Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1110: Phù Tự chợ quỷ

**Chương 1110: Chợ quỷ Phù Tự**
Linh Quang nhún vai, nhảy lên một nhánh cây.
Không phân biệt được khỉ sao? Mà cũng đâu phải do nó đánh.
Hạ Linh Xuyên lúc này mới tiến lên, đá vào chân hắn: "Thành thật trả lời, không thì ta sẽ chặt ngươi ra thành mấy khúc, ném xuống biển cho cá ăn."
Hắn biểu lộ bình thản, giọng điệu thản nhiên, tựa như đang đi chợ mua thức ăn, nói với chủ quán "Cho ta nửa miếng thịt heo này thôi, không lấy nhiều". nhưng tên tù binh lại nghe ra ý tứ kinh khủng.
Bình thường, hắn không thiếu được việc thả vài câu ngoan thoại để giữ thể diện, ví dụ như "ngươi xong rồi, huynh đệ của ta sẽ không bỏ qua cho ngươi" chẳng hạn.
Nhưng không biết vì sao, hắn bỗng nhiên cảm thấy nam nhân này nói được là làm được, cho nên miệng lưỡi hắn so với trong lòng càng thành thật, lập tức mềm giọng:
"Ngươi, ngươi, ngươi hỏi đi!"
"Tên?"
Tên tù binh này run rẩy khai báo hết.
Thì ra hắn được gọi là A Hào, từ nhỏ đã không biết cha mẹ là ai, lưu lạc đến đất Bột quốc. Hai năm rưỡi trước, tại bến tàu, hắn gia nhập vào một bang phái nhỏ, bình thường sống bằng nghề trộm cắp, lừa gạt, kiêm thu tiền xâu.
Tiền xâu chính là phí bảo kê, có thu của các cửa hàng, có thu của đám ma cô, cũng có thu của những kẻ làm nghề buôn phấn bán hương.
Thỉnh thoảng, hắn cũng cùng tên đồng bọn trên mặt đất kia, buôn lậu thuốc phiện từ nơi khác tới.
Đổng Nhuệ khinh bỉ nói: "Lăn lộn hai năm mà vẫn như thế này, ngươi cũng chẳng làm nên trò trống gì cả."
A Hào cười khổ: "Hai năm nay, người tị nạn đến Bột quốc, đến bến cảng người xứ khác nhiều vô kể, ai nấy đều muốn kiếm tiền. Cho nên, làm nghề nào cũng đông đúc hơn."
Ngay cả giới giang hồ cũng bắt đầu cạnh tranh khốc liệt.
Đổng Nhuệ khinh miệt hừ một tiếng: "Cái nơi khỉ ho cò gáy này của các ngươi mà cũng có người liều mạng chui vào sao?"
"So với những nơi chiến loạn ở phía đông thì tốt hơn nhiều, đến phụ nữ cũng có thể tìm được một công việc kiếm sống." Đừng nói là việc gì, ít nhất là chưa chết đói, A Hào cũng không cảm thấy chỗ này có gì không tốt.
"Nói đến tị nạn, bọn hắn ở phía đông đã từng chứng kiến cảnh ăn thịt người. Có một nam nhân đang ngủ trong miếu đổ nát, bỗng nhiên bị người ta đè xuống, chặt mất một cánh tay. Đối phương còn rất lễ phép nói với hắn, 'Chỉ cần không phản kháng, chúng ta cũng sẽ không làm hại tính mạng của ngươi, chỉ ăn một cánh tay của ngươi thôi'. Người này quả thật không hề phản kháng."
"Rồi sau đó?" Đổng Nhuệ có chút hiếu kỳ, "Bọn hắn không lẽ thật sự giữ lời?"
"Sao có thể chứ? Đối phương chặt mất một cánh tay của hắn, người này liền đau đến ngất đi." A Hào không nhịn được đưa tay khoa tay, "Sau đó người ta giơ tay chém xuống, chặt luôn đầu của hắn. Đừng thấy người gầy thịt ít, cũng đủ hầm hai nồi canh đấy. Sau năm canh giờ, người này chỉ còn lại xương cốt, đến tròng mắt cũng bị nuốt mất."
Hạ Linh Xuyên đột nhiên hỏi hắn: "Thuốc phiện là ai làm? Ngươi, hay là tên đồng bọn kia của ngươi?"
A Hào nhếch miệng: "Ta, đương nhiên là ta. Ta có thể lấy được hàng tốt với giá rẻ. Tên kia —"
Hắn chỉ vào tên đồng bọn đang nằm bất tỉnh trên mặt đất: "Ta không muốn dẫn hắn đi cùng, nhưng hắn có thâm niên lâu hơn ta, lại là lão đại chỉ định."
Hạ Linh Xuyên quay lại vấn đề chính:
"Chợ quỷ Phù Tự, ngươi quen thuộc chứ?"
Bọn hắn mới đến, tốt nhất là tìm người quen đường thuộc lối,rành rọt nơi này.
A Hào gật đầu lia lịa: "Quen, quen, ta thường xuyên tới đó. Trong đó có mấy nhà là do ta quản lý!"
Nơi quan lại không can thiệp, cũng sẽ có người đứng ra quản lý.
Hạ Linh Xuyên ngẩng đầu nhìn, đã gần chạng vạng, mặt trời sắp lặn.
"Dẫn bọn ta đi dạo chợ quỷ."
"Hả?" A Hào có quyền từ chối sao? "À, vâng, vâng."
Đồng bọn của hắn còn nằm sõng soài trong ngõ nhỏ, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng.
Đổng Nhuệ hất cằm, Quỷ Viên liền nhảy lên vai A Hào. Hắn sợ đến mức gan run lên, chỉ sợ nó cắn một phát vào cổ mình, nhưng Quỷ Viên chỉ ngồi xổm xuống, rồi ngáp một cái.
"Nếu ngươi muốn chạy, nó sẽ lập tức xé nát cổ họng ngươi." Đổng Nhuệ chỉ vào Yêu Khôi của mình, "Ngươi có thể thử so tốc độ với nó xem."
"Không dám, không dám!" A Hào mặt mày ủ rũ, chỉ đành đi dạo phố cùng hai sát tinh này.
Thật là xui xẻo hết chỗ nói, sao hôm nay lúc đi tuần nhai lại gặp phải hai sát tinh này chứ!
Hắn chỉ vào kẻ to con vẫn đang nằm bất tỉnh: "Hắn, hắn không chết chứ?"
"Trước sáng mai, hắn sẽ không tỉnh lại."
"Vậy, vậy hai vị đợi một chút, ta xong ngay đây!"
Trong ngõ nhỏ có một đống sọt rách, A Hào đặc biệt dùng sọt che đồng bọn lại. Nơi này ánh sáng mờ tối, cho dù có khách đi ngang qua, cũng chưa chắc phát hiện chỗ này còn giấu người.
Hắn lại còn cẩn thận làm việc này, Hạ Linh Xuyên ngay bên cạnh quan sát, giữ im lặng, cũng không thúc giục.
Cạnh Cự Lộc cảng có một bán đảo đơn độc tên là Phù Tự, bên trên là một thị trấn nhỏ, ban đầu chuyên dùng để làm kho chứa và vận chuyển hàng hóa, về sau phát triển thành chợ quỷ lớn nhất trong vòng trăm dặm.
Các loại giao dịch đều được cử hành ở mặt tiền các cửa hàng ven đường và trong các nhà kho.
Trừ hàng giá rẻ, chính là những loại hàng hóa không rõ nguồn gốc.
Hạ Linh Xuyên đi một vòng, phát hiện chất lượng hàng hóa ở đây phổ biến kém hơn so với chợ quỷ bạch kim, còn có rất nhiều hàng thật giả lẫn lộn, muốn đãi được hàng tốt, hoàn toàn phải nhờ vào "Hỏa Nhãn Kim Tinh" của bản thân.
Vòng Thần Cốt trên cổ im lìm, chẳng thèm muốn thứ gì. Hạ Linh Xuyên có thể cảm nhận được sự ghét bỏ của nó.
Gia hỏa này càng ngày càng kén chọn.
Nhưng ở các chợ quỷ kỳ thật còn có một loại hàng đáng tiền khác, nhưng lại vô hình và được lưu thông một cách lén lút:
Thông tin.
"Chợ quỷ Phù Tự, ai cũng có thể tới tuyên bố thông tin sao?"
"Được chứ." Nếu hạn chế quá nhiều, còn gọi gì là chợ quỷ? A Hào dẫn hai người đến gần một cây táo tàu, chỉ vào tấm bảng thông báo lớn dưới gốc cây, "Muốn tìm mua thứ gì, bất kể là thông tin hay vật phẩm, chỉ cần dán thông báo ở đây là được. Người khác nhìn thấy, tự khắc sẽ đến liên hệ."
Trên tấm bảng thông báo này dán đầy đủ loại giấy nhắn tin, giấy cứng đủ màu sắc, rất giống như kiểu quảng cáo về bệnh vảy nến mà Hạ Linh Xuyên từng thấy ở một thế giới khác.
Trên mỗi tờ giấy đều ghi rõ lý do tìm mua, còn có phương thức liên lạc.
"Có người muốn giao dịch với họ, liền sẽ xé tờ giấy đi."
Loại giao dịch trực tiếp kiểu này đích thực rất bí mật, nhưng đối với Hạ Linh Xuyên mà nói thì lại là một trở ngại: "Nếu như ta muốn tra những ghi chép tìm mua trong thời gian trước thì sao?"
"Vậy thì phải nhờ Lục tiên sinh, nó ở đây mỗi ngày, hơn nữa đã gặp qua là không quên." A Hào nói, "Nhưng phải chuẩn bị quà ra mắt, mới có thể nhờ Lục tiên sinh giúp đỡ."
Lục tiên sinh?
"Quà ra mắt kiểu gì?"
"Chuột, chim nhỏ các loại động vật nhỏ, hoặc là thịt tươi."
Đổng Nhuệ nghe xong, liền biết "Lục tiên sinh" không phải người: "Ta có, ngươi gọi nó đi."
A Hào lập tức cắn môi, ú ớ kêu hai tiếng.
Chỉ nghe tiếng đập cánh phần phật, một con chim lớn từ sau cây đại thụ bay tới, đậu ngay trên tấm bảng thông báo.
Đây là một con điêu hào màu nâu, trên chóp tai còn dựng đứng hai chùm lông nhọn, giống như ăng-ten vậy.
Nó mở to đôi mắt vàng óng hỏi ba người:
"Muốn tìm gì?"
Thì ra nó vẫn luôn ẩn nấp ở trên cây đại thụ đối diện bảng thông báo, vậy chẳng phải là luôn theo dõi sao?
"Mấy tháng trước, có người đến đây tìm mua Minh Đăng Thảo; một tháng trước, lại có người đến tìm mua Đỗ Vân Thạch." Hạ Linh Xuyên hỏi nó, "Ngươi còn nhớ không?"
"Minh Đăng Thảo, Đỗ Vân Thạch?" Con điêu hào suy nghĩ một lúc, mí mắt khép hờ, "Đều không phải những thứ phổ biến. Ừm, đúng rồi, ta nhớ ra rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận