Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1117: Mai Phi, Nam Cung Viêm cùng Mạch đảng (2)

Chương 1117: Mai Phi, Nam Cung Viêm và Mạch đảng (2)
Dân chúng vây xem lập tức tránh ra một con đường cho bọn họ.
Hạ Linh Xuyên nhớ kỹ, hướng nàng vừa đi ra hình như có một tòa thần miếu, bây giờ là quay trở về.
Đổng Nhuệ đưa tay sờ mặt mình, liền mắng vài tiếng xui xẻo.
Gương mặt này là do Sương Diệp quốc sư cho hắn, ai ngờ lại đụng mặt tội phạm truy nã ở ngoài vạn dặm chứ?
Hắn còn nghe được đám người bàn luận khe khẽ:
"Lại là loại chuyện này."
"Hai người này vận khí thật tốt, lại có Mai Phi giúp đỡ làm chứng! Đúng là trước khi ra ngoài đã thắp hương cầu nguyện."
"Mấy người xứ khác bị bắt đi mấy ngày trước, không có vận khí tốt như bọn họ. Hiện tại. . ."
"Suỵt, nhỏ giọng chút đi."
Cảnh náo nhiệt cũng nhanh chóng kết thúc, đám người tản ra.
Ánh mắt Hạ Linh Xuyên khóa chặt A Hào trong đám người, thấy hắn vừa chuyển bước định rời đi, liền ngoắc ngón tay với hắn, còn mình quay người trở về khách sạn.
Một hồi lâu, A Hào mới đi vào phòng khách sạn của Hạ Linh Xuyên.
Đổng Nhuệ đóng cửa lại, bố trí kết giới: "Ngồi đi. Nói cho chúng ta nghe về vị. . . Mai Phi vừa rồi."
"Mai Phi là phi tử được sủng ái nhất, nghe nói vốn là nữ tử thường dân ở gần bãi ngựa phía tây, được vương ta mang về, rất nhanh liền phong làm phi tần, hiện tại chắc cũng mới mười mấy tuổi thôi." A Hào mở miệng nói, "Nàng rất hòa khí, thường xuyên cứu tế nạn dân, bố thí cho người nghèo, nói là vì vương ta tích lũy chút công đức. Nạn dân, ăn mày trong đô thành, cơ bản đều đã nhận qua bánh ngô và tiền bạc từ tay nàng, có người còn nhận được cả áo ấm mùa đông."
"Nàng vào cung khi nào?"
"Chắc cũng khoảng hai năm trước."
Đổng Nhuệ "chậc" một tiếng: "Đúng là trâu già gặm cỏ non."
Bột vương năm nay đã hơn sáu mươi, tiểu phi tử này mới mười mấy tuổi, đúng là đáng tiếc.
A Hào bỗng nhiên nhỏ giọng nói: "Ta nghe người trong cung nói, Mai Phi rất được vương ta sủng hạnh, vừa vào cung liền bị các phi tần khác không hài lòng, liên thủ hãm hại nàng, suýt chút nữa hại chết nàng."
Hạ Linh Xuyên ngồi xuống: "Chuyện này ngay cả ngươi cũng biết, Bột vương không thể nào không biết chứ?"
A Hào gãi đầu: "Ha ha, vương ta tức giận, nghiêm trị phi tử gây chuyện, về sau càng sủng ái Mai Phi, ra ngoài săn bắn, vui chơi, tất nhiên đều mang nàng theo. Phi tần có thể thường xuyên xuất cung, hình như cũng chỉ có Mai Phi. Ngay cả Nam Cung đại nhân, cũng phải khách khí với nàng."
Đổng Nhuệ "nha" một tiếng: "Vừa rồi cái người ngưu khí hống hống, ra vẻ ta đây?"
"Phải, phải, vị kia chính là Vũ vệ Đại tổng quản Nam Cung Viêm, được vương ta tin tưởng nhất." Vừa nhắc tới Nam Cung Viêm, giọng A Hào tự động nhỏ lại, "Bị Nam Cung tổng quản để mắt tới, không chết cũng phải lột da! Hai vị vận khí thật tốt, lại có Mai Phi ra làm chứng, bằng không, sau này có thể ra ngoài hay không, cũng khó nói."
Đổng Nhuệ trợn mắt: "Ta lại không phải tội phạm, chẳng lẽ không kiểm chứng được?"
"Không dễ điều tra, hơn nữa có đôi khi chưa chắc sẽ điều tra." A Hào cười hề hề, "Ngài và tên tội phạm kia không phải rất giống nhau sao? Bọn hắn có khả năng sẽ. . ."
Sẽ dùng Đổng Nhuệ để gánh tội thay, lĩnh công.
"Đây cũng không phải là chuyện gì lạ, có người xứ khác không có bối cảnh, mơ hồ liền thành kẻ chết thay." A Hào xòe tay, "Cho dù cùng nghi phạm không giống nhau lắm, cái kia cũng không sao cả."
Đổng Nhuệ dở khóc dở cười, cuối cùng đã hiểu vì sao Mai Phi bảo hắn che mặt khi ra ngoài. Quan sai ở đây bắt người tốt lành nhận công, quả thật là quen tay hay việc.
"Mai Phi thường xuyên trượng nghĩa, thẳng thắn như vậy sao?"
"Ta không thường xuyên ở Huân thành, không rõ lắm." A Hào nói, "Nhưng thanh danh thích làm việc thiện của nàng, vẫn luôn truyền đến Cự Lộc cảng, người trong thành đều thích nàng, nói nàng là một tia sáng của Huân thành."
Cái nơi tối tăm này, cũng nên có một tia sáng.
Hạ Linh Xuyên trầm ngâm: "Nói cho ta nghe một chút về Nam Cung Viêm."
Vừa nhắc tới vị Vũ vệ Đại tổng quản này, A Hào liền có chút ấp úng.
Nếu không phải cổ độc Đổng Nhuệ hạ trên người hắn, hắn có khi còn không dám nhắc đến mấy chữ "Nam Cung Đại tổng quản".
Nam Cung Viêm vốn là gia thần của Bột vương, kế thừa sự nghiệp của cha, từ nhỏ đã lớn lên trong phủ Bột vương, một lòng trung thành với chủ tử. Sau khi Bột vương cướp ngôi, địa vị Nam Cung Viêm cũng một bước lên mây, có thể đeo đao lên điện.
Mấy năm gần đây, Nam Cung Viêm ngang ngược, hống hách, đại thần, nhà giàu đối mặt hắn đều câm như hến, bách tính lại càng không cần phải nói.
Danh tiếng của hắn tại Huân thành có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm.
Đổng Nhuệ chen vào nói: "Ngươi nói Vũ vệ thường xuyên bắt người, vậy thường là tội danh gì?"
"Phản đảng, dư nghiệt Mạch thị, những loại như thế." A Hào hạ thấp giọng hơn, "Một khi có ai bị chỉ đích danh là vây cánh của phản đảng, bị Vũ vệ bắt đi, vậy sau này hơn phân nửa sẽ không xuất hiện nữa."
Hạ Linh Xuyên khẽ động lòng: "Mạch đảng là thế lực gì?"
Lúc Hạ Linh Xuyên dạo chơi Huân thành, liền gặp được người đốt vàng mã cho "Mạch đại nhân" trong ngõ tối.
Quan lại khẳng định là không cho phép.
Không cho phép, nhưng vẫn có người đốt.
"Mạch đảng. . ." A Hào nhịn không được liếm môi, "Cái kia phải nói đến vụ án Mạch Liên Sinh chấn động Bột quốc tám năm trước."
Mạch Liên Sinh và Bột vương đều là trọng thần tiền triều, người trước giúp người sau lật đổ triều đại cũ, củng cố vương vị, công lao cực lớn, do đó được phong làm thừa tướng.
Sau khi lập quốc, Mạch Liên Sinh đưa ra tân chính để tạo phúc cho dân, nhưng có mấy điều thực hiện không tốt, ngược lại gây ra tình trạng ngân khố khó khăn, bị bộ phận quan lại tham ô, khó mà giúp dân.
Chết người hơn nữa là có hai quan viên tổn hại công quỹ, làm giàu cho bản thân lại là học sinh của hắn.
Những người chống đối coi đây là nguyên do để công kích Mạch Liên Sinh.
Khi đó, Mạch Liên Sinh nổi tiếng trong dân gian là người cương trực, liêm khiết, được trăm họ yêu mến, thậm chí có người còn dựng từ đường lúc sinh thời cho ông.
Sau đó, triều đình Bột vương có chút lung lay, những tin đồn bất lợi liên quan đến Mạch Liên Sinh cũng nhiều lên. Lúc đó A Hào còn nhỏ tuổi, không biết cụ thể đã phát sinh chuyện gì, dù sao đến tám năm trước, Mạch Liên Sinh bị quan viên thuộc hạ vạch trần tội mưu phản!
Trong vòng một đêm, Nam Cung Đại tổng quản liền mang theo Vũ vệ xông vào mạch phủ, bắt người.
Lần này là chứng cứ vô cùng xác thực, Mạch Liên Sinh không thể chối tội, bị Bột vương ban cho một chén rượu độc, gia tộc Mạch thị bị xử tử.
Tuy nhiên, Mạch thị to lớn như vậy, không tan thành mây khói.
Mấy năm gần đây, Bột quốc nhiều lần có khởi nghĩa, mấy chi phản quân đều đánh danh nghĩa Mạch thị và hậu nhân để tập hợp bộ hạ.
Cho nên một trong những nhiệm vụ quan trọng nhất của Vũ vệ bây giờ chính là truy lùng "dư nghiệt Mạch đảng".
Điều này khiến trên dưới Bột quốc sợ mất mật, lòng người bất an.
Thế nhưng không biết làm sao, mấy năm nay "Mạch đảng" giống như càng bắt càng nhiều.
"Mấy ngày trước, người cung vệ cùng ta uống rượu nói, hai năm trước, trong một cuộc họp trong cung, có một cung nhân không cùng mọi người thống mạ Mạch đảng, kết quả liền bị người tố giác, nói hắn đồng tình dư nghiệt, hoặc là gian tế của nghiệt đảng." A Hào nhún vai, "Dù sao tên cung nhân này lập tức bị Vũ vệ mang đi, về sau chưa từng xuất hiện."
Nghe đến đó, Hạ Linh Xuyên đã hiểu.
Bột vương tin tưởng Nam Cung Viêm, là do chính hắn dùng hành động thực tế để đổi lấy. Mấy năm nay, chuyện Bột vương không tiện làm, Nam Cung Viêm làm; Bột vương không dễ giết người, Nam Cung Viêm dám giết.
Hắn chính là tay chân đắc lực của Bột vương.
Tận tâm tận lực như thế, dám mang một thân tai tiếng, Bột vương không tin hắn thì tin ai?
Vụ án mất trộm Minh Đăng Trản, xem ra quả thật có chút giống Bột quốc làm.
Dù Hạ Linh Xuyên cảm thấy vụ án này có rất nhiều điểm đáng ngờ và mâu thuẫn, nhưng rất nhiều chuyện quái dị trên đời vốn không có logic.
Tiểu quốc, bạo quân, lệ thần, ai biết hành vi của bọn hắn có thể tính theo lẽ thường hay không?
Tối hôm sau.
Trần thái y về đến nhà, đầu tiên bảo hạ nhân lấy lên từ chỗ sâu dưới ao nước một vò rượu ngon, một quả dưa lưới, lại làm thêm mấy món ngon.
Hậu viện nhà hắn đào một ao nước lớn, sâu một trượng, chứa đầy nước trong.
Ao nước nuôi cá, còn có thể dùng để cứu hỏa.
Đang vào giữa hè, Huân thành nóng như thiêu đốt, người bình thường đi hai bước liền đổ mồ hôi. Nhưng chỗ sâu ao nước vẫn lạnh buốt như cũ, rượu và dưa lưới lấy ra từ đó, bề mặt rất nhanh sẽ ngưng tụ một tầng giọt nước, cắn một miếng, mát lạnh thấm vào tận tim gan.
Trần thái y uống rượu lạnh, gặm một cái chân gà, một cái đùi vịt, chóp mũi vẫn đổ mồ hôi.
Mấy tháng trước, hắn thấp thỏm lo âu, chỉ sợ mình điều trị sai, nhưng gần nửa tháng nay, bệnh tình Nhị vương tử rõ ràng chuyển biến tốt đẹp, trong cung vui mừng hớn hở, Vương Thượng ôn hòa, ngay cả mấy cung nhân bình thường coi thường người khác, nhìn thấy hắn cũng phải cung kính hành lễ, gọi một tiếng "Trần thái y tốt".
Những ngày tháng này, thoải mái!
Uống xong nửa vò rượu, hắn mới dâng lên một chút hơi lạnh, đang muốn lên giường đi ngủ, người gác cổng bỗng nhiên chạy vào:
"Lão gia, bên ngoài bỗng nhiên có người đưa tới một cái hộp."
Hộp rất tinh xảo, bên trên có một tờ giấy viết "Trần thái y mở xem".
Trần thái y nhận hộp: "Ai đưa tới?"
"Không, không rõ ràng." Người gác cổng vụng trộm ngủ gật, nhưng vừa rồi bên ngoài cửa sổ bỗng nhiên có cục đá ném vào, đánh thức hắn, "Tiểu nhân đi vệ sinh, khi trở về, cái hộp này đã để ở trên bàn."
Hắn nói dối không ảnh hưởng toàn cục, dù sao trên bàn đúng là không hiểu sao có thêm một cái hộp.
"Gần đây sao hay có chuyện này?" Trần thái y lẩm bẩm một câu, liền đi mở hộp.
"A!" Hai người đồng loạt lùi lại một bước, đều giật mình kêu lên.
Trong hộp lại đặt mấy cái đầu gà và đầu chuột vừa mới chém xuống, nhuộm đỏ cả đáy hộp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận