Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 290: Nhân gian trạng thái bình thường

**Chương 290: Nhân gian bình thường**
Ôn Đạo Luân nghe xong gật gật đầu, cho đồng khảo đến chỗ thanh hương kia hít mấy hơi, sau đó mới lưu luyến không rời trở về đáy biển gỗ nơi cư trú.
Ôn Đạo Luân nghiêm mặt nói: "Thảo nào ngươi không có cảm giác, nàng căn bản không vào được thức hải của ngươi."
"Vì sao?"
"Thức hải của con người, ít nhiều đều có chút bản năng phòng hộ, để chống lại ngoại địch xâm lấn. Đồng khảo này của ta nhìn thì có vẻ nhỏ tuổi, kì thực âm linh đã hơn ba trăm tuổi, chui vào thức hải người khác dễ như trở bàn tay." Trong mắt Ôn Đạo Luân cũng có hiếu kì, "Nhưng nàng nói cho ta biết, bên ngoài thức hải của ngươi toàn là mê cung, nàng đi nhầm nhiều lần, suýt nữa không ra được."
"Mê cung?" Đáp án này vượt xa dự kiến của Hạ Linh Xuyên, "Nàng không thể bạo lực xâm nhập?"
"Ngươi muốn cho nàng bạo lực xâm nhập?" Ôn Đạo Luân buồn cười, "Vạn nhất đảo loạn thức hải của ngươi, ngươi có thể biến thành ngu ngốc."
Vậy lần trước Thiên Thần xâm nhập thì giải thích thế nào? Hạ Linh Xuyên sau đó đích xác cảm thấy khốn đốn mỏi mệt, hận không thể nằm xuống ngủ ba ngày ba đêm. Nhưng hắn rất tin chắc bản thân chưa ngốc cũng rất ngu ngốc.
Hẳn là vậy đi.
Chuyện này có thể chứng minh hắn rất "nhịn tạo" không? (ý nói khả năng chịu đựng, chống chịu tốt)
"Đồng khảo cũng nhắc tới, tầng mê chướng này vô cùng cứng cỏi, với đạo hạnh của nàng còn chưa phá nổi; đồng thời nàng mơ hồ cảm giác được, nếu như muốn dùng nhiều vũ lực bài trừ, chỉ sợ hậu quả nghiêm trọng." Ôn Đạo Luân dựa ra sau một chút, "Ngươi tu tập thần thông gì pháp môn?"
Hạ Linh Xuyên kể từng cái, Ôn Đạo Luân nói ngay: "Theo tuổi tác và tu vi của ngươi, thì không thể nào là do chính ngươi kiến tạo nên phòng hộ. Kẻ đứng sau màn không muốn để lộ ra mệnh cách chân chính của ngươi. Cho nên nói..."
"Phúc trạch của ngươi thâm hậu, có khả năng cũng chỉ là vẻ bề ngoài tạo ra." Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Loại tình huống thân hồn chia hai, mỗi bên tương ứng với vận mệnh khác biệt này, thật sự vô cùng hiếm thấy."
"Thân thể cùng hồn phách vận mệnh... Khác biệt?" Hạ Linh Xuyên sau lưng có chút run lên, đây đích thực chính là tình cảnh trước mắt của mình!
"Phúc khí của con người có hạn, không có khả năng vĩnh viễn chỉ có may mắn, phản phệ của nó cần phải do mạng cách của ngươi gánh chịu, tức là cái gọi là bên ngoài tích bên trong hủy, hoặc là bên ngoài phúc trong họa!" Ôn Đạo Luân tỉ mỉ nói, "Ngày qua ngày chồng phúc thành họa, cuối cùng cũng sẽ bộc phát, đây gọi là vô phúc tiêu thụ!"
Hạ Linh Xuyên sờ lên cằm hỏi: "Đồng khảo đều không thể xông vào thức hải của ta, ngài dựa vào suy đoán liền có thể nói ta là bên ngoài phúc trong họa?"
"Không phải còn có hai câu kệ ngữ sao?" Ôn Đạo Luân cười cười, "Đương nhiên quan trọng nhất là, ngươi không phải ví dụ duy nhất. Loại tình huống này hiếm thấy, nhưng ta trước kia đã từng gặp qua một lần."
Hạ Linh Xuyên thốt ra: "Ai?"
Ôn Đạo Luân lắc đầu: "Không có quan hệ gì với ngươi."
Hắn không nói, ở đây không ai có thể ép buộc.
Hạ Linh Xuyên trong lòng bị đè nén, thở dài: "Đã có tai ách, ngài dù sao cũng phải nói cho ta biết cách hóa giải chứ?"
"Thiên địa tai biến về sau, mệnh số không hoàn toàn do trời định, mà còn nằm trong tay chính ngươi."
Hạ Linh Xuyên lập tức nhớ tới nguyên văn lời của lão ô quy: "Không có một loại kết cục, gọi là mệnh trung chú định (số trời đã định)." Nhưng hắn hiện tại muốn là giải pháp, giải pháp!
"Vậy chúng ta sẽ xem thử, ngươi nghĩ một chữ, ta giúp ngươi phá giải." Ôn Đạo Luân đem đồ vật trên bàn đẩy ra, cầm chén nước đặt trước mặt Hạ Linh Xuyên, "Chỉ chữ đầu tiên ngươi có thể nghĩ tới bây giờ, không cần nghĩ sâu tính kỹ!"
Hắn muốn Hạ Linh Xuyên trong tiềm thức tìm ra chữ đầu tiên để phá giải.
Đã Ôn Đạo Luân nói như vậy, Hạ Linh Xuyên cũng không nghĩ nhiều, đưa tay chấm nước, đầu ngón tay lơ lửng giữa không trung chỉ dừng lại một chút, sau đó liền rơi trên mặt bàn gỗ, mấy nét bút là xong.
Chữ này, chính là...
Hạ Linh Xuyên đích xác không suy nghĩ nhiều, chỉ viết theo bản tâm.
Nếu quả thật có tai ách quấn thân, hắn nghĩ bản thân cần nhất có lẽ chính là chữ này.
Ôn Đạo Luân vuốt vuốt râu ria khen một câu: "Thiếu niên có triển vọng. Ngươi là tuần vệ, hay là đã gia nhập Đại Phong quân?"
"Tuần vệ." Hạ Linh Xuyên chân thành nói, "Đang cố gắng gia nhập Đại Phong quân."
"Tốt, tốt." Ôn Đạo Luân đưa tay, cũng viết chữ "dũng" (勇) trên mặt bàn, "Đây là chữ dũng của ngươi, nếu bỏ đi bộ "lực" (力) bên dưới thì biến thành chữ "dũng" (甬). Chữ này có thể hiểu là, một là chuôi của chuông lớn, tức là người khác muốn sử dụng chuông lớn, bất luận là treo hay là kích, đều phải thông qua ngươi để tiến hành; hai là cung cấm đường tắt, bởi vì tường cao hai bên khó vượt qua, chỉ có đi qua ngươi là tiện nhanh nhất."
Hạ Linh Xuyên nghe đến đó, lẩm bẩm nói: "Vì người khác làm áo cưới?" (ý nói làm lợi cho người khác)
Việc này chẳng phải khớp với kệ ngữ của lão ô quy sao?
"Chữ 'dũng' (甬) còn có thể thêm bộ nhân đứng (亻) bên cạnh, tức thành chữ 'dũng' (俑) - con rối." Sau lưng Ôn Đạo Luân trên kệ vừa vặn có một con rối đồng tử bằng gốm, hắn quay người lấy xuống, đặt ở trên mặt bàn.
Con rối đồng tử này không tinh xảo lắm, quần áo trên thân không phải màu đỏ thì là màu lục. Hạ Linh Xuyên nhìn nụ cười giả dối trên mặt nó, vô thức rùng mình.
"Con rối có ý nghĩa gì, không cần ta nói nhiều chứ?"
Tôn Phục Linh ở bên cạnh thấp giọng nói: "Thật đúng là 'Thân như lao lung'." (Thân như trong lồng)
"Nhưng tiền đề của hai chữ này, đều là chữ 'dũng' (勇) bị lấy mất bộ 'lực' (力)." Ôn Đạo Luân nói khẽ, "Chữ 'lực' này, có lẽ chính là cơ hội của ngươi."
Thực lực cường đại, mới là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh.
Đạo lý này, dường như ở thế giới nào cũng thông dụng.
Hạ Linh Xuyên chấm nước viết chữ "lực" (力) trên bàn, nhìn hồi lâu, mới ho nhẹ một tiếng: "Vậy chữ 'dũng' (甬) còn có thể thêm bộ xước (辶) và ba chấm thủy (氵)."
Chính là chữ "thông" (通) và chữ "trào" (潮).
Lực lượng tăng trưởng cần thời gian, khi hắn còn chưa đủ cường đại, vẫn có những thủ đoạn khác để tránh họa.
Ôn Đạo Luân hỏi ngược lại hắn: "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Hai chữ này lẽ nào có thể ghép cùng một chỗ?" Hạ Linh Xuyên bịa chuyện, "Chắc là muốn ta gặp nước thì đi?"
"Nói không chừng." Ôn Đạo Luân cười nói, "Ta nói, sau thiên tai, mệnh lý số lượng không còn chính xác, vận mệnh của ngươi..."
"Cố định mà chưa định." Hạ Linh Xuyên đều có thể giành trả lời, "Ta đã biết."
Lần cầu giải này, hắn dường như hiểu, lại hình như không hoàn toàn hiểu.
Xem ra lão ô quy và Ôn Đạo Luân đều thích làm ra vẻ huyền bí, có lẽ chính bọn hắn cũng chỉ hiểu biết nửa vời, hoặc có lẽ loại sự tình này vốn dĩ không thể nói rõ ràng.
Ôn Đạo Luân nói đến đây liền dừng lại, không biết lấy từ đâu ra một bộ bàn cờ bỏ túi, quay sang Tôn Phục Linh nói: "Tôn nha đầu, chúng ta lại đánh cờ một ván?"
Tôn Phục Linh cũng rất sảng khoái: "Được thôi, Ôn tiên sinh lần này chuẩn bị thua cái gì?"
Ôn Đạo Luân suýt nữa bị sặc, một lúc lâu sau mới nói: "Lần trước chỉ là chủ quan!"
Tôn Phục Linh không nhúc nhích: "Ngài nếu thua, sẽ đến Sơ Mân học cung giảng năm lớp."
"Hai buổi." Ôn Đạo Luân lắc đầu, "Ta không có nhiều thời gian như vậy."
Hai người cò kè mặc cả, cuối cùng định là ba buổi.
Đương nhiên Tôn Phục Linh nếu thua thì không cần bồi thường, Ôn Đạo Luân thân phận gì, sao có thể đòi hỏi một hậu bối tặng thưởng?
Hạ Linh Xuyên không thích đánh cờ, cố gắng tập trung nhìn một lát, liền buồn ngủ.
Đợi đến khi Tôn Phục Linh lay tay áo của hắn, xe ngựa cũng đã trở lại bên trong Bàn Long thành: "Chúng ta đến rồi."
Hạ Linh Xuyên tỉnh táo lại ngay: "Ôn tiên sinh lại thua rồi?"
Râu ria Ôn Đạo Luân đều cong lên, nhưng không phủ nhận.
Thật sự là hắn lại thua, thua so với lần trước còn thảm hơn.
"Ngươi tuổi còn trẻ, kỳ nghệ thật sự là..." Hắn thở dài, "Cũng làm cho ta nhớ tới một người."
Hạ Linh Xuyên thay mặt hỏi: "Ai?"
"Ái nữ của Chung đại nhân." Ôn Đạo Luân nói xong liền xuống xe, đứng trên mặt đất duỗi lưng mỏi.
Kỳ thật trên đường đã có thân vệ báo lại, quái vật dưới Hàng Thần đài đã chạy thoát, không bắt lại được.
Hạ Linh Xuyên dứt khoát đem chuyện quỷ dị về lão bà tử kia nói với Ôn Đạo Luân, sau đó nói: "Ta không có chứng cứ, chỉ là suy đoán lung tung như vậy, để Ôn tiên sinh tham khảo."
Ôn Đạo Luân từ đầu đến cuối không ngắt lời hắn, nghiêm túc nghe xong, mới gật đầu nói: "Tin tức này hữu dụng, đa tạ ngươi."
Haizz, lại phải đi họp, Ôn Đạo Luân vội vàng trở về.
Đại đội nhân mã cũng theo hắn rời đi.
Gió lạnh trên quảng trường ở Nam môn, khiến Tôn Phục Linh quấn chặt áo ngoài. Mới từ trong xe ngựa ấm áp như xuân bước ra, nàng có chút không thích ứng.
Hạ Linh Xuyên thấy thế liền nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Nói xong chính hắn cũng hơi sửng sốt.
Nhưng mà câu nói này một điểm vấn đề cũng không có, nhà hai người vốn liền kề nhau. Tôn Phục Linh hình như không nghe ra sự khác thường, liên tục gật đầu: "Ừm ừm!"
Hai người đang muốn lên xe ngựa của mình, Tôn Phục Linh bỗng nhiên lại hỏi hắn: "Hôm nay sắc mặt của ngươi từ đầu đến cuối không tốt, gặp phải chuyện gì?"
Hạ Linh Xuyên vô thức nói ngay: "Không có gì." Cô nương này quá nhạy cảm, hắn tự nhận mình che giấu rất tốt.
Tôn Phục Linh lập tức dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn hắn: "Nói một chút. Ở Bàn Long thành một mình buồn bực, cũng không phải cách làm sáng suốt."
Hắn rốt cục thở dài: "Ta vừa mất đi một chiến hữu... Một chiến hữu tốt."
Mao Đào hi sinh, mà hắn thậm chí không có thời gian để đốt thêm hai tờ tiền giấy cho người cảnh vệ trung thành này.
Đồng thời, ngoại trừ hắn ra, dường như cũng không ai quan tâm chuyện này, người này.
Từ khi chôn vùi dưới đất vàng, cái tên này sẽ theo gió bay đi.
Tôn Phục Linh nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền qua: "Nhân thế vô thường, sinh tử đều là trạng thái bình thường."
Nàng không hỏi là chiến hữu nào, ở Bàn Long thành, sinh ly tử biệt là chuyện bình thường.
Hạ Linh Xuyên khẽ gật đầu, không muốn như vậy thì có thể thế nào?
Nàng lại hỏi: "Ngươi đã thả đèn liên đăng chưa?"
"Cái gì?" Hắn không hiểu.
"Đi theo ta."
Tôn Phục Linh kéo hắn đi vào con phố hẹp bên cạnh quảng trường, có mấy hộ gia đình mở cửa, không rõ là thương gia hay là hộ dân.
Loại gia đình sát đường này có địa lợi, trực tiếp dựng quán nhỏ trước cửa sân là có thể buôn bán.
Tôn Phục Linh chọn một nhà đi qua, mở miệng liền nói: "Mua một ngọn băng đăng."
Nhà này xem ra bán tạp hóa, chủ cửa hàng nghe được câu này, quay người đi vào trong sân, không lâu sau dùng dây cỏ mang theo một chuỗi băng đăng tới.
Băng đăng có hình dạng như đài hoa sen tràn ra, to bằng miệng chén, chạm trổ rất tinh xảo, ngay cả hoa văn cánh hoa cũng khắc ra.
Trong tâm sen có một đoạn nến ngắn, chiều dài chỉ bằng một phần ba đầu ngón tay.
Tôn Phục Linh trả tiền, cầm đèn, đi ra ngoài:
"Tiệm này chuyên làm đèn, tay nghề là tốt nhất."
Bên ngoài chính là quảng trường, có một hồ nước, nước hồ không đóng băng, Hạ Linh Xuyên có thể nhìn thấy những con cá béo di chuyển chậm chạp.
Tôn Phục Linh đưa băng đăng cho hắn: "Chỉ cần thả vào trong hồ, dòng suối nước nóng dưới mặt đất sẽ đẩy nó đi ra ngoài."
Lúc này đã là hoàng hôn, mặt trời lặn, trời liền tối rất nhanh.
Hạ Linh Xuyên lấy que diêm châm ngọn nến thấp, ôm liên đăng niệm vài câu, sau đó nhẹ nhàng thả nó xuống nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận