Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 789: Biến mất quyển mật mã

Chương 789: Cuốn mật mã biến mất
Là tìm lối thoát khác?
"Sao hắn lại quen biết ngươi?"
"Đại thiếu gia, hắn hiểu rất rõ về ta, cũng biết là ngươi đã cứu ta rời khỏi hang ổ ma quỷ." Chu Tú Nhi nhìn Hạ Linh Xuyên chăm chú, "Ta và Tôn Hồng Diệp gặp nhau, chính là do ngươi!"
Hạ Linh Xuyên sờ mũi một cái.
"Ta hiểu rất rõ về Tôn Hồng Diệp, vô sự không đăng tam bảo điện, làm sao lại có lòng tốt chuyên môn giúp ngươi?"
"Hắn đề xuất chính là hợp tác." Chu Tú Nhi khẽ cười, "Đôi bên cùng có lợi."
"Nói thế nào?"
"Kẻ thù của ta, có quan hệ thân thích với đương triều ngự sử đại phu Hà Lập Mân. Tôn Hồng Diệp vừa lúc muốn cho nhị công tử Hà gia là Hà Tố và tam công tử Hà Tĩnh nếm mùi đau khổ."
Hạ Linh Xuyên nhớ lại, lúc trước khi Tôn Hồng Diệp đầu nhập vào hắn, từng làm bạn đọc cho ba vị công tử Hà gia.
Năm đó Ngô Địch, Kha Kế Hải hai vị tướng quân công phá Ngọa Lăng quan, chính là dùng chiến thuật do con trai thứ ba của ngự sử đại phu Hà Lập Mân là Hà Tĩnh hiến tặng, Hà Tĩnh nhờ vậy nhận trọng thưởng. Nhưng kỳ thật kế sách này là do Tôn Hồng Diệp đưa ra, Hà Lập Mân râu ông nọ cắm cằm bà kia, đem công lao đổ lên người tam công tử, chỉ dùng mười mấy lượng bạc đuổi Tôn Hồng Diệp, lại đuổi hắn ra khỏi nhà.
Về sau tại Lộc Minh uyển, nhị công tử Hà gia là Hà Tố phái người động tay chân vào xe ngựa của Tôn Hồng Diệp, kết quả lúc xuống núi suýt chút nữa hắn bị Quỷ Viên đánh chết, may mà Hạ Linh Xuyên ra tay cứu giúp.
Hạ Linh Xuyên từng nói với Tôn Hồng Diệp, mối thù của mình muốn tự mình báo, Hà gia cứ để cho hắn.
Xem ra Tôn Hồng Diệp nghe lọt được, từ đầu đến cuối nhớ mãi không quên, vừa về tới Diên Đô liền bắt đầu mưu đồ.
Hắn xuất thân bần hàn, ở Diên Đô không có gì giúp đỡ, Hạ Thuần Hoa càng không thể nào để ý tới loại chuyện này, bởi vậy hắn tìm Chu Tú Nhi liên thủ đối địch, ngược lại là một biện pháp tốt.
"Hắn ra chủ ý không tệ, chúng ta cũng thuận lợi áp dụng." Chu Tú Nhi khẽ nói, "Cụ thể làm thế nào ta liền không nói, loại chuyện bẩn thỉu này, ta không muốn vấy bẩn lỗ tai của ngươi. Dù sao, ta và kẻ thù của hắn đều gặp vận rủi lớn."
"Ta cực kỳ cao hứng, hẹn hắn tại Duyệt Phúc tửu lâu ăn mừng, ngoại tử ngày đó cùng ta đi." Chu Tú Nhi thở dài, "Tôn Hồng Diệp mặc dù đến đúng hẹn, nhưng ánh mắt dao động không chừng, giống như có tâm sự gì, nói chuyện cùng chúng ta cũng không yên lòng. Ta thấy hắn mang theo hành lý đến đây, uống không đến hai chén rượu, liền nói muốn rời khỏi Diên Đô."
"Đi đâu?"
"Nói là đi về hướng đông, muốn đến Bối Già." Chu Tú Nhi nói, "Chúng ta hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ lắc đầu, sau đó đưa cho ta một quyển sách. Nếu như ngươi trở lại, liền đem sách giao cho ngươi; nếu như ngươi từ đầu đến cuối không xuất hiện —— quyển sách này sẽ theo ta xử trí."
"Để lại cho ta?" Hai câu cuối cùng này, nằm ngoài dự đoán của Hạ Linh Xuyên, "Sách đâu?"
"Chuyện kỳ quái chính là ở chỗ này." Chu Tú Nhi cười khổ, "Ta lấy về ngày thứ hai, quyển sách kia đã không thấy tăm hơi."
"Không thấy rồi?" Hạ Linh Xuyên đá văng một viên đá nhỏ dưới chân, "Ngươi cất ở đâu?"
"Trong hốc tối phòng ngủ." Chu Tú Nhi nói, "Ngày đó buổi sáng rời nhà ta đã kiểm tra, sách vẫn còn; chập tối về đến nhà, nó liền biến mất."
"Ai từng thấy ngươi cất sách?"
"Ngoại tử." Chu Tú Nhi nghiêm mặt nói, "Hắn cùng ta tới Duyệt Phúc tửu lâu, cùng nhau gặp mặt Tôn Hồng Diệp, bởi vậy cũng biết ta đem sách cất trong hốc tối cạnh giường. Nhưng hắn tâm tính quang minh, làm việc lỗi lạc, hắn nói không lấy chính là không lấy, ta tin tưởng hắn."
"Còn người khác không?"
"Ta cũng đã chất vấn đám nha hoàn trong sân, các nàng đều chỉ thiên phát thệ." Chu Tú Nhi thở dài một hơi, "Là ta không tốt, đồ vật Tôn Hồng Diệp giao cho ta, thế mà lại bị mất khi ở trong tay ta."
Hạ Linh Xuyên lắc đầu: "Hữu tâm tính vô tâm. Đây là có người theo dõi Tôn Hồng Diệp, hắn mới muốn đem sách chuyển cho ngươi. Kết quả, vẫn là nhân gia cao tay hơn một bậc."
Hắn nghiêm mặt nói: "Tôn Hồng Diệp cân nhắc không chu toàn, như vậy rất dễ dàng khiến ngươi rước lấy tai họa."
Chu Tú Nhi cắn môi: "Có lẽ hắn không còn ai để nhờ vả, chỉ có thể tìm ta hỗ trợ?"
"Tên sách là gì?"
"«Dao hoa tập chú»." Chu Tú Nhi nói, "Là một bản viết tay, ta cũng lật xem vài trang, bên trên còn có vết xóa và sửa chữa. Cuốn sách này tựa như là của một tài tử nào đó ở Diên Đô ba mươi năm trước viết ra, cực kì hiếm thấy, trước kia ta chưa từng nghe nói."
Hạ Linh Xuyên khẽ gật đầu: "Tốt, ta đã biết."
Chu Tú Nhi đứng vững: "Lần này ngươi trở về, so với trước kia khác biệt rất lớn."
"Ồ?" Hạ Linh Xuyên cười nói, "Khác biệt như thế nào?"
"Phảng phất. . ." Chu Tú Nhi đánh giá hắn, châm chước dùng từ, "Đáng tin, thành thục hơn rất nhiều, vậy. . ."
Sự đáng tin và ổn trọng này, là trải qua thời gian rèn giũa và lắng đọng, người khác không thể bắt chước cũng không thể diễn được.
Vẻn vẹn một năm không gặp, rốt cuộc trên người hắn đã xảy ra chuyện gì?
Chu Tú Nhi khẽ cười: "Cũng càng được các cô nương yêu thích hơn."
Ánh mắt thiếu niên này sáng quá, có thần quá, giống như có thể nhìn thấu tận sâu trong lòng người. Nào có đại cô nương nào chịu được hắn nhìn chăm chú như thế?
Hạ Linh Xuyên mặt dày cực kì, đối với lời khen ngợi của người khác luôn thản nhiên nhận: "Tú Nhi tỷ muốn thay ta giới thiệu khuê tú ở Diên Đô sao?"
"Diên Đô? Nơi này nào có khuê tú xứng đáng với ngươi?" Chu Tú Nhi mơ hồ có vài phần khinh thường, "Ngươi xứng đáng với những điều tốt hơn!"
"Nơi nào có?"
"Dù sao không phải ở đây." So với dáng vẻ lêu lổng trước kia, Chu Tú Nhi cực kỳ nghiêm túc, "Ta từ Tiên Linh hồ trở lại bên cạnh tổ phụ, từng nghĩ tùy tiện tìm người gả đi. Nhưng sau khi thành thân mới phát hiện, chọn đúng người quan trọng biết bao."
Nàng nhìn Hạ Linh Xuyên, nghiêm mặt nói: "Ngươi cũng giống vậy. Lấy vợ phải lấy người hiền đức, vạn lần không thể nghe theo sự sắp đặt tùy tiện trong nhà!"
"Đa tạ chỉ bảo." Hạ Linh Xuyên ôm quyền với nàng, "Tú Nhi tỷ nhận thức rất chính xác."
"Ta phải trở về, buổi chiều còn muốn cùng tổ phụ ra ngoài." Chuyện chính đã nói xong, Chu Tú Nhi liền thi lễ với hắn, cáo từ.
Đối với Hạ Linh Xuyên, nàng luôn giữ lễ nghi đầy đủ.
Hạ Linh Xuyên gọi người mang tới đặc sản Hạ Châu cho nàng, lúc này mới đưa mắt nhìn nàng rời phủ, lên xe mà đi.
"Nàng và đệ đệ của ngươi giống nhau, đều nhận ủy thác của Tôn Hồng Diệp." Trong ngực, Nhiếp Hồn Kính ôi một tiếng, "Nhưng sách Tôn Hồng Diệp gửi cho nàng đã bị trộm mất. Mấy tổ mật mã kia, còn có thể giải khai được không?"
"Trước khi tìm được sách, không giải được." Sắc mặt Hạ Linh Xuyên trầm xuống, "Tôn Hồng Diệp rời đi, hẳn là có liên quan tới tin tức hắn muốn truyền cho ta."
Hắn đi vài vòng trong phủ, đi tìm Ngô quản gia.
Người này đang bận phân công nội vụ Hạ phủ, nghe Hạ Linh Xuyên nhắc tới Tôn Hồng Diệp, chính là sững sờ.
"Tôn Hồng Diệp à?" Ngô quản gia ngẩn ra, "Đúng, Tôn tiên sinh ba ngày trước hướng lão gia cáo từ, tại chỗ ta lấy mười lăm lượng bạc, liền rời đi."
"Không nói rõ nguyên nhân sao?" Từ chức cũng nên có lý do chứ?
"Nguyên nhân là thân thể khó chịu, lại có ý định đi về hướng đông. Ta nói trong phủ có thể thay hắn mời đại phu, Tôn tiên sinh liền giảng không cần; lão gia muốn tăng lương cho hắn, hắn cũng không ở lại." Ngô quản gia gãi đầu, "Tôn tiên sinh đi theo chúng ta từ Hạ Châu đến Diên Đô, dọc đường đi này, đích xác đã bị bệnh hai lần. Thể trạng của hắn không tốt lắm, khi tới tìm ta lĩnh bạc, sắc mặt cũng khó coi."
"Một năm qua, hắn ở trong phủ làm việc thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận