Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 333: Ôn thị phụ tử

Chương 333: Cha con Ôn thị
Chu Nhị Nương tất nhiên sẽ không đáp lời.
Sau khi bóng dáng của nó biến mất, hai người ngồi bên mép nước, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hạ Linh Xuyên thật muốn lấy bình rượu đập vào cái mặt nát bấy kia của hắn: "Ngươi điên rồi sao?"
Đổng Nhuệ cúi đầu.
Hắn vừa rồi cũng là nổi hứng.
"Làm phiền ngươi nói cho ta biết, đã nghĩ đến những biện pháp khác để chạy trốn."
Đổng Nhuệ nhún vai: "Sớm muộn cũng là một màn này, Chu Nhị Nương nếu thật muốn báo thù thì sẽ nghĩ thông suốt."
Đồng đội heo quả nhiên không đáng tin cậy.
"Đối với loại yêu quái lâu năm như Chu Nhị Nương mà nói, trừ sinh tử ra thì những chuyện khác đều có thể xem nhẹ, báo thù hay không cũng không quan trọng. Cuối cùng nếu nó không ăn ngươi, chỉ có thể là vì món bảo vật kia." Lúc này từ phía trên hố đã không nhìn thấy mặt trăng, Hạ Linh Xuyên ngửa cổ uống hết ngụm rượu cuối cùng, "Trở về Ma sào ngủ thôi."
$ $ $ $ $
Đứng trên lôi đài ở Bắc viện của Duyệt Vũ đường, Hạ Linh Xuyên ấn lên khớp vai bị đánh đau, vừa ôm quyền hành lễ với đối thủ: "Đã nhường!"
Đây là trận lôi đài đầu tiên sau khi hắn thăng cấp Đại Phong quân, thắng.
Đối thủ cũng là quân sĩ Đại Phong quân, bị hắn dùng một đòn tích trảm đánh ngã xuống đất, lúc này che ngực bò dậy, liếc hắn một cái rồi đi xuống.
Đây không phải lôi đài công khai, chỉ là người ở Bắc viện tỷ thí bình thường.
Có tư cách động tay động chân ở Bắc viện đều là Đại Phong quân, Hạ Linh Xuyên có thể cảm nhận rõ ràng được độ khó của chiến đấu tăng cao.
Ánh mắt hắn đảo qua tường rào giữa nam bắc viện, thấy không ít tuần vệ đứng ở đó quan chiến, vỗ tay, trong lòng hơi xúc động.
Trước kia hắn cũng đứng ở đó, ước mơ có một ngày có thể đi vào Bắc viện.
Sấu Tử cũng đứng ở ngoài tường rào vẫy tay với hắn.
Kỳ thật gã này bởi vì biểu hiện không tệ ở mỏ Xích Phong, còn lập được công ngoài dự kiến, có cơ hội thăng nhập Đại Phong quân, nhưng hắn suy nghĩ kỹ càng rồi chủ động từ bỏ cơ hội này, vẫn ở lại đội tuần vệ.
Lý do rất đơn giản: Đại Phong quân rủi ro cao, phần thưởng cao, nhưng trong nhà hắn nhân khẩu đông, mấy đứa em trai em gái đều chưa trưởng thành, hắn là huynh trưởng trách nhiệm nặng nề, bởi vậy mưu cầu tận lực an ổn.
Hắn khác với Hạ Linh Xuyên loại người một lòng chỉ nghĩ dũng mãnh tinh tiến, người sau đương nhiên tôn trọng lựa chọn của hắn.
Hạ Linh Xuyên cười một tiếng với Sấu Tử, đang nghĩ đi qua nói nhảm với hắn hai câu, sau lưng lại có người gọi: "Đoạn đao, đánh đẹp lắm."
Hắn nhìn lại, kinh ngạc: "Ôn tiên sinh?"
Người đến vậy mà lại là phụ tá Ôn Đạo Luân rất được chuông sai sử Chung Vung nể trọng, trong thành không ít người gọi hắn là quân sư.
Phía sau hắn còn đứng một thiếu niên, mười bốn mười lăm tuổi.
Hạ Linh Xuyên lần trước được Tôn Phục Linh dẫn kiến, tiếp Ôn Đạo Luân, đồng thời mời hắn vì chính mình bốc vận giải mệnh.
Bốn chữ "Gặp nước thì đi" lời tiên tri, chính là từ hắn nơi này giải nghĩa ra.
Mặc dù Hạ Linh Xuyên không dám đưa bát tự cho hắn, nhưng tao ngộ của mình bên cạnh Hàm hà khiến hắn có chút hảo cảm với vị Ôn tiên sinh này.
"Ôn tiên sinh sao lại ở chỗ này?"
"Vốn dĩ hôm nay nên là chỉ huy đồng tri Triệu đại nhân tới thị sát, nhưng hắn có việc, liền để ta thay hắn đi một chuyến." Ôn Đạo Luân cười tủm tỉm, "Một hồi nữa còn muốn đi Vấn Tiên đường."
"Ồ?" Hạ Linh Xuyên rất hứng thú, "Hôm nay đến phiên Ôn tiên sinh giảng bài? Xin hỏi là nội dung gì?"
"Rất nhiều người đều hiếu kì về Bối Già quốc." Ôn Đạo Luân cười nói, "Vậy hôm nay sẽ giảng một chút về Yêu Quốc phương bắc này."
Lời này đúng ý Hạ Linh Xuyên: "Tốt, ta đi giành một chỗ tốt ở hàng phía trước."
Ôn Đạo Luân gật đầu: "Tốt, tốt, ngươi đi cùng nha đầu Tôn gia chứ?"
"Ách, ta đã lâu không gặp nàng."
"Học sinh Sơ Mân học cung, luôn luôn quấn lấy các phu tử không rời. Nha đầu Tôn gia vẫn là người được hoan nghênh nhất."
Tôn Phục Linh tính cách có chút lạnh lùng, Hạ Linh Xuyên rất khó tưởng tượng ra dáng vẻ nàng hòa mình cùng học sinh.
Không phải đám trẻ con đều thích loại nữ lão sư cười tủm tỉm, toàn thân tỏa ra quang huy của mẹ hiền sao?
"Đúng rồi, khuyển tử Ôn Hạnh." Ôn Đạo Luân lúc này mới chỉ chỉ thiếu niên sau lưng nói, "Hắn vẫn luôn muốn tiến vào Đại Phong quân, tháng sau sẽ tới đội tuần vệ rèn luyện trước."
Hắn lại giới thiệu thiếu niên: "Hạnh Nhi, vị này là Đoạn đao Hạ Linh Xuyên, ở rừng đá Quỷ Châm nổ tổ nhện, ở động mỏ Xích Phong sát thần tử, sự tích của hắn con cũng nghe qua."
Ôn Hạnh lập tức tiến lên, hai người ôm quyền làm lễ.
Ôn Đạo Luân cười nói: "Tiểu tử này rất say mê chiến tích của ngươi, ngươi nếu có rảnh, cũng chỉ điểm hắn một chút."
Hạ Linh Xuyên một lời đáp ứng: "Không dám nhận, Ôn huynh đệ cứ đến tìm ta luận bàn."
Ôn Hạnh mừng rỡ cảm ơn: "Ta nhất định sẽ tới lĩnh giáo!"
Ánh mắt của thiếu niên, sáng tỏ lại nóng bỏng. Hạ Linh Xuyên nhìn thấy hắn cũng nhớ tới Hạ Việt, cũng là tuổi này, cũng là tinh thần phấn chấn như vậy.
Ai, không biết lão nhị ở Đôn Dụ thành bận rộn thế nào. Hạ bắc tiền tuyến thất bại, Hạ gia hẳn là không dễ sống.
Ôn Đạo Luân vuốt râu nói: "Được rồi, chúng ta gặp ở Vấn Tiên đường."
Hắn không am hiểu võ kỹ, đến Duyệt Vũ đường cũng chỉ là đi ngang qua sân khấu.
Hạ Linh Xuyên trở về hậu trường lau mồ hôi, thu hồi vũ khí trang phục của mình rồi nạp lại chuẩn bị.
Hôm nay người ở Bắc viện không nhiều, Hồng tướng quân mang theo hơn hai ngàn Đại Phong quân ra khỏi thành đánh trận.
Hắn đề bạt lệnh là đi sau, nếu không nói không chừng cũng phải theo quân.
Sau đó hắn đi đến Nam Viện, tìm Sấu Tử nói chuyện phiếm.
Người sau khen hắn bộ trang phục Đại Phong quân này uy phong, Hạ Linh Xuyên không hề lay động, chỉ đưa tay về phía hắn: "Thắng bao nhiêu, phần của ta đâu?"
Sấu Tử vui tươi hớn hở ném cho hắn mười mấy đồng tiền, Hạ Linh Xuyên nhíu mày: "Ít vậy?"
"Ngươi bây giờ là đài chủ số bảy, quyền đả Mạnh Sơn, chân đá Tân Độ Tử, tỉ lệ đặt cược kia không thể nhìn nổi, chà chà! Có người đặt cược là tốt rồi." Sấu Tử thuận miệng hỏi, "Uy, ngươi và Ôn tiên sinh rất quen sao?"
"Gặp mặt một lần, từng cầu hắn giải chữ cho ta." Hạ Linh Xuyên thuận miệng nói, "Thiếu niên kia bên cạnh hắn là con trai của hắn, Ôn Hạnh."
"A ta biết, Ôn Đạo Luân có ba đứa con trai. Trưởng tử chết trên chiến trường, Ôn Hạnh này là con út, nghe nói rất có tiền đồ. Ôn tiên sinh già mới có con, cả nhà đều sủng đến mức cưng như trứng mỏng, nhưng hắn từ nhỏ lại hướng tới binh nghiệp."
"Sao ngươi lại biết cả chuyện này?"
"Trong đội tuần vệ đều truyền khắp, con trai Ôn tiên sinh muốn vào, không biết sẽ biên vào đội nào." Sấu Tử cười hắc hắc nói, "Lưu Đồng phải đi bái Di Thiên nương nương, cầu xin đừng xếp vào trong đội chúng ta."
Ôn Đạo Luân hiện nay là cánh tay đắc lực mà Chung chỉ huy sứ nể trọng, con trai nhập ngũ bao nhiêu cũng sẽ nhận được chút chiếu cố. Đội ngũ dù kỷ luật có nghiêm minh đến đâu, đều không tránh được những thứ này. Mà nhóm tuần vệ không thích loại "nhân vật trọng yếu" này, lúc chiến đấu đến đặc biệt chiếu cố, phí tâm phí sức không được lợi lộc gì.
Hạ Linh Xuyên nhún nhún vai, dù sao không liên quan gì đến hắn.
"Mấy ngày nay Lưu Đồng luôn nhắc tới, ba người các ngươi vừa đi, đội ngũ lập tức giải tán."
Trừ Hạ Linh Xuyên, hai người khác là Môn Bản và Liễu Điều.
Tiêu Mậu Lương muốn hắn tự xây dựng một tiểu đội, số người từ năm đến mười, nhân viên có thể tự chọn, rồi báo lên cấp trên xin phê chuẩn. Từ tuần vệ trực tiếp đề bạt làm hỏa trưởng Đại Phong quân, loại tiền lệ này có ở trong Bàn Long thành không thiếu của cầu tài này không hiếm thấy, lại nói quân công của Hạ Linh Xuyên chói mắt, người khác cũng không có dị nghị.
Thế là hắn đòi đi Môn Bản và Liễu Điều.
Thượng cấp đọc qua tư liệu của hai người, phát hiện chiến công đều rất vững chắc, điều kiện nhập quân môn chỉ kém "Đội trưởng". Mà Hạ Linh Xuyên nói "phối hợp ăn ý, sinh tử có nhau", có thể tính mệnh phó thác chiến hữu trên chiến trường so với bất kỳ tài nguyên nào đều trân quý, bởi vậy vẫn là phê chuẩn thỉnh cầu của hắn, nhưng Môn Bản, Liễu Điều hai người sẽ tạm liệt vào hàng ngũ dự bị, quan sát sau một thời gian ngắn sẽ chuyển chính thức.
Hạ Linh Xuyên cười cười: "Mỗi người một chí."
Lưu Đồng không thành khẩn như Sấu Tử, nhưng Hạ Linh Xuyên có thể phát giác được hắn cũng không muốn thăng nhập Đại Phong quân.
Thời thế này có người dũng cảm tiến lên, muốn cưỡi thuyền vượt sóng, thì sẽ có người nằm im, chỉ ôm lấy hạnh phúc nhỏ nhoi của bản thân, chưa nói tới đúng sai, chỉ là lựa chọn của mỗi người mà thôi.
Hạ Linh Xuyên ở Bàn Long thành càng lâu, càng cảm thấy nhân thế ở đây muôn màu muôn vẻ, sống động không khác gì hiện thực.
Người vẫn là người, có tính toán nhỏ nhặt của bản thân, hơn trăm năm trước và hơn trăm năm sau có gì khác biệt?
Sấu Tử lại nhìn quanh quẩn, Hạ Linh Xuyên mỗi lần thấy động tác này, liền biết hắn muốn moi ra chuyện bát quái gì.
Quả nhiên Sấu Tử vẫn nhìn quanh quẩn không ai, liền hạ giọng nói: "Chỉ huy đồng tri Triệu Tiên Hà Triệu đại nhân đã nhiều ngày chưa lộ diện, hôm nay hành trình ở Duyệt Vũ đường vốn dĩ nên là hắn đến, kết quả lại là Ôn tiên sinh làm thay. Chuyện này không phải rất kỳ quái sao?"
Chung chỉ huy sứ vốn có hai vị phó quan, mấy năm trước lại tự mình đề bạt một vị, đều gọi là chỉ huy đồng tri. Sấu Tử nhắc tới vị Triệu đại nhân này, Hạ Linh Xuyên hình như cũng có nghe qua, đó từng là quan võ có quân công rất cao, cũng là người đi theo Chung chỉ huy sứ sớm nhất. Nhưng hắn mộng nhập Bàn Long thành không phải làm nhiệm vụ thì là tập võ, hoặc là đi Vấn Tiên đường nghe một chút tọa đàm, ngẫu nhiên có chút nhàn rỗi còn tìm Tôn Phục Linh hàn huyên, nào có tâm tư phân cho những quan to quân chính này?
"Ngươi còn quản cả Triệu đại nhân?" Hạ Linh Xuyên khoanh tay, "Ngươi quá rảnh rỗi, tranh thủ thời gian đi tìm thêm hai công việc kiếm sống đi."
"Ngươi còn nhớ rõ, Hồ lý trưởng phái người tới mỏ Xích Phong trộm vàng không?" Sấu Tử ho hai tiếng, "Chỉ bằng vào hắn, coi như cho hắn mười lá gan cũng không dám làm như vậy?"
Trong lòng Hạ Linh Xuyên khẽ động.
Qua báo cáo của Sấu Tử, Đại Phong quân đêm đó đã tra được lò than và đốt lò ở trong hầm mỏ Xích Phong, còn có xe nhỏ vận nước, có thể thấy được nơi này đích xác đang trộm khai thác mỏ vàng. Hồ lý trưởng bị dẫn đi thẩm vấn rồi thổ lộ tình hình thực tế gì, Hạ Linh Xuyên cũng không rõ ràng, nhưng khai thác vàng khẳng định không phải chuyện một hai ngày.
Mỏ Xích Phong là một trong những nơi sản sinh quặng sắt quan trọng nhất của Bàn Long thành, cứ bảy bộ quân giáp vũ khí của Bàn Long thành thì có một bộ có nguyên liệu chủ yếu lấy từ đây. Quan phương coi trọng nó không cần nghi ngờ, bình thường tuần kiểm lấy mẫu nhất định không ít, vì sao lại chưa phát hiện bên trong còn sản xuất mỏ vàng?
Có thể che giấu nhiều năm đến tình cảnh này, ô dù của nhóm Hồ lý trưởng lớn bao nhiêu, kín kẽ thế nào?
Chảy ra mỏ vàng, làm đầy túi tiền của ai?
Nếu không phải lần này Tân Độ Tử chiếm cứ quặng mỏ, trời xui đất khiến làm lộ ra chuyện cơ mật, sâu mọt còn muốn ăn vàng bạc này bao lâu nữa?
"Lá gan không nhỏ." Hạ Linh Xuyên cười nói, "Ngươi muốn nói là Triệu đại nhân làm?"
"Triệu đại nhân phụ trách quản lý tài nguyên khoáng sản sông núi, coi như hắn không tham ô, thì cũng không thoát khỏi liên quan." Sấu Tử nhỏ giọng nói, "Còn nhớ rõ Hồ lý trưởng trì hoãn báo cáo tuyết lở hai ngày, trong lúc đó có người phái bốn năm mươi cao thủ tiến vào quặng mỏ đánh quái? Ngươi nói ai có thể điều động những người kia?"
Nếu không phải Xích Phong núi ngoài ý muốn tuyết lở, Hồ lý trưởng đại khái cũng sẽ không báo cáo tai nạn trong hầm mỏ. Như vậy lại che giấu thêm mười ngày nửa tháng, Huyết Nhục Bảo Lũy trá hình kia đã có thành tựu, Bàn Long thành lại muốn nhổ cái đinh này cũng không dễ dàng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận