Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 882: Lang Xuyên Thủy yêu

**Chương 882: Thủy yêu Lang Xuyên**
Tuy nhiên, Lộc Tuân giơ tay áo lên che trước mắt, mũi tên bắn vào tay áo hắn như bắn vào lớp vải hỏng, phát ra vài tiếng "bụp, bụp" rồi rơi xuống sông.
Hắn được Liễu Điều kéo lên bờ, còn chưa kịp đứng vững đã nói: "Trong nước có vật lạ!"
Vừa thoáng nhìn qua, hình như trông thấy dưới mặt nước chảy xiết, có một bóng xanh chợt lóe lên?
Vật kia hình thể không nhỏ, mà lại không có ý tốt.
Hộ vệ trên bờ lập tức bắn lệnh tiễn lên trời, triệu hoán Ngọc Hành quân ở gần đến chi viện.
Chỉ trong mấy hơi thở, Hạ Linh Xuyên đã bị dòng nước đẩy ra xa mấy trượng. Hắn giơ tay bắn một phát tụ tiễn về phía bờ sông, chuẩn bị cố định chính mình.
Hộ vệ trên bờ thấy thế phóng tới, muốn kéo hắn lên.
Nhưng mới kéo được một nửa, nước sông "ầm" một tiếng nổ tung, một con quái vật khổng lồ lao ra!
Từ góc độ của Hạ Linh Xuyên, chỉ có thể nhìn thấy một cái miệng lớn hình tam giác đầy m·á·u lao tới, còn có mấy chục chiếc răng vàng khè hình chùy.
Hộ vệ trên bờ kinh hô một tiếng, bởi vì bọn họ nhìn xuống dòng sông, có thể nhìn thấy đây là một con quái vật dài hơn hai trượng, thân khoác lân giáp, sau lưng mọc gai –
"Ngạc Yêu!"
Con quái vật này hình thể tuy không bằng lão Ngạc Thần ở bờ Tiên Linh hồ, nhưng nuốt Hạ Linh Xuyên vào bụng thì vẫn thừa sức.
Nhưng nó há miệng góc độ rất nhỏ, chỉ cần c·hết c·ắn Hạ Linh Xuyên là được.
Lực cắn này có thể c·ắ·n đứt cả x·ư·ơ·n·g đùi trâu.
Phù Sinh đao quá dài, nguy cấp trước mắt, Hạ Linh Xuyên lấy ra thanh đoản đao phân thân vẫn dùng, chặn ngay vào miệng nó.
Ngạc Yêu bị đau hất lên, hất hắn xuống nước.
Hạ Linh Xuyên chìm dưới mặt sông đục ngầu nhìn xem, thì ra có không ít bóng dáng Thủy yêu!
Đây là Thủy yêu của Lang Xuyên?
Thủy tộc rất ít khi ở trong dòng nước chảy xiết, nhất là kết bè kết lũ bơi ra Lang Xuyên tập kích Ngọc Hành quân, càng là khó có thể tưởng tượng.
Không cần nói cũng biết, dám làm như vậy chỉ có Tây Kỵ ngụy quân.
Trên thân cự ngạc đột nhiên tuôn ra m·á·u, đại khái là bị đám hộ vệ phía trên bắn trúng.
Nguyên lực đối với mấy loại yêu quái hoang dại này có sức t·h·ư·ơ·n·g rất lớn.
Nhưng trong vũng nước đục lại xuất hiện một gã to lớn, thẳng tắp lao về phía Hạ Linh Xuyên, đầu nhọn mắt tròn, miệng đầy răng cưa sắc bén còn dữ tợn hơn cả cự ngạc.
Dáng người hình giọt nước, ở trong nước nhanh như hack.
Trác, cự sa? !
Hạ Linh Xuyên quả thực không dám tin vào hai mắt của mình. Trong Lang Xuyên có cá mập? Lần trước để trại Thiên Kim làm bản tổng điều tra yêu quái, căn bản chưa hề điều tra ra!
Nơi này cách biển cả còn mấy chục dặm cơ mà?
Ách, hắn không hiểu rõ về cá mập, nhưng hình như đích xác có loại cá mập có thể xâm nhập vùng nước ngọt tìm thức ăn.
Cự sa lao thẳng về phía hắn, đến gần thì há miệng, đường kính còn lớn hơn cả cự ngạc.
Nếu là có tấm kính vạn năng, Hạ Linh Xuyên nói không chừng còn dám đối đầu trực diện, vấn đề là không có, cho nên đối sách của hắn là chờ đúng thời cơ khẽ vươn tay đặt lên mũi cá mập, mượn lực nhào tới trước, lật qua ngay trên trán cự sa!
Điều này giống như người đang chạy vượt rào trước đầu xe đang lao nhanh, thời cơ phải nắm bắt, p·h·án đoán phải tinh chuẩn, sớm một chút hay muộn một chút đều là bi kịch, nhảy không đủ cao cũng sẽ có kết cục bị hất văng ra ngoài.
Hạ Linh Xuyên cứ như vậy lật qua ba hàng răng sắc như dao cạo, mạo hiểm vô cùng.
Tuy nhiên, cự sa quẫy trái phải có thể rất nhanh rất mạnh, nhưng ngóc đầu lên thì lại vụng về hơn nhiều. Với góc ngóc đầu nhỏ như vậy, không có cách nào nuốt Hạ Linh Xuyên vào miệng.
Nó đành phải bơi ra phía dưới Hạ Linh Xuyên, thân thể khổng lồ, bán kính chuyển hướng cũng lớn, phải vẫy đuôi chuyển hướng, mới có thể điều chỉnh góc độ tấn công mục tiêu.
Đúng lúc này, sau đuôi cá mập xuất hiện một bóng đen, nhào về phía sau lưng Hạ Linh Xuyên, nhanh như tên bắn, hoàn toàn không chịu ảnh hưởng của lực cản dưới nước.
Khắp nơi đều là tiếng nước "ùng ục", Hạ Linh Xuyên không nghe được dị hưởng phía sau, lại cảm giác sau gáy có một luồng hơi lạnh xộc thẳng lên trán.
Nguy hiểm! Sát khí sắc bén như có thực chất kia, đâm vào gáy hắn đau nhức.
Giờ quay người chắc chắn không kịp, Hạ Linh Xuyên nâng tay trái, bắn một phát tụ tiễn về phía sát khí.
Quân giới đặc chế chuyên cung cấp cho Đại thống lĩnh, vào nước rồi vẫn dùng tốt như thường.
Đây cũng là phản ứng cùng p·h·án đoán đã được trui rèn, vừa vặn một mũi tên bắn về phía ấn đường của kẻ đánh lén.
Kẻ đánh lén chỉ có thể trốn tránh, mà chính Hạ Linh Xuyên lại bị lực phản chấn đẩy về phía trước.
Trùng hợp lướt qua vây lưng vừa cao vừa rộng của nó, giống như một cánh buồm nhỏ, thế là Hạ Linh Xuyên tay phải lấy ra trường thương từ trong nhẫn trữ vật, đâm mạnh vào!
Da cá mập rất dày, tiếc rằng mũi thương lóe hồng quang. Lực lượng của bản thân Hạ Linh Xuyên, lại thêm nguyên lực trợ trận, khiến cự sa bị phá phòng ngự.
Trong nước tuôn ra một đoàn huyết hoa.
Cự sa bị đau, đột nhiên vẫy đuôi nhảy ra ngoài bảy, tám trượng, lắc đầu quẫy đuôi giãy dụa điên cuồng. Nhưng đường sông dù sao cũng không rộng lớn như hải dương, nó mấy lần đâm vào đá ngầm ven bờ, phát ra những tiếng "bình bịch" trầm đục.
Còn may Hạ Linh Xuyên đã mình đồng da sắt, lại chống lên cương khí hộ thân, nếu không mặt mũi sẽ bị cọ đến da tróc m·á·u chảy.
Hộ vệ trên bờ theo tiếng đuổi tới.
Hạ Linh Xuyên nắm chặt trường thương, để không bị nó hất văng. Lúc này hắn mới dám quay đầu, nhìn xem rốt cuộc vừa rồi là thứ gì đánh lén mình.
Phía sau hỗn loạn tưng bừng, hộ vệ rơi xuống nước đang vội vàng chiến đấu cùng đám Thủy yêu, trong dòng sông chảy xiết, thứ gì cũng có, quấy nhiễu tầm mắt.
Nhưng hoàn toàn không giống kẻ đánh lén.
Vật kia trốn đi đâu rồi?
Trên bờ, đội hộ vệ chưa qua sông đang thử đi đường vòng. Tọa kỵ của bọn họ chỉ là ngựa thường, không thể giống như sơn dương nhảy một cái xa mười trượng.
Cách đó mấy chục trượng, bờ sông hơi hẹp, có lẽ có thể mượn lực nhảy thử xem?
Trận mưa to trước đó không lâu khiến mặt nước mở rộng, làm tăng độ khó cho viện binh phía sau.
Bờ bên kia, Môn Bản vừa ngăn địch, vừa nói với Hồ Mân: "Nhanh lên!"
Hồ Mân lẩm bẩm trong miệng, bị hắn thúc đến trợn mắt. Chuyện đột nhiên xảy ra, "nghẹn" đại chiêu không cần thời gian sao?
Mấy mũi tên bay thẳng về phía hắn, đều bị Môn Bản giơ khiên hất văng.
"Thống lĩnh còn đang ở dưới nước, ngươi đừng lười biếng!"
Hồ Mân cuối cùng niệm xong, ném một con rối xuống nước, mới mắng to:
"Ngươi giỏi thì ngươi làm đi!"
Con rối còn chưa kịp ngấm nước, "bành bạch" hai tiếng đã biến lớn, hóa thành người đồng thiết giáp cao tới một trượng năm.
Ngọc Hành thành mới tạo ra mười người đồng, sau này dùng để thủ thành và vận chuyển vật tư, trước mắt vẫn là bán thành phẩm, triệu hồi chúng còn phải dùng khẩu quyết, không giống Kim Giáp vệ sĩ của Hạ Linh Xuyên có thể biến hình ngay lập tức.
Hồ Mân nghe theo phân phó của Hạ Linh Xuyên, bình thường đều mang một con bên người, không ngờ hôm nay lại dùng tới.
Nó đứng thẳng lên, nước sông vừa vặn ngập qua ngực.
Người đồng thân rộng thể dày, diện tích chịu lực lớn, dòng nước mạnh xô tới khiến nó lảo đảo, một tay vội túm chặt lấy đá ngầm ven bờ, lúc này mới đứng vững.
Dưới sự điều khiển của Hồ Mân, nó vớt hộ vệ trong nước lên, ném từng người sang bờ bên kia.
Mỗi lần ném được một người, áp lực bờ bên kia lại giảm bớt một chút.
Trong khoảnh khắc, nước sông bỗng nhiên ngưng tụ thành hai con cự mãng trong suốt, trói chặt tay chân người đồng thiết giáp, muốn đẩy nó ngã xuống sông.
Ngọc Hành thành tạo ra người đồng, chỉ là tạm thời mượn khả năng vận chuyển của chúng, còn chưa gia công thăng cấp, cường độ thân thể và lực lượng của chúng kém xa đồng vệ. Huống chi lực xung kích của dòng nước quá lớn, người đồng này nhất thời giãy giụa không thoát.
Lộc Tuân ngạc nhiên nói: "Trong đám thủy phỉ Lang Xuyên, lại có nhiều thuật sư như vậy sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận