Trọng Sinh Ma Tu, Bắt Đầu Nhặt Được Một Khỏa Zombie Tinh Cầu

Chương 247: Không thể để cho những cái kia chính đạo nhãi con muốn tới thì tới, muốn đi thì đi

Chương 247: Không thể để cho đám nhãi con chính đạo kia muốn tới thì tới, muốn đi thì đi
Trên bình đài đỉnh núi Thiên Hạt.
"Ha ha ha ha! Đa tạ các vị đã đến Thiên Hạt phong của ta!"
Bạch Kim Khôn giơ ly rượu lên, thần sắc hưng phấn.
Sở Huyền, Vạn Vô Ảnh cùng bốn vị tu sĩ Kim Đan khác ngồi trong bữa tiệc, nhộn nhịp nâng chén: "Chúc mừng Bạch sư huynh thăng cấp lên Kim Đan hậu kỳ!"
Một nữ tu có tư thái xinh đẹp ngẩng chiếc cổ trắng nõn, uống một hơi cạn sạch, tán thán nói: "Bạch sư huynh keo kiệt như vậy, mà ngay cả Túy Tiên Nhưỡng cũng đều lấy ra, vậy hôm nay sư muội nhất định phải uống thêm mấy ly."
Bạch Kim Khôn cười ha ha, trong lòng thoải mái: "Uống, uống, uống! Hôm nay ta làm chủ! Uống cho thật sảng khoái! Không say không về!"
Một lão niên tu sĩ tóc trắng phơ mỉm cười nói: "Bạch sư đệ có tư chất tốt nhất trong số chúng ta, thăng cấp lên Kim Đan hậu kỳ là chuyện hết sức bình thường! Quả nhiên khiến ta cực kỳ hâm mộ không thôi."
Hắn thân là đại đệ tử dưới trướng Vạn Hồn Lão Nhân, nhưng lại luôn bị kẹt ở Kim Đan tầng năm. Đụng một chút là lại phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, có rất ít thời gian để ổn định tâm thần tu luyện. Bây giờ thọ nguyên sắp cạn, chỉ sợ cả đời này đều phải chết già ở giai đoạn này rồi. Nhìn Bạch Kim Khôn phong nhã hào hoa, pháp lực cao cường, trong lòng hắn tất nhiên là cực kỳ hâm mộ. Hận không thể nhân vật chính của yến hội hôm nay là chính hắn.
Nữ tu xinh đẹp bỗng nhiên nói: "Tam sư huynh vì sao không đến? Cho dù có chút hiềm khích với Bạch sư huynh, thì vào thời điểm này ít nhất cũng nên sai người đưa tới một phần lễ mọn chứ."
Nụ cười trên mặt Bạch Kim Khôn có chút thu lại, hắn chỉ hừ lạnh một tiếng: "Không đến thì thôi."
Sở Huyền đem những điều này ghi nhớ trong lòng, chỉ thuận theo mọi người tùy tiện nói mấy lời khách sáo, cũng không nói nhiều. Dù sao hắn cũng chỉ là một tiểu tu sĩ Kim Đan tầng một, thực lực thuộc hàng thấp nhất trong số các tu sĩ Kim Đan của Vạn Hồn tông. Chỉ cần không gây chú ý, sẽ không có ai để ý đến hắn.
Tuy nhiên, những người trước mắt này hắn đều ghi nhớ trong lòng.
Nữ tu xinh đẹp tên là Chuông Diễm, Kim Đan trung kỳ, là đệ tử thứ chín của Vạn Hồn Lão Nhân, nghe nói có chút quan hệ ái muội với Vạn Hồn Lão Nhân.
Lão tu tóc trắng tên là Giao Bằng, đại đệ tử của Vạn Hồn Lão Nhân.
Vạn Vô Ảnh, hiện tại đã đổi tên thành Vạn Ảnh, là đệ tử thứ mười hai của Vạn Hồn Lão Nhân.
Nghe nói còn có một người là tam đệ tử Tào Lặng Yên, có hiềm khích riêng với Bạch Kim Khôn, còn từng ra tay đánh nhau, nên yến hội lần này cũng không có mặt.
Mấy người hàn huyên một hồi lâu.
Bạch Kim Khôn đã hơi say, tầm mắt rơi xuống Sở Huyền đang trầm mặc ít nói.
"Lâm sư đệ à... Nấc..."
"Sao cảnh giới của ngươi mãi không có tiến triển gì thế, cứ tiếp tục như vậy sư tôn sẽ tức giận đấy."
Trên mặt Bạch Kim Khôn mang theo vẻ trào phúng. Chuông Diễm, Giao Bằng cũng nở nụ cười như có như không. Vạn Hồn Lão Nhân trước đây đã từng nhắc nhở Lâm Phàm một lần. Nếu vẫn không có chút tiến bộ nào, e rằng kết cục sẽ không được tốt đẹp.
Sở Huyền lúng túng cười một tiếng: "Lâm mỗ tư chất tầm thường, mặc dù đã cố gắng tu luyện, nhưng mãi vẫn không tìm được cách tiến bộ."
"Không biết Bạch sư huynh có lòng giúp đỡ sư đệ một phen không?"
Bạch Kim Khôn thoáng cái như tỉnh rượu, lắc đầu liên tục: "Cái này... Chính ta tu luyện còn không có thời gian, làm gì có cơ hội mà chỉ điểm sư đệ."
"Sư đệ vẫn nên tự mình cố gắng tu luyện đi, khụ khụ..."
Hắn chẳng qua là thấy Lâm Phàm mãi không thể tiến bộ, lại nghĩ tới bản thân mình tiến bộ vượt bậc, nên trong lòng vui sướng mà thôi. Hắn thật sự không có lòng tốt dư thừa để đi giúp đỡ một sư đệ như vậy. Vạn Hồn tông không phải tông môn chính đạo. Quan hệ giữa Vạn Hồn Lão Nhân và bọn hắn cũng không phải là quan hệ thầy trò bình thường. Lo tốt cho bản thân mình là đủ rồi. Hơi đâu mà lo lắng cho người khác.
Đến tận đêm khuya, yến hội lần này mới tan.
Sở Huyền trở về Hắc Sát phong, sắc mặt lãnh đạm.
"Bề ngoài cảnh giới quá thấp, sẽ bị người khác xem thường."
"Như vậy ngược lại cũng sẽ sinh ra không ít chuyện phiền toái..."
"Kim Đan tầng một đúng là không ổn, ta phải cố gắng một chút, bước vào Kim Đan tầng hai thôi."
Sở Huyền không khỏi lắc đầu, tiếp tục bế quan, trở về Hải Lam tinh tu luyện.
...
Thương Huyền tinh, Nam Hoang.
Thiên Thương Chân Nhân tìm một vòng, chỉ cảm thấy như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
"Thiên Ấn môn đã sớm không còn nữa."
"Hà Lượng của Thiên Ấn môn lại càng không thể nào tìm được."
"Ngược lại Bách Luyện tông trước đây cũng có một người tên Hà Lượng... nhưng người đó cũng đã sớm vẫn lạc trong tay ma tu."
"Hà Lượng của Thiên Ấn môn này hoàn toàn là một thân phận giả."
Thiên Thương Chân Nhân thở dài một tiếng. Bây giờ Hám Thiên Thần tông đang rục rịch, hắn đã viện cớ đi dò xét phòng vệ của Thương Huyền tinh để tìm kiếm một phen ở Nam Hoang của Thương Huyền tinh. Trong lúc đó còn lấy Hà Trạch làm vật dẫn, thi triển thuật bói toán. Nhưng vẫn không tìm thấy được vị trí của Hà Lượng kia.
"Lẽ nào đã chết ở chiến trường vực ngoại rồi ư?"
"Đáng tiếc... Đáng tiếc..."
Thiên Thương Chân Nhân thở dài một tiếng. Hà Lượng kia thân mang Đan đạo linh thể, có khả năng còn vượt trội hơn cả Triệu Thiến. Nếu có thể tìm được, nhờ người này luyện chế đan dược, nói không chừng chính mình lại có thể gia tăng mấy chục năm tuổi thọ.
"Thôi, ta không thể ở lại nơi này quá lâu."
"Ngược lại thần hồn của Hà Trạch này lại có chút kỳ lạ, đã liên tục thôn phệ không ít sinh hồn, bây giờ đã thành Quỷ tướng, tốc độ tiến bộ cực nhanh."
"Tương lai ngược lại có thể bồi dưỡng thật tốt, luyện hóa thành quỷ hồn của ta."
Thiên Thương Chân Nhân tìm kiếm mãi không được, nên cũng chỉ có thể rời đi.
...
Ba năm nữa trôi qua trên Hải Lam tinh.
Chúc Kiệt cung kính nói ở bên ngoài thạch thất: "Lâm trưởng lão, lão tổ giao nhiệm vụ!"
Ầm ầm.
Cửa đá nặng nề của phòng tu luyện ầm vang mở ra.
Sở Huyền nhanh chân bước ra, nhíu mày: "Chẳng phải mới qua hơn ba tháng thôi sao, vì sao lại có nhiệm vụ nữa?"
Ba năm Hải Lam, hơn ba tháng Thương Huyền. Tính từ lần trước hắn hoàn thành nhiệm vụ của Vạn Hồn Lão Nhân, vẫn chưa tới một năm. Dựa theo quy tắc đã định trước đó, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ đều có thể nghỉ ngơi một năm. Sao Vạn Hồn Lão Nhân lại giao nhiệm vụ nữa rồi? Mình đang yên ổn tu luyện, lại sắp bị làm phiền.
Chúc Kiệt thấp giọng nói: "Nghe nói là có mấy tên nhãi con của chính đạo tông môn xông vào Âm Hồn sơn mạch, Bạch trưởng lão Bạch Kim Khôn đã phát hiện ra tung tích của bọn hắn."
"Các trưởng lão Kim Đan khác đều đang bế quan, nên lão tổ liền để ngài hỗ trợ Bạch trưởng lão bắt giữ những tên chính đạo nhãi con kia."
Sở Huyền không khỏi nhíu mày thật sâu. Quả nhiên, thực lực bề ngoài quá thấp đúng là không ổn, đủ thứ chuyện vặt vãnh lông gà vỏ tỏi đều bị ném lên đầu mình.
"Xem ra, vẫn là phải khống chế Vạn Hồn tông vào trong tay mình mới tốt, bằng không những chuyện phiền toái sau này sẽ chỉ càng ngày càng nhiều."
Trong lòng Sở Huyền dâng lên suy nghĩ như vậy. Nhưng trên mặt hắn không biểu lộ chút nào, chỉ có chút bất mãn nói: "Gọi Vương Hổ và những người khác tới đây cho ta."
Chúc Kiệt cung kính nói: "Ngoại trừ những người cần phải trấn thủ sản nghiệp, các tu sĩ Trúc Cơ còn lại của Hắc Sát phong đều đã đến. Vương Hổ và hai người kia đều đang đợi ở bên ngoài."
Sở Huyền gật đầu: "Tốt, làm tốt lắm."
Vương Hổ và mấy người kia đều là tu sĩ Trúc Cơ của Hắc Sát phong. Bây giờ muốn bắt đám nhãi con chính đạo tông môn, hắn chỉ cần tọa trấn là được, còn việc thực hiện cụ thể đương nhiên vẫn cần đám tu sĩ Trúc Cơ.
Một lát sau, Sở Huyền liền dẫn theo Vương Hổ và những người khác, đi đến Thiên Hạt phong để hội họp với Bạch Kim Khôn.
"Ha ha ha, Lâm sư đệ cuối cùng ngươi cũng tới rồi."
"Ồ, khí tức của ngươi có chút tiến bộ nhỉ? Chẳng lẽ cảnh giới đã tăng lên?" Bạch Kim Khôn nhìn Sở Huyền, có chút kinh ngạc.
Sở Huyền gật đầu: "Gần đây có chút lĩnh ngộ, dưới cơ duyên xảo hợp đã đột phá lên Kim Đan tầng hai."
Bạch Kim Khôn gật đầu: "Không tệ, không tệ."
Tuy ngoài miệng nói là không tệ, nhưng hắn hiển nhiên không hề xem Sở Huyền ra gì. Nhiều năm như vậy mới từ Kim Đan tầng một lên được Kim Đan tầng hai. Điều đó cho thấy tư chất của hắn rất bình thường. Hoàn toàn không có tư cách để so sánh với hắn.
"Người đã đến rồi, vậy chúng ta lên đường thôi."
Bạch Kim Khôn cười quái dị nói: "Không thể để cho đám chính đạo nhãi con kia muốn tới thì tới, muốn đi thì đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận