Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 18: Thu thập

**Chương 18: Thu thập**
"Nàng có hơi nghiêm khắc, chỉ mong chúng ta thành tài rồi trở về đô thành, có thể làm nên sự nghiệp."
Hạ Linh Xuyên cười ha hả: "Thôi đi, nàng chỉ hy vọng ngươi học thành về kinh, làm quan ở Kinh Hoa, liên quan gì đến ta?"
Trong lời nói oán giận đầy tràn, Hạ Việt không vui: "Đại ca hà tất tự coi nhẹ mình? Có từng nghĩ tới sau khi trở về đại đô, thì làm gì?"
"Trở về đại đô à?" Hạ Linh Xuyên sờ cằm, "Không có!"
Nguyên thân căn bản không nghĩ tới xa xôi như vậy, hắn đương nhiên càng không có kế hoạch.
Thiên Tùng quận trong mắt người ngoài là vùng đất nghèo nàn, kỳ thật hắn cùng nguyên thân đều cảm thấy rất tốt. Hạ gia ở đây là vua một cõi, hô mưa gọi gió quen rồi, đứng thẳng nằm ngang đều dễ chịu, nhưng nếu đến đại đô Diên Quốc thì cái gì cũng không phải.
Luận nội tình, luận tài lực, luận nhân mạch, thậm chí luận bản lĩnh tiêu tiền, Hạ gia xách dép cho những vọng tộc đại phiệt kia cũng không xứng.
Cho nên tại sao phải đi? Thà làm đầu gà, không làm đuôi phượng.
Hạ Việt nhắc nhở hắn: "Đây là tâm nguyện của lão cha, chúng ta dốc toàn lực cũng phải hoàn thành, lúc tế tổ đã thề qua rồi." Người không lo xa, tất có buồn gần. Với loại thái độ này của đại ca, mẫu thân có thể thích mới lạ.
"Ta biết." Hạ Linh Xuyên vỗ vỗ vai hắn, chẳng hề quan tâm, "Ngươi học văn, ta luyện võ, gộp lại chính là văn võ song toàn. Một ngày kia trở về đại đô, ai làm khó ngươi, ta lén đánh phế hắn là được."
"Đại ca ngươi thật là. . ." Gặp phải kẻ ngang ngược, Hạ Việt chỉ có thể im lặng.
Nhưng ngẫm lại, huynh trưởng ở Hắc Thủy thành hưởng thụ khoái lạc chỉ là bề ngoài, ít nhất hắn biết trở về đại đô lén làm ác, đây cũng là tiến bộ rồi.
Xem như vậy đi.
Trên đường gặp Hào thúc, lão liếc mắt ra hiệu cho Hạ Linh Xuyên, theo sát.
Lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì?
Đến sảnh phụ, hai người ngồi xuống, Hào thúc tự mình đi ra ngoài cửa trông coi, phạm vi năm trượng người khác chớ lại gần.
Hạ Việt lấy ra một bộ đồ uống trà, sờ sờ thân chén lạnh lẽo: "Quốc sư cùng Tầm Châu mục là đến tìm phiền phức sao?"
Hạ Linh Xuyên ngáp một cái, uể oải không hăng hái: "Hai người bọn họ còn không phải phiền toái nhất. Thủ lĩnh phía sau màn là cha vợ Hoàng đế."
"Đại Tư Mã?" Hạ Việt thất sắc, "Ngươi nói sẽ không phải là. . . Đông Hạo Minh?"
"Ừ, không phải chúng ta còn có mấy quốc trượng?" Hạ Linh Xuyên nghĩ nghĩ, lão cha chỉ nói không cho phép nói cho Ứng phu nhân, nhưng không nhắc nhở hắn bịt miệng Hạ Việt.
Tiểu tử này chín tuổi đã hỗ trợ xử lý quận vụ, có lẽ trước mắt chuyện hệ trọng này cũng không cần giấu hắn, dù sao mấy ngày nữa Hạ Thuần Hoa phái người xâm nhập sa mạc, Hạ Việt cũng tất nhiên biết được.
Cho nên hắn rất thoải mái giao phó ý đồ của hai người Tôn quốc sư, từ đầu tới đuôi.
Hạ Việt nghe cẩn thận, thỉnh thoảng chen vào hỏi hai câu, phần lớn thời điểm xách ấm nấu nước.
Ca ca quá lười, hắn cũng chỉ có thể tự mình động thủ.
Chờ hắn đun sôi nước, pha xong trà, Hạ Linh Xuyên cũng nói đến khô cả cổ, tiện tay cầm lên trà nóng tu hai ngụm lớn.
"Lão nhị, ngươi thấy thế nào?"
"Đại Tư Mã muốn coi chúng ta là đao thương, nhưng phụ thân chắc chắn sẽ đồng ý, chúng ta phản đối cũng vô dụng." Hạ Việt phân tích nói, "Với tuổi tác, tư lịch của phụ thân, quay về vương đô vẫn rất có khả năng thành công."
Hai đứa con trai đều sắp trưởng thành, Hạ Thuần Hoa bản thân vẫn chưa đến ba mươi lăm tuổi, vẫn còn ở độ tuổi thân thể khỏe mạnh, tinh lực dồi dào. Hắn đã phí phạm hai mươi năm đẹp nhất đời người trên đất cằn sỏi đá, sao có thể khoan dung bản thân tiếp tục bị xem nhẹ, bị mai một?
"Cũng may tung tích tín vật của Chung Thắng Quang không rõ, tìm hơn mười ngày không có kết quả, bọn hắn cũng đi không được Bàn Long sa mạc."
Hạ Linh Xuyên ho nhẹ một tiếng: "Kỳ thật, tín vật đã tìm được."
"Cái gì? Ở đâu?" Hạ Việt giật mình, nhìn về phía huynh trưởng càng thêm hoài nghi, "Ngươi, sao ngươi biết?"
"Ngay tại ta." Hạ Linh Xuyên vỗ vỗ ngực, chậm rãi nói, " kỳ thật, chuyện này lại phải nói từ hơn một tháng trước, ta bị thương nặng. . ."
Lúc này liền tóm tắt hết mức.
"Niên Tùng Ngọc chỉ nói mình đi tìm báo yêu, lại không nói việc sao chép ổ diệt tộc nhà người ta." Hạ Việt chau mày, "Lại nói Tầm Châu mục rốt cuộc phái hắn tới làm gì?"
"Nghe nói là phụ trợ Tôn quốc sư." Hạ Linh Xuyên sờ lên cằm, "Xem ra, lão cha rất nhanh sẽ tìm ta lấy di vật của sa báo."
Hạ Việt nhắc nhở hắn: "Hồng Bạch Đạo còn giam giữ hai tên thị vệ của Đông Lai phủ. Hiện tại ngươi đã biết rõ ý đồ của bọn họ, định xử lý hai tên kia như thế nào?"
"Còn có thể xử lý thế nào? Đương nhiên là thả."
"Thả?" Hạ Việt có chút kinh ngạc, "Ta còn tưởng rằng ngươi muốn hủy xác phi tang."
Phương pháp tốt nhất để không đắc tội Đông Lai phủ, chính là không để cho bọn hắn biết mình bị mạo phạm.
"Không cần a?" Hạ Linh Xuyên gãi gãi đầu, "Chỉ là hai nhị đẳng thị vệ, đối với Đông Lai phủ mà nói tính là cái cóc khô gì?"
"Ừm, ngươi đúng." Hạ Việt thầm nghĩ, hai người này mất tích chung quy là phiền phức, vạn nhất Hồng Bạch Đạo lại lộ ra sơ hở thì sao? Nếu như lão cha quyết định giúp bọn hắn đoạt bảo hũ, lúc này tốt nhất nên lấy ra chút thành ý, để tránh cuối cùng lúc luận công ban thưởng bị người sau làm khó dễ. Dù sao bất quá chỉ hai thị vệ, chuyện bé xé ra to thì chẳng đáng một đồng xu. Đông Lai phủ đang muốn dùng đến chúng ta, nghĩ đến sẽ không mượn chuyện này xé ra làm to.
Hạ Linh Xuyên bị hắn nhìn đến chột dạ: "Ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy?"
So sánh với trước kia, ca ca giống như thay đổi, nhưng lại không hoàn toàn thay đổi. Hạ Việt lấy lại tinh thần: "Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, tiến vào Bàn Long sa mạc càng là cửu tử nhất sinh, dù là thật có tín vật trong tay. Để bọn hắn đi mạo hiểm là tốt rồi, ngươi cùng phụ thân không thể nhúng chân vào vũng nước đục này."
"Biết rồi."
Lúc này Hào thúc báo lại, Hồng Bạch Đạo phái người đến.
Hạ Linh Xuyên gặp người ngay trong hoa viên.
Hạ Việt xuyên qua cửa sổ, trông thấy huynh trưởng ngồi xuống ghế dài trong vườn hoa, gác chân nói: "Hai vật kia còn sống?"
"Sống." Người này chính là thành viên Hồng Bạch Đạo lần trước báo tin cho hắn, "Đại thiếu có dặn dò gì?"
"Vớt ra từ trong lao, thu thập một chút."
"Thu thập?" Người này hiểu ý, "Muốn đốt thành tro hay là hóa thành nước?"
"Ta nói thu thập, không nói g·iết người!" Bọn gia hỏa này trong đầu đều chứa cái gì?"Chỗ dựa của bọn hắn đến rồi, hai ngày này chỉ sợ cũng đến lúc thả, thả sống!"
Tên giáo chúng này "A" một tiếng: "Thả rồi?"
"Sao, trên người bọn họ không đầy đủ rồi?" Hạ Linh Xuyên nhíu mày. Cái này cũng không hay, trả người cho Đông Lai phủ mà thiếu tay thiếu chân, vậy thì không phải là lấy lòng, mà là kết thù.
"Đầy đủ, đầy đủ, nhưng, nhưng là. . ."
Hạ Linh Xuyên trong lòng lộp bộp một tiếng, đám tiểu tử này không bớt lo: "Nhưng là cái gì?"
Người này hắng giọng một cái: "Một người trong đó hôm qua muốn chạy trốn, chúng ta bắt không cẩn thận tước mất nửa bên mông của hắn. Ngài biết, Trần lão thất hạ thủ có hơi nặng."
"Ta biết? Ta sao có thể biết?" Hạ Linh Xuyên trợn mắt, "Ta còn tưởng rằng bọn hắn chỉ ăn cơm hơi nhiều một chút, trên thân bị rệp cắn sưng vài cục. Chuyện này mà truyền đi, tổn thương không phải là mông của bọn hắn, mà là mặt mũi của Đông Lai phủ!"
Trong thư phòng Hạ Việt nghe đến đó, đưa tay che mặt. Lúc trước quả nhiên là ảo giác, đại ca không thay đổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận