Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 266: Ngươi truy ta trốn

**Chương 266: Ngươi đuổi, ta trốn**
Nham Lang Lục Tín mang giọng điệu vô cùng tự trách, dù sao Đổng Nhuệ vốn là đại cừu nhân của cả tộc Nham Lang, nó vất vả lắm mới bắt được đối phương một lần, vậy mà lại để hắn chạy thoát!
Hạ Linh Xuyên nhìn nó, mặt mũi tràn đầy những vết thương dài nhỏ, có một vết thậm chí còn xẹt qua mắt phải, suýt chút nữa đã làm nó mù. Huyết châu theo quai hàm nhỏ giọt xuống, nó cũng chẳng buồn để ý mà liếm.
Hắn đành phải an ủi ngược lại đồng bạn: "Người này nếu dễ bắt như vậy, thì đã không trở thành đối tượng truy nã của nhiều nước." Từ kinh nghiệm hai lần giao thủ cho thấy, Đổng Nhuệ là một kẻ rất giảo hoạt, một kích không thành liền lập tức bỏ chạy, tuyệt không dây dưa với đối tượng bị hại, mặc kệ thoạt nhìn có vẻ như vẫn còn cơ hội.
Một kẻ cẩn thận như vậy, không dễ bắt.
Nghe nói số lượng Yêu Khôi của Đổng Nhuệ không nhiều, mỗi một con đều cần điều chế tỉ mỉ. Lúc trước đã mất đi một con người sói, hiện tại con Quỷ Viên này hẳn là v·ũ k·hí mạnh nhất của hắn, bất luận thế nào cũng không thể vứt bỏ.
Cho nên Đổng Nhuệ mới cho chim bay theo, ắt hẳn phải nghĩ cách lấy lại Quỷ Viên.
Trong tình huống này, Hạ Linh Xuyên liền mệnh lệnh mọi người bám sát không bỏ.
Đổng Nhuệ thử đáp xuống gần khỉ, kết quả Đơn Du Tuấn liền giương cung bắn tới, mũi tên sượt qua cánh chim, khiến nó hoảng sợ vội vàng bay lên cao.
Hạ Linh Xuyên lườm hắn một cái: "Kém cỏi!"
Đơn Du Tuấn không thể bảo là ngắm không chính xác, chỉ là con chim quái dị kia có linh thức quá lợi hại, đến phút cuối còn nghiêng mình né được.
Hắn sờ mũi, rút thêm hai mũi tên ra, chuẩn bị làm lại.
Thế nhưng sau khi trải qua kinh hãi lần này, chim lớn không chịu bay thấp xuống nữa.
Nếu hỏi vì sao Hạ Linh Xuyên không sử dụng Phù Sinh đao với đặc hiệu "ném ra tất trúng", rất đơn giản, hắn và Đổng Nhuệ đang cách xa nhau hơn mười trượng...
Song phương cứ giằng co như vậy, lại chạy thêm hơn mười dặm.
Quỷ Viên đã đi không nổi nữa, Hạ Linh Xuyên và mọi người có thể nghe thấy tiếng nó thở hồng hộc, giống như cái ống bễ bị thủng lỗ. Trước đó, khi vệ binh của Hạ Thuần Hoa giương Quỷ Nhãn cung, đã làm t·ổ·n th·ương phổi của nó. Mỗi hơi thở của nó, đều phun ra bọt máu phì phò.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ trở thành con mồi lớn nhất của Hạ Linh Xuyên trong năm nay.
Cũng chính vào lúc này, Đổng Nhuệ bỗng nhiên thổi sáo trúc. Tiếng sáo kia đặc biệt bén nhọn, vang vọng rất xa trong màn đêm đen tối.
Quỷ Viên nghe được, bỗng nhiên ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, sau đó gia tốc!
Đây chính là hành động nghiền ép sinh mệnh bản năng.
Nham Lang đột nhiên nói: "Không tốt, ta nghe được khí tức của cỏ cây và nước chảy!"
Phía trước ư? Hạ Linh Xuyên lập tức thúc giục mọi người tăng tốc.
Đáng tiếc không còn kịp nữa, con vượn đang chạy thì bất ngờ phóng người nhảy lên, thân hình giữa không trung co rút kịch liệt, sau đó -
Rơi xuống!
Hạ Linh Xuyên đuổi theo về phía trước mấy bước, liền vội ghìm cương ngựa lại. Con bác thú hí lên một tiếng dài, dựng đứng người lên.
Nếu đi thêm ba bước nữa, liền rơi xuống vực.
Các kỵ binh cũng vội kìm cương ngựa lại.
Ngăn cách trước mặt bọn họ, thế mà lại là một khe núi đen ngòm!
Địa hình bằng phẳng đến đây là kết thúc, khe nứt rộng hơn trăm trượng, chiều sâu ư...
Đen kịt không rõ, Hạ Linh Xuyên xuống ngựa, đá một tảng đá lớn bằng quả trứng đà điểu xuống.
Lộp bộp, đó là âm thanh tảng đá va đập vào cành lá.
Hạ Linh Xuyên tập trung lắng nghe, phảng phất còn nghe thấy tiếng nước.
Phía dưới này tựa hồ là một khe núi, vách đá có cây, khe sâu có nước.
Quỷ Viên thẳng đứng nhảy xuống, biến mất trong bóng tối; con chim lớn giữa không trung lượn một vòng, cũng cắm đầu lao xuống, hiển nhiên muốn cùng nó hội ngộ dưới khe.
Đổng Nhuệ dù sao bay cao nhìn xa, ắt đã chuẩn bị từ trước; Hạ Linh Xuyên và mọi người ở phương diện này kém xa một bậc.
Cứ như vậy ư? Cuộc truy kích của bọn hắn phải dừng tại đây?
Tâm hắn không cam lòng, cũng bất động thanh sắc, liền lấy dây thừng có móc ra nói với Đơn Du Tuấn: "Thứ có móc, theo ta."
Dứt lời, hắn nhảy xuống từ vách đá!
Đương nhiên hắn sẽ không đi vào vết xe đổ như ngày xưa bị Quỷ Nhãn cung ép rơi xuống vách núi ở hồ Tiên Linh, trên đường rơi xuống hắn vung dây thừng móc, bám vào nhánh cây trên vách đá, thuận thế đu người sang một bên.
Đơn Du Tuấn cũng làm theo hành động đó. Những người khác không có dây thừng móc, cũng chưa từng luyện kỹ năng này, nên đành đứng ở trên vách núi nhìn xuống, thế là bèn tìm một cuộn dây thừng thả xuống, chuẩn bị một lát sau sẽ kéo hai người lên...
Dưới đáy khe, đại thụ mọc rải rác, cũng có mấy chục cây nhỏ, tiếp đó là rừng cây rậm rạp cùng với rêu và cỏ.
Hạ Linh Xuyên đu hai lần liền chạm đất. Dưới đáy khe so với mặt đất còn tối hơn, dùng dây thừng có móc đu qua lại dễ đụng vào cây. Huống chi tám phần cây nhỏ không chịu nổi trọng lượng của hắn.
Hắn cùng Đơn Du Tuấn nhanh chóng hội họp, cùng nhau chạy về phía mà cự viên vừa rơi xuống.
Đáy khe đá lởm chởm, lại tối tăm không ánh sáng, đi lại cũng chẳng dễ dàng gì.
Hai người đều không nghe thấy tiếng chim lớn vỗ cánh, cho nên Đổng Nhuệ hẳn là, có lẽ, còn ở chỗ này?
Cũng may chỉ một lúc sau, Đơn Du Tuấn liền khẽ nói với hắn: "Nhìn phía trên."
Hạ Linh Xuyên thuận theo hướng hắn chỉ, đã thấy một khối đá lớn nhô ra trên vách đá, Đổng Nhuệ đang ngồi xổm ở trên đó, con chim lớn đậu ngay bên cạnh.
Từ góc độ của hai người nhìn lại, Đổng Nhuệ đang băng bó cho thứ gì đó, bận bịu đến tối mày tối mặt.
Không khó để đoán ra, vật đó đại khái là Quỷ Viên đã thu nhỏ lại. Trước đó nó đã bị thương nặng, còn bị đuổi theo mấy chục dặm, đã sớm đem sinh mệnh tiềm năng bức bách ra ngoài. Sau khi Đổng Nhuệ vớt được nó, nó cũng rơi vào trạng thái trọng thương sắp chết, vô cùng khẩn cấp cần cứu chữa.
Nếu không Đổng Nhuệ sẽ không mạo hiểm đậu ở chỗ này.
Hạ Linh Xuyên và hai người có thể thấy rõ ràng như vậy, là bởi vì bên cạnh Đổng Nhuệ có nguồn sáng. Dù sao hắn chữa thương cho Yêu Khôi cũng cần ánh sáng, bất quá người này vẫn rất thận trọng, đã tìm một nơi nửa cao như thế này, lúc nguy cơ tiến đến có thể tùy thời chạy trốn.
Hai người nằm rạp xuống, chậm rãi tiềm hành lại gần.
Dưới đáy khe nhiều cỏ cây, bọn họ cẩn thận đặt chân, sợ rằng phát ra tiếng động. Lúc chim lớn hoặc Đổng Nhuệ đảo mắt nhìn tới, bọn hắn liền dừng lại bất động.
Cứ đi như vậy khoảng chừng thời gian cạn chén trà, khoảng cách thẳng tắp giữa song phương đã rút ngắn xuống còn trong vòng mười trượng.
Đi đến nơi này, trong lòng Hạ Linh Xuyên đã yên ổn hơn nhiều.
Lúc này Đổng Nhuệ dường như đã xử lý xong vết thương cho cự viên, đang lấy từ trong n·g·ự·c ra một chiếc bình trong suốt bằng lưu ly, nhẹ nhàng lắc chất lỏng màu đỏ bên trong.
Hạ Linh Xuyên liếc mắt ra hiệu cho Đơn Du Tuấn, bản thân thì chậm rãi rút Phù Sinh đao ra, Đơn Du Tuấn cũng giương cung lắp tên. Với một hán tử cưỡi ngựa như hắn, chuyện giương cung bắn chim điêu trên đồng cỏ trước đây là quá bình thường, tuyệt đối không cho con chim quái dị này có cơ hội trốn thoát dưới tay hắn lần thứ hai!
Có lẽ do cả hai bọn họ đều đã khóa chặt mục tiêu, Đổng Nhuệ chợt cảm thấy, động tác trên tay dừng lại một chút, ánh mắt quét về phía này.
Không thể chờ được nữa.
Hạ Linh Xuyên nhắm chuẩn một lần cuối, liền ném Phù Sinh đao ra.
Cây đao này cho dù ẩn giấu thế nào đi chăng nữa, thì lưỡi đao kia cũng sáng hơn đầu mũi tên nhiều. Đổng Nhuệ thấy phía dưới chỗ tối có ánh bạc lóe lên, không nghĩ ngợi lập tức nằm rạp xuống.
Con chim lớn phía sau hắn có thị lực thượng thừa, mãnh liệt vươn mỏ mổ, vừa vặn mổ trúng thân đao.
"Keng" một tiếng, mỏ nhọn của con chim lớn không còn.
Nó dám khinh phạm lưỡi đao, Phù Sinh tất nhiên sẽ không khách khí với nó, bất quá thân đao cũng bị đánh văng ra ngoài.
Truy binh đến rồi! Đổng Nhuệ rùng mình, thuận tay ném một đám sương mù phì phò về phía nơi ẩn thân của Hạ Linh Xuyên và người bên cạnh, bản thân thì ôm lấy Quỷ Viên, xoay người nhảy xuống tảng đá.
Hắn và quái điểu đã phối hợp nhiều năm, cơ hồ không hề có sai lầm, con chim kia nghiêng mình giang cánh, vớt hắn cõng lên lưng, ngay sau đó liền muốn bay lên.
Nếu để nó bay lên trời, thì dù có là Hạ Linh Xuyên cũng chẳng có cách nào bắt hắn.
Cũng may Phù Sinh đao xoáy một vòng, đột nhiên quay ngược lại.
Đổng Nhuệ vừa ngẩng đầu liền thấy trước mắt hàn quang lóe lên, sợ đến hét lên quái dị, nhấc trượng lên đỡ -
Đúng vậy, hắn vừa lấy ra cây đoản trượng, muốn cho Hạ Linh Xuyên và người kia nếm chút mùi đau khổ.
Kết quả Phù Sinh đao xoáy tròn bay qua, liền đem đầu trượng cùng ngón tay của hắn nạo xuống!
Đổng Nhuệ "A" một tiếng kêu lớn, có vật gì đó trượt khỏi lòng bàn tay hắn, rơi xuống lưng chim.
Lúc này mũi tên của Đơn Du Tuấn cũng bắn ra, nhắm thẳng vào cánh quái điểu.
Con vật này quả thực quá lanh lợi, giữa không trung lật người còn dứt khoát hơn cả diều hâu.
Bất quá Đơn Du Tuấn đã dự đoán trước được hành động đó, mũi tên thứ hai cũng đến, đâm trúng cánh của nó.
Con chim lớn "Quác" một tiếng kêu thảm, loạng choạng lao xuống mặt đất, giống như sắp rơi.
Hạ Linh Xuyên và hai người tranh thủ thời gian chạy tới đó.
Bất quá bọn hắn mới chạy được mấy bước, con chim quái dị kia bỗng nhiên ổn định thân hình, vỗ cánh hai lần, làm một pha sát đất phi hành, rồi sà xuống sau cây!
Có cây cản trở, cung tên của Đơn Du Tuấn cũng đành bất lực, chỉ có thể mắt thấy nó bay lên cao một lần nữa, càng bay càng cao lên bầu trời.
Lúc này hai người mới phát hiện, cánh của nó có thể tách ra làm hai mảng trên và dưới, giống như cánh bướm. Đơn Du Tuấn bắn hỏng phiến dưới, nhưng không ảnh hưởng phiến trên vận hành, nhiều nhất là khiến cho nó bay lượn kém linh hoạt mà thôi.
Con vật này tinh ranh, biết rằng lập tức bay lên vẫn sẽ bị bắn hạ, dứt khoát giả vờ trúng tên rơi xuống, kéo dài khoảng cách với hai người, lúc này mới bay lên cao lần nữa.
"Haizz!" Hạ Linh Xuyên biết không hạ nó xuống được rồi, dậm chân thở dài.
Đơn Du Tuấn mặt đỏ bừng, may mà bóng đêm dày đặc: "Đông gia, ta... là lỗi của ta, xin Đông gia trách phạt!"
Con quái điểu trên trời kêu quác quác, giống như đang liên tục chế nhạo hắn.
"Phạt ngươi nếu có ích, nếu có thể đem thứ này bắn trả về, ta nhất định trọng phạt!" Hạ Linh Xuyên thở dài, "Thôi, trở về. Lão cha bên kia còn cần người."
Hai người hậm hực đi về, đi ngang qua khối đá nhô ra kia, Hạ Linh Xuyên khẽ động trong lòng.
Vừa nãy lúc Đổng Nhuệ nhận lại đòn hồi mã thương của Phù Sinh đao, hình như có vật gì đó rơi xuống?
Hắn đi tới gần vị trí đó, tiện tay lấy que diêm ra, cúi đầu tìm kiếm.
Chỉ chốc lát, Đơn Du Tuấn đã kêu lên: "Tìm được rồi, cái này..." Hắn nhặt một vật lên, hừ một tiếng khinh miệt, "Là đoạn chỉ của Đổng Nhuệ."
Thứ Hạ Linh Xuyên muốn tìm, là vật rơi xuống từ tay của Đổng Nhuệ.
Hắn vừa muốn quay đầu, sợi dây chuyền Thần Cốt ở cổ đột nhiên phát nhiệt.
Hả?
Thứ này đã im lặng rất lâu rồi, Hạ Linh Xuyên thậm chí còn quên mất nó, sao tự dưng lại trồi lên chứng tỏ sự hiện diện?
Lần trước nó phát nhiệt, hay là do gần đó có vật gì đó tốt.
Hạ Linh Xuyên liền quanh quẩn gần đó, căn cứ vào độ ấm biến hóa của nó để xác định vị trí bảo vật.
Cuối cùng, mũi chân dường như đụng phải một vật, cứng rắn mà tròn, còn lăn hai vòng trong đám cỏ.
Đây là?
Hắn vạch cỏ, nhặt vật kia lên, chiếu dưới ánh sáng.
"Bình thuốc."
Đây chính là bình lưu ly mà Đổng Nhuệ vừa lấy ra, còn chưa kịp mở nắp, Phù Sinh đao của Hạ Linh Xuyên đã vung tới. May mà cái bình này cũng thực kiên cố, rơi xuống đất vẫn còn nguyên vẹn, chất lỏng màu đỏ bên trong không hề sánh ra ngoài.
Bình vừa vào tay, dây chuyền Thần Cốt liền an tĩnh lại, dường như không còn gấp gáp nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận