Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 154: Giống như không hợp lý, lại hình như rất hợp lý

**Chương 154: Tưởng chừng vô lý, nhưng lại rất hợp lý**
"Như vậy mới đúng, dân thường vốn không thuộc thẩm quyền của chúng ta." Lúc nguy cấp không quên dẫn theo hơn trăm thôn dân tháo chạy, Hạ Thuần Hoa đã hết lòng quan tâm giúp đỡ. Việc thu xếp cho thôn dân trở về quê đương nhiên do huyện Ngũ Liễu tiếp quản, không liên quan một đồng nào đến hắn - Hạ Châu tổng quản.
"Cho nên bữa cơm này của Ngũ Liễu huyện lệnh cũng là tiệc đáp lễ. Có một thân hào nông thôn họ Hà mời chúng ta đến nhà lớn của hắn nghỉ ngơi một đêm, cha mẹ đã xuống rửa mặt thay đồ rồi, chúng ta cũng đừng đến trễ."
Hóa ra lúc hắn ngủ say sưa, Hạ Thuần Hoa không chỉ dẫn đội ngũ vượt qua thị trấn Thiên Đằng, đến huyện Ngũ Liễu, mà còn tạo dựng được mối quan hệ với đám người Huyện lệnh.
Cha già thật là tinh lực dồi dào, Hạ Linh Xuyên lại đánh một cái ngáp.
Xe ngựa đã dừng trước cửa nhà thân hào nông thôn họ Hà, hai gã sai vặt tiến lên đón, dẫn hai huynh đệ đến một sân viện yên tĩnh.
Hai người ở đây rửa mặt, Tiền mụ mang theo bộ đồ mới đến, bảo hai người thay bộ đồ cũ. Nhất là quần áo trên người Hạ Linh Xuyên vừa dính máu, vừa bắn đầy bùn đất, lại còn rách mấy lỗ, không cần lại gần ngửi cũng có mùi tanh nồng nặc.
Tiền mụ đang định giúp hai huynh đệ buộc tóc, có người đến gõ cửa.
Hạ Linh Xuyên mở cửa ra xem, hóa ra là Chu Tú Nhi.
Chu Tú Nhi đã sớm sửa soạn xong xuôi, đổi sang y phục của Ứng phu nhân. Người ta thường nói, người đẹp nhờ lụa, nước da vốn tái nhợt của nàng đã hồng hào trở lại. Nhưng sau khi khoác lên bộ y phục gấm vóc, vẻ thôn quê dân dã đã giảm bớt không ít, toát lên một chút khí chất trầm ổn, điềm tĩnh.
Có lẽ đây mới là bản sắc của nàng, đến nay vẫn chưa bị cuộc sống gian nan mài mòn.
Nàng mỉm cười với Hạ Linh Xuyên: "Các ngươi ít người, ta đến giúp Tiền mụ một tay."
Hạ Linh Xuyên vô tư, lùi lại hai bước cho nàng vào nhà: "Cô cũng ở đây sao?"
Hắn cũng không biết nên xưng hô với Chu Tú Nhi như thế nào, cô nương hay phu nhân?
"Đúng vậy, Ứng phu nhân khăng khăng giữ ta lại." Chu Tú Nhi giơ lên lược gỗ, ra hiệu cho hắn ngồi xuống, "Nhưng người ở huyện Ngũ Liễu, bao gồm cả Huyện lệnh và chủ nhân của biệt viện này, đều không biết xuất thân của ta."
Hạ Việt tiếp lời: "Phụ thân đã hạ lệnh phong khẩu cho toàn quân, chuyện này không được phép truyền ra ngoài. Chu cô nương sẽ theo chúng ta lên phương Bắc, đối ngoại chỉ nói là biểu tỷ của chúng ta."
Che giấu chuyện của Chu Tú Nhi sao? Không chỉ vậy, thậm chí còn che giấu sự tồn tại của Chu Tú Nhi, để tránh sau khi nàng trở về gia tộc, nơi này còn có những lời đồn bất lợi cho nàng lan truyền. Cách hành xử của vợ chồng Hạ Thuần Hoa, có thể nói là rất khoan dung đối với Chu Tú Nhi.
Chu Tú Nhi vừa gỡ tóc cho Hạ Linh Xuyên, vừa nói: "Ân tình này, Tú Nhi dù có tan xương nát thịt cũng khó báo đáp. Sau này Hạ gia có bất cứ việc gì sai phái, ta quyết không dám từ chối!"
"Nói quá lời rồi, tự cứu thì trời cứu, chúng ta chẳng qua là thuận theo lẽ trời." Hạ Việt hỏi nàng, "Cô thật sự không chịu cùng chúng ta dự tiệc sao? Làm biểu tỷ đi cùng cũng không sao."
Chu Tú Nhi cười nói: "Không đi đâu, ta ít xuất hiện thì hơn, cũng có thể nghỉ ngơi nhiều hơn."
Hạ Việt nghe giọng nói nàng nhẹ nhàng, lại thấy trong mắt nàng ánh lên tia sáng, dáng vẻ hoàn toàn thư thái, trong lòng hơi kinh ngạc.
Vị "biểu tỷ" này dường như đã tái sinh vậy.
Thu dọn xong xuôi, hai huynh đệ liền đến Hồng Thái lâu dự tiệc.
Một bữa cơm, chủ khách đều vui vẻ.
Hạ Linh Xuyên no căng bụng bước ra, món thịt dê hầm ở đây thơm ngon, mềm rục, rất có bí quyết. Toàn bộ quan viên huyện Ngũ Liễu đều có mặt, ngoài ra còn có hơn mười vị thân hào nông thôn tiếp khách.
Bọn hắn tiễn Hạ Thuần Hoa cả nhà đến tận cửa Hồng Thái quán lên xe. Khi xe ngựa rời đi, Hạ Linh Xuyên vẫn còn có thể trông thấy nụ cười nhiệt tình của bọn họ.
Sự nhiệt tình này, hắn ở Hắc Thủy thành đã sớm quen thuộc, nhưng xuất hiện trên mặt quan viên ở nơi khác, vẫn là rất mới lạ. Bọn hắn từ Hắc Thủy thành đến huyện Ngũ Liễu, dọc theo đường đi quan viên địa phương đều rất khách khí, nhưng chưa đến mức ân cần như thế này.
Ừm, có lẽ nói là nịnh bợ thì thích hợp hơn.
"Chà, cha, người đã cho Huyện lệnh chỗ tốt gì mà khiến cho trên mặt hắn cười tươi như hoa thế?"
"Khi ta báo cáo chuyện tiễu phỉ lên đô thành, sẽ tiện thể nhắc đến hắn một chút, nói hắn kịp thời cứu tế nạn dân, tiêu diệt tàn quân." Hạ Thuần Hoa bận rộn một ngày một đêm cũng mệt mỏi, tựa vào xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần.
Hạ Linh Xuyên buồn cười: "Hắn đã tiêu diệt rồi sao?"
"Mấy con đường núi kia, huyện Ngũ Liễu sau này còn phải đi khai thông vài lần, đảm bảo không có tàn quân ẩn nấp. Trấn Đắc Thắng và thôn Tiên Linh đều c·h·ết rất nhiều người, dính dáng đến phản quân, nếu xử lý không kịp, mũ quan của Huyện lệnh khó giữ." Hạ Thuần Hoa cười cười, "Ta giúp hắn nâng lên một câu, hắn liền có công lớn hơn tội, đương nhiên phải cảm ơn ta."
Ứng phu nhân thì kỳ quái: "Một huyện Ngũ Liễu sao có nhiều quan viên như vậy?" Từ Huyện lệnh, Huyện thừa, đến chủ bộ, bổ đầu, cho đến sai dịch phía dưới, có đến hơn ba mươi người, "Phủ quận thủ của lão gia trước đây cũng không có nhiều nhân thủ như vậy."
"Phu nhân cẩn thận." Ứng phu nhân thích cài hoa tươi, Hạ Thuần Hoa liền chỉ về phía bông Nguyệt quý màu đỏ bên tóc mai nàng, "Một cành hoa còn muốn phối hai mươi lăm, hai mươi sáu cái lá, nếu lại tính đến đài hoa, lại không chỉ có con số này."
"Đây là có quy định." Hắn hừ nhẹ một tiếng, "Không hợp lý thì càng nhiều."
Hạ Linh Xuyên biết, "quy định" mà hắn nói chính là biên chế. Trên thực tế, biên chế quan viên trong huyện rất ít, nhiều nhất không quá bảy, tám người, nhưng huyện Ngũ Liễu đông như rừng ba bốn mươi người, số còn lại đều là nhân viên ngoài biên chế. Nào là thu thuế, tuần tra, nhập hộ khẩu, mở trường, vân vân, trong huyện rời bọn họ căn bản không vận hành được.
Hạ Việt nhíu mày: "Ta thấy huyện Ngũ Liễu cũng không giàu có, làm sao nuôi nổi?"
Lúc trước xe ngựa tiến vào địa phận huyện Ngũ Liễu, lão ca liều sống liều chết mệt mỏi cả ngày chỉ lo ngủ khò khò, ngược lại hắn đi một đường nhìn một đường.
Huyện Ngũ Liễu không khác gì những thôn xóm nhỏ khác, hình như còn nghèo khó hơn một chút.
"Trong huyện dự bị, ít nhất còn có hơn hai mươi người." Hạ Thuần Hoa từ từ phân tích cho hắn rõ ngọn ngành, "Đây đều là dùng tiền mua, nhà giàu có mặt mũi, phủ khố có bạc, tất cả đều vui vẻ."
Nhiều nhân viên ngoài biên chế như vậy, cố nhiên có quan viên địa phương tự mình đưa tới làm việc, cũng có nhà giàu ở đó bỏ tiền ra mua, cũng chính là tục xưng mua quan, làm cái chức quan nhàn rỗi, để làm sang cho gia tộc.
"Nơi này cách Ngọa Lăng quan không xa, chắc chắn chịu ảnh hưởng không ít từ cuộc chiến giữa quan và phỉ, cuộc sống của bách tính khó tránh khỏi khó khăn. Hiện tại tài chính eo hẹp, ngươi cho rằng trong huyện sẽ thắt lưng buộc bụng chịu khổ hay sao?"
Hạ Việt chớp mắt: "Trong quận không quản sao?"
"Trong quận làm sao không rõ ràng? Chẳng qua là chút thói xấu. Trong quận, trong huyện lúc nào không có tiền, tự nhiên sẽ tìm cách thôi." Hạ Thuần Hoa bật cười, vỗ vai Hạ Việt, "Con à, ngươi còn quá trẻ, làm quan là một môn học vấn rất sâu." Thứ tử tuy thông minh, nhưng dù sao mới chỉ có mười bốn tuổi, vẫn chưa nếm trải sự đời.
Hạ Linh Xuyên nghe cũng thấy thật viển vông.
Trong huyện tài chính eo hẹp, cách giải quyết không phải là tinh giản biên chế, tiết kiệm chi tiêu, mà là bán chức quan ra ngoài để đổi lấy tiền, nhân viên quan phủ ngược lại càng thêm thừa thãi.
Tưởng chừng vô lý, nhưng lại rất hợp lý.
Hạ Việt im lặng, qua một lúc lâu mới đặt câu hỏi: "Người của Chiết Xung phủ sao không đến dự tiệc? Ta nghe nói bọn họ đã có người trở về trấn Thiên Đằng rồi."
"Vậy phần lớn là Triệu đô úy phải nhanh chóng chạy về báo cáo." Hạ Thuần Hoa không cần suy nghĩ liền đáp, "Chiết Xung phủ phải nhanh chóng tâu việc này lên Vương Đình."
Hạ Việt có chút hiểu ra: "Tranh công?"
"Đúng vậy, liên quan đến đại sự xuất binh bình định, ai báo trước với Vương Đình, người đó sẽ có được lợi trước."
"Đây đều là thủ đoạn thông thường." Hạ Thuần Hoa không để ý, "Vị Chiết Xung Đô úy này nhiều năm không nhúc nhích, nếu không lập chút công lao, có lẽ phải chết già ở thâm sơn cùng cốc."
Hạ Linh Xuyên lại "ai da" một tiếng: "Huyện lệnh ở đây và Chiết Xung phủ Đô úy đều bận rộn dâng tấu, vậy cha không sợ công lao bị cướp mất sao?"
Hạ Thuần Hoa thấy hắn tỏ vẻ bất bình, chỉ mỉm cười: "Thứ thuộc về ta, tự nhiên vẫn là của ta."
Tính trước kỹ càng, tự nhiên có thể vinh nhục không sợ hãi.
Sau đó, hắn liền hỏi Hạ Linh Xuyên chuyện sau khi rơi xuống sườn núi.
"Nói ra thì rất dài dòng." Chuyện phát sinh ở trong quá nhiều, Hạ Linh Xuyên đành phải nói qua loa, "Con rơi xuống khe núi, đúng lúc là sào huyệt của Ngạc Yêu, ở đó cứu được Ngô Thiệu Nghi đang hấp hối. Hắn cảm kích ân đức của Bội Nhi, nghĩ sau này không còn nơi nào khác để đi, dứt khoát liền nhận chiêu an!"
Nói đến đây, hắn mới nhớ ra: "Đúng rồi, Ngô Thiệu Nghi đâu rồi?"
"Ở một nhà dân khác nghỉ ngơi, có người chuyên trông coi." Hạ Thuần Hoa khen ngợi trưởng tử, "Chuyện chiêu an Ngô Thiệu Nghi, con làm rất tốt, làm rất đẹp!"
Hạ Linh Xuyên cũng không giấu giếm nhiều, đem chuyện phát sinh sau đó kể lại từng chi tiết, chỉ giấu chuyện mình thu hoạch được trong động Tiên Nhân, nói bên trong không có gì cả.
Hạ Thuần Hoa nhìn ra ngoài cửa sổ, xe ngựa đã trở lại Hà trạch: "Nên xuống xe rồi, phu nhân nghỉ ngơi trước, ta cùng bọn nhỏ còn có việc bàn bạc."
Ứng phu nhân gật đầu, dẫn theo Tiền mụ tự đi thay đồ.
Hạ Thuần Hoa dẫn theo hai huynh đệ xuyên qua hậu viện đi đến nhà kho: "Ta mượn nhà kho của Hà lão tiên sinh dùng, yên tĩnh."
Tòa nhà này không sánh bằng căn nhà lớn của bọn hắn ở Hắc Thủy thành, hậu viện còn dành ra vài mẫu đất làm vườn rau, nuôi mười mấy con gà, ưu điểm chính là nơi rộng, người ít.
Nhà kho vắng vẻ, ít người lui tới, nhưng giờ phút này lại sáng đèn. Hạ Thuần Hoa phụ tử vừa đến gần, cửa phòng liền mở, Triệu Thanh Hà đứng ở cổng.
Hạ Linh Xuyên cùng theo đi vào xem xét, trong nhà kho quỳ một người, tự xưng là thân tín của Lư Diệu.
Triệu Thanh Hà hôm nay bắt được gia hỏa này ở khu rừng nhỏ bên cạnh sườn núi ngựa trú. Hắn cũng thật xui xẻo, sau khi trốn khỏi Lư Diệu, người còn chưa chạy được bao xa, tuấn mã không cẩn thận ngã gãy chân.
Hạ Linh Xuyên ngạc nhiên nói: "Tìm người này tới làm gì?"
"Hắn tự xưng biết rất nhiều nội tình của tặc quân, cung khai để cầu được xử lý khoan hồng."
Hạ Thuần Hoa vừa gật đầu, tù binh liền tranh thủ thời gian mở miệng:
"Sau khi Ngọa Lăng quan đại bại, lòng người của nghĩa quân liền tan rã. Lư tướng quân dựa vào uy danh còn sót lại thu nạp hơn một ngàn người, nhưng lại không quản lý tốt. Mọi người mỗi ngày đều lo lắng không biết bữa tiếp theo ở đâu, có thể bị quan binh vây quét hay không, Lư tướng quân lại suốt ngày say khướt."
"Có lần chúng ta đi ngang qua một thị trấn, có một phú hộ họ Triệu. Trong điền trang của hắn, dê bò, lương thực nhiều không đếm xuể, vàng bạc trong nhà chất thành núi nhỏ, người nhà này đều chủ động dâng cho tướng quân, chỉ cầu chúng ta không g·iết người. Tướng quân lúc đó đã đồng ý, nhưng trong đêm uống say, nhìn trúng cháu trai nhỏ của Triệu lão đầu, bắt hắn đến nướng ăn, còn khen mềm non, Triệu lão đầu đêm đó liền tức giận mà c·h·ết." Hắn cười khổ, "Về sau địa phương liên tiếp phát lệnh truy nã chúng ta, quan binh cũng như phát điên truy đuổi không ngừng, khiến chúng ta mệt đến ngất ngư. Khi đó chúng ta mới biết được, hóa ra Triệu lão đầu này vốn là một đại quan, năm ngoái mới cáo lão hồi hương. Quan địa phương không bắt được chúng ta, đều không thể báo cáo được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận