Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 838: Bàn Long thành bên ngoài

**Chương 838: Bên ngoài thành Bàn Long**
Hạ Thuần Hoa lập tức nói: "Ngươi chẳng qua chỉ là một oán quỷ trong bình! Ta tế ngươi thì có gì phải thẹn?"
Đúng vậy! Xuyên Nhi đã sớm không còn trên đời, thứ hắn tế ra chỉ là một ác quỷ khoác da người, không thẹn với lương tâm!
Hạ Linh Xuyên bật cười: "Nại Lạc Thiên Thần ấn ký là gieo xuống từ rất nhiều năm trước, sớm đã có từ trước lần tiến vào Bàn Long phế tích. Ngươi giải thích chuyện này thế nào đây? —— phụ thân!"
Hai chữ cuối cùng như rít lên từ kẽ răng, chứa đầy thù hận chất chứa.
Hạ Thuần Hoa nhất thời nghẹn lời.
Đây là một tử huyệt, một khi điểm trúng, không có cách nào giải.
Cừu Hổ nhổ nước miếng xuống đất: "Lừa mình dối người!"
Hắn cơ bản đều nghe hiểu, vị Hạ Tướng quân này chính miệng thừa nhận bản thân thờ phụng tà Thần, còn hiến tế con mình, lại còn xác nhận trưởng tử là ác quỷ. . .
Có phải là có chút điên cuồng rồi không?
Hạ Linh Xuyên cười dài một tiếng: "Thôi, thôi, dù sao cũng là phụ tử một hồi. Hôm nay ta sẽ thành toàn cho phụ thân! Nại Lạc Thiên phân thân ở đâu, ta sẽ để nó giáng lâm!"
Cừu Hổ giật mình kêu lên: "Không thể, tuyệt đối không thể!"
Thiếu chủ này từ trước đến nay khôn khéo, quyết đoán, có bản lĩnh, nhìn như là một minh chủ, chẳng lẽ muốn vào thời khắc mấu chốt này phạm phải sai lầm lớn sao?
Hạ Thuần Hoa cũng đột nhiên giật mình.
Chú ngữ trên cổ tay Hạ Linh Xuyên vẫn còn phát sáng, theo lý thuyết đã có hiệu lực. Hắn cùng oán quỷ này lại nói chuyện với nhau nửa ngày, Nại Lạc Thiên Thần sao còn chưa giáng lâm?
Bầu trời bỗng nhiên lóe lên mấy đạo sấm sét.
Sấm chớp bình thường đều trắng lóa, hoặc là mang một ít đỏ tím, nhưng mấy đạo sấm chớp này lại rất quái dị, thế mà lại lấp lánh ánh sáng màu xanh lục.
Toàn bộ Bàn Long thành, bất luận là kiến trúc, đường đi hay là các loại điêu khắc, nhất thời đều bị ánh sáng lục bao phủ, không khí vô cùng quỷ dị.
Loại quang mang và khí tức này đều thuộc về Nại Lạc Thiên, Hạ Thuần Hoa rất quen thuộc.
Đồng thời pho tượng trong lòng bàn tay hắn cũng bắt đầu rung động, toàn thân phát ra ánh sáng lục u ám, như là hô ứng.
Thiên Thần rốt cục muốn giáng lâm. Hắn âm thầm thở phào một hơi, lại nhìn trưởng tử trước mắt, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Bắt đầu tại mười mấy năm hoang đường, ngay hôm nay kết thúc đi.
Hắn rốt cục không cần phải xoắn xuýt nữa.
**Bàn Long sa mạc.**
Người của Giản Dương môn đã sớm rời khỏi Bàn Long thành, đang cắm trại trong sa mạc, có đệ tử chỉ về phía sau kêu lên: "Sư thúc mau nhìn!"
Lăng Kim Bảo vừa quay đầu lại, liền thấy một đạo hồng quang từ Bàn Long thành phóng lên tận trời!
Quả nhiên, hồng quang bắt đầu tại phế tích bên trong.
Các đệ tử ngứa ngáy khó chịu: "Chúng ta có nên trở về không?"
Hiện tại quay về thành, coi như không được hưởng bát canh đầu, cũng có thể hóng chuyện chứ?
Lăng Kim Bảo lại nhìn cột sáng kinh ngạc như có điều suy nghĩ.
Các đệ tử hỏi hai lần, hắn mới hoàn hồn: "Ở đây đợi!"
Lần này ra ngoài chẳng phải vì đoạt bảo, vì nhiệt huyết chiến đấu một phen sao? Đám người cảm thấy không thú vị, nhưng thượng lệnh khó trái, đành phải lấy mấy tấm vải bạt trắng trải trên cát đá, an tọa trên đồi cát.
Lăng Kim Bảo dứt khoát nằm xuống, đưa tay kê sau đầu.
Cái nơi quỷ quái này ban ngày nóng đến chết, ban đêm lại lạnh đến thấu xương, nhưng ngắm cảnh đêm thì cũng không tệ, cảnh đêm trải rộng, trăng sao đầy trời.
Rất lâu sau, khi hắn đã ngáp đến cái thứ tư, các đệ tử nhịn không được hỏi: "Sư thúc, người đang nhìn cái gì?"
Còn nhìn một cách thảnh thơi như vậy.
"Xem môn đạo." Lăng Kim Bảo lấy túi nước ra uống một hớp, "Đêm nay hồng quang xuất hiện sớm hơn mấy lần trước, vì sao?"
Mấy lần trước hồng quang xuất hiện, đều vào thời khắc gần sáng; đêm nay lại xuất hiện sớm vào giờ Tuất, vì sao?
Đêm nay có gì khác biệt so với mấy ngày trước? Có phải cũng bởi vì có người thám hiểm tới?
Ấm Đại Phương muốn đối phó đám thám hiểm giả tiến vào Bàn Long phế tích này ư?
Hắn không nghĩ ra điểm này, cho nên không dám tùy tiện ở lại trong thành.
Loại vấn đề này, các đệ tử đương nhiên không trả lời được, Lăng Kim Bảo cũng không hy vọng bọn họ trả lời.
Ngay tại lúc hắn vừa quan sát vừa suy tư, phạm vi của hồng quang bỗng nhiên thay đổi, từ một cột sáng thẳng tắp, bỗng nhiên mở rộng đến toàn bộ Bàn Long phế tích!
"Xoạt!" Các đệ tử của Giản Dương môn đồng thanh kinh hô.
Dưới ánh mắt chăm chú của bọn hắn, cả tòa Bàn Long phế tích đều bị hồng quang bao phủ!
Nhưng loại mở rộng này chỉ kéo dài có hai, ba hơi thở, ngay sau đó, hồng quang biến mất!
"Chuyện gì xảy ra?" Người của Giản Dương môn cách cửa nam của Bàn Long phế tích chỉ hơn hai trăm trượng, vừa vặn thu hết biến hóa của hồng quang vào mắt.
Bỗng nhiên có người nhảy dựng lên: "Nhìn cửa thành! Trên cửa thành, người của Bạt Lăng không thấy đâu!"
Không chỉ có đệ tử Giản Dương môn muốn lên cao để nhìn toàn cục, người của Bạt Lăng đã sớm làm như vậy, Bào Quan Kiệt an bài ba, bốn người leo lên cửa Nam để tuần tra động thái trong thành.
Lăng Kim Bảo và những người khác ngồi ở trên đồi cát, liền có thể thưởng thức vẻ hùng vĩ của cửa thành phía Nam, cũng có thể trông thấy bóng dáng người Bạt Lăng đi qua đi lại.
Thế nhưng là sau khi hồng quang biến mất, trên cửa thành lại trống rỗng.
Mấy người Bạt Lăng kia đâu?
Cho dù là tu hành giả tài cao gan lớn, giờ khắc này cũng thấy da đầu tê dại.
Người trong thành, đều bị hồng quang nuốt chửng?
Các đệ tử nuốt nước miếng: "Lăng sư thúc anh minh!"
Nếu không bọn hắn cũng sẽ đi vào vết xe đổ của những người trong thành!
Lăng Kim Bảo không lên tiếng, sắc mặt nặng nề.
Hồng quang trong thành này, nhìn thế nào cũng giống như cạm bẫy.
Nhưng cho dù mọi người biết, vẫn sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đúng lúc này, Lăng Kim Bảo thế mà lại trông thấy trên đồi cát bên cạnh có người.
Một đám mười sáu, mười bảy người này không biết tới từ lúc nào, đều giống như Giản Dương môn, hướng mắt nhìn về phía hồng quang ngút trời của Bàn Long thành.
Gần đây trong Bàn Long sa mạc có không ít người mạo hiểm, Lăng Kim Bảo cũng không để ý.
Bất quá đối phương lại phái một người bò qua đồi núi nhấp nhô, hỏi người của Giản Dương môn: "Xem hướng đi của các ngươi, chẳng lẽ là từ Bàn Long thành ra?"
Đệ tử Giản Dương môn nhíu mày nhìn hắn: "Ngươi là ai?" Đến cả chào hỏi cũng không có, vừa lên đã hùng hổ dọa người.
Thật là không có lễ phép.
"Chúng ta đến từ Thiên Cung, đến Bàn Long sa mạc làm việc." Người này không hề nói lời ác, nhưng lại có vẻ cao ngạo kiểu "lười cùng ngươi nói nhiều".
"Nha." Lăng Kim Bảo gật đầu, "Đúng."
Sau đó hắn liền im bặt.
Đối phương sửng sốt một chút, mới phản ứng được là hắn trả lời vấn đề bên trên, thế là lập tức truy vấn: "Trong thành xảy ra chuyện gì?"
Lăng Kim Bảo ngẩng đầu, nói với các đệ tử: "Đi thôi."
Bọn hắn cất bước rời đi, không thèm để ý tới người kia.
Người này đuổi theo, ngữ khí hòa hoãn không ít: "Chư vị dừng bước... Nếu chịu chia sẻ kinh nghiệm trong thành, chúng ta tất có hậu tạ!"
Lăng Kim Bảo không để ý tới, cứ thế mà đi.
Người này nói thêm hai câu, thấy bọn họ không ai phản ứng, nghiêm mặt nói: "Các ngươi..."
"Gọi cấp trên của ngươi tới nói chuyện với ta." Lăng Kim Bảo ngắt lời hắn, "Ngươi còn chưa đủ tư cách."
Hắn dù gì cũng là đại trưởng lão của Giản Dương môn, đối diện chính là Thiên Cung thì sao, loại a miêu a cẩu gì cũng có thể phái tới hỏi đường sao?
Người này há to miệng, thấy hắn lại muốn đi, đành phải quay người chạy nhanh trở về.
Cũng không biết đối phương giao tiếp thế nào, dù sao người này vừa nói vừa chỉ về phía đám người Giản Dương môn, xem ra là không nói lời gì tốt đẹp.
Sau đó, thủ lĩnh của đối phương liền đi tới.
Người này khoảng năm mươi tuổi, dáng người gầy gò, quai hàm được cạo tỉa đặc biệt tinh tế, trông đặc biệt có tinh thần.
"Thật xin lỗi, gã thị đồ này của ta mới được thu nhận không lâu, không hiểu lễ phép." Hắn vừa đến đã ôm quyền nói, "Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?"
"Giản Dương môn, Lăng Kim Bảo."
"Lăng tiên sinh." Người này cười nói, "Ta là Hà Cảnh, Đô Vân sứ của Trích Tinh lâu, lần này phụng mệnh Thiên Cung đến Bàn Long sa mạc để làm nhiệm vụ."
Lăng Kim Bảo kinh ngạc.
Đô Vân sứ? Gia hỏa ngoài cười nhưng trong không cười này lại là Đô Vân sứ?
Thiên Cung ở Linh Hư thành nổi tiếng khắp thiên hạ, dưới Đô Vân chủ sử chính là bốn vị Đô Vân (phó) sứ, thân phận tôn quý, địa vị siêu nhiên, ngay cả Bối Già Yêu Đế cũng phải lấy lễ đối đãi.
Nhân vật có thân phận, địa vị như thế này, sao lại đột nhiên xuất hiện ở Bàn Long thành cách Khư sơn ngoài vạn dặm?
Là vì Ấm Đại Phương mà tới sao? Vậy thì tốc độ không khỏi cũng quá nhanh.
Bối Già cương vực rộng lớn.
Tin tức Bàn Long sa mạc có dị biến từ tây bộ của Diên quốc truyền đến Linh Hư thành cần thời gian, vị Đô Vân sứ này nghe hỏi lại từ Linh Hư thành xuất phát chạy đến nơi đây, cũng phải tốn không ít thời gian.
Sao lại tới kịp thời như vậy, vừa vặn có thể đuổi kịp Ấm Đại Phương xuất thế?
"Thì ra là Hà đô sứ." Đối mặt với nhân vật bậc này, Lăng Kim Bảo dự định gặp may thì thôi, "Chúng ta đi dạo vài vòng trong thành, thấy nơi nào cũng đổ nát, không có gì mới mẻ, liền đi ra."
Hắn dăm ba câu, liền đem những gì mình chứng kiến trong thành nói một lần.
Hà Cảnh truy vấn: "Vừa rồi hồng quang chợt lóe, có lẽ chính là dị bảo xuất thế, Lăng tiên sinh sao không quay lại trong thành?"
Lăng Kim Bảo nhìn lại cột sáng màu đỏ, lắc đầu: "Luôn cảm thấy điềm xấu, không muốn trở về."
Lúc này thủ hạ của Hà Cảnh bỗng nhiên ôm một mặt kính chạy vội tới: "Đô sứ đại nhân, Hạo Phương kính có hình ảnh!"
Có hình ảnh?
Ra ngoài hiếu kì, Lăng Kim Bảo dừng chân quan sát, đã thấy trong kính chiếu ra không phải là mặt Hà Cảnh, mà là từng khung cảnh biến hóa nhanh chóng.
Kiến trúc sụp đổ, đường đi chỉnh tề, còn có nửa mặt đồ án đầu giao trên tường đất chợt lóe lên. . .
A, đồ án này hắn lúc trước trong Bàn Long thành đã gặp qua.
Nói cách khác, trong kính hiện ra chính là cảnh tượng bên trong Bàn Long thành?
Đồng thời loại chiếu tượng này, phảng phất như tấm kính đang mượn góc nhìn của ai đó, người đó thấy cái gì, Hà Cảnh cũng có thể trông thấy cái đó.
Lăng Kim Bảo ở bên cạnh thăm dò, Hà Cảnh âm thầm nhíu mày, nhưng lập tức chỉ vào hình tượng hỏi hắn:
"Lăng tiên sinh, những nhân mã này là ai?"
"Những người này?" Lăng Kim Bảo đối với thế lực hiện tại ở Bàn Long thành cũng coi như là hiểu rõ, "Hình như là người An Đông."
"Người An Đông?"
Lăng Kim Bảo chỉ về phía bắc: "Bọn họ cùng Diên quốc phân chia Bàn Long sa mạc mà cai trị, nghe nói mấy ngày trước vừa đi đánh lén Hắc Thủy thành, ăn một trận thua lớn."
Hà Cảnh ồ một tiếng.
Lăng Kim Bảo dứt khoát xác nhận từng thế lực xuất hiện trong hình cho hắn.
Khi nghe nói đối thủ một mất một còn của Diên quân là Đại Tư Mã cũng phái người trình diện, Hà Cảnh nhíu mày: "Là cơ duyên trùng hợp sao? Tối nay Bàn Long thành thế mà lại tập trung nhiều nhân mã như vậy, mà giữa bọn họ còn có khúc mắc với nhau."
"Mấy ngày trước dị tượng ở Bàn Long thành tăng lên, trên không còn xuất hiện huyễn thành, ai mà không muốn đến tìm hiểu ngọn ngành?" Lăng Kim Bảo liếc nhìn Hà Cảnh, "Ta thấy Hà đô sứ cũng là vì thế mà đến, sao lúc trước không đi vào?"
Thiên Cung rõ ràng là tới hai đội ngũ, vì sao Chương Liên Hải tiến vào Bàn Long thành, còn người họ Hà này lại ở ngoài thành đợi?
Lăng Kim Bảo có loại dự cảm, Hà Cảnh đã sớm đến rồi, chỉ là không đi vào mà thôi.
Liên quan tới tin tức lớn gần đây của Bối Già, hắn chỉ nghe nói Khư sơn Sơn Trạch làm phản, Trích Tinh lâu và Linh Hư thành đại loạn, nhưng lại không biết Trích Tinh lâu làm mất thần vật, lại còn có quan hệ với Ấm Đại Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận