dễ tăng lên hơn nhiều.
Hắn có thể cảm giác được, đã không còn xa nữa là đạt đến Nhị Trọng Tiên Thể viên mãn.
Nhưng rốt cuộc khi nào mới có thể vượt qua bước này, vẫn còn là một dấu chấm hỏi.
Tu luyện thời gian dài mà không đột phá, nhiều khi khiến người ta bực bội.
Những lúc này, hắn liền sẽ chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Ví dụ như Huyền Âm Thiên.
......
Huyền Âm Thiên, U Đô.
Kể từ khi Diệp Huyền đi tới đô thành U Đình, đã hơn một trăm năm trôi qua.
Vị Tiên Quân lập được chiến công ở phương nam này, sau khi tới U Đô liền bị gác lại không dùng đến.
Nhưng hắn cũng không để ý những thứ này.
Hễ có thời gian rảnh rỗi là lại chui vào những nơi như Tàng Kinh Các.
Xem xong Tàng Kinh Các của Diệp gia, hắn liền đi nhờ quan hệ để xem Tàng Kinh Các của các thế gia U Đô khác như Triệu gia, Lý gia, Phùng gia.
Diệp Huyền tuấn tú lịch sự, lại có chiến công, những thế gia này đều rất tình nguyện kết giao.
Có đôi khi thậm chí còn giới thiệu cả những nữ tử ưu tú trong tộc cho hắn.
Trăm năm trôi qua, Diệp Huyền hiểu biết về Huyền Âm Thiên càng nhiều hơn trước kia.
Bất quá, hắn cũng có thể phát hiện, mâu thuẫn nội bộ U Đình dường như cũng ngày càng lớn.
Khỏi cần phải nói, chỉ riêng giữa các thế gia U Đô này, vì Tiên Mạch chi địa của riêng mình mà đã nhiều lần ra tay đánh nhau.
Có đôi khi vì bảo vệ lợi ích của mình, họ hoàn toàn không để ý đến việc hy sinh lợi ích của U Đình.
Thậm chí vì để đả kích lẫn nhau, đám Huyền Âm Sĩ không ngừng tạo cơ hội cho Chú Nhân lớn mạnh.
Đến mức bây giờ Chú Nhân đã trở thành mối uy hiếp không thể bỏ qua.
Ngay năm mươi năm trước, còn có một nhóm Chú Nhân tập kích thành trì phụ cận U Đô, tàn sát toàn bộ phàm nhân và tu sĩ trong thành để đúc kinh quan.
Một ngày nọ.
Diệp Huyền như thường lệ đang quanh quẩn trong Tàng Kinh Các của Bạch gia, một trong các thế gia U Đô.
Còn đuổi đi mấy nữ tử Bạch gia có ý đồ với hắn.
Một vị nữ tử bỗng nhiên đi tới, quan sát hắn tỉ mỉ.
Diệp Huyền cũng không ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Nếu như là muốn tự tiến cử làm đạo lữ thì thôi đi, Diệp mỗ không có thời gian lãng phí vào con đường nhỏ nhặt này.” Nữ tử bình tĩnh nói: “Ta là người của Trọng Minh Các.” “Diệp Huyền, ta đã chú ý ngươi rất lâu.” “Từ khi ngươi lần đầu tiên tới U Đô, ta đã chú ý tới ngươi, vị Thiên Tiên quật khởi từ nơi không ai biết đến này.” Diệp Huyền nhíu mày, lúc này mới rời mắt khỏi điển tịch, nhìn về phía người vừa tới.
Đây là một vị nữ tử rất có khí chất.
Một thân trường bào màu tím bao phủ toàn thân.
Nửa dưới khuôn mặt bị che bởi lụa mỏng màu tím, nhưng chỉ cần nhìn đường nét cũng có thể phán đoán, đây nhất định là một cô gái tuyệt mỹ.
Ấn tượng đầu tiên nàng mang lại cho người khác là một chữ.
Thần bí.
Diệp Huyền không biết nữ tử này.
Nhưng hắn đã sớm biết đến sự tồn tại của Trọng Minh Các từ nhiều con đường khác nhau.
Bây giờ chủ nhân của U Đình chính là Minh Đế.
Trọng Minh Các chính là do những người theo đuổi Minh Đế một tay thành lập.
Theo lý thuyết, một khi tiến vào Trọng Minh Các, liền tương đương với trở thành dòng chính của Minh Đế.
Đó thật đúng là 'gà chó lên trời'.
Diệp Huyền: “Ngươi là?” Nữ tử áo tím mỉm cười: “Tại hạ là thủ tịch Trọng Minh Các, Lạc Trọng Minh.” “Diệp Huyền, ta đại diện Minh Đế, mời ngươi gia nhập Trọng Minh Các.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận