Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1573: Có phải là hơi trễ rồi?

**Chương 1573: Có phải là hơi trễ rồi?**
Hiện tại ở Hào quốc, dân gian oán khí rất nặng. Hạ Linh Xuyên cũng không giải thích nhiều, chỉ cười nói: "Dù sao nơi này vẫn là Thiểm Kim bình nguyên. Lúc phong cảnh tươi đẹp thì ung dung tự tại, lúc phong cảnh không tốt liền lộ rõ nguyên hình."
Trong lúc bọn hắn dùng cơm, đã có hạ nhân đi dọn dẹp phòng trống để cho khách quý ở lại.
Hạ Linh Xuyên giao du rộng rãi, trọng hiền đãi khách, Dũng Tuyền sơn trang ba ngày hai bữa lại có khách nhân ngủ lại. Trước mắt vốn đã có năm danh ngoại thương, ba vị quý tộc được mời dừng chân trong sơn trang, thương khách ra ra vào vào, thường xuyên xã giao qua lại, Triệu Tụng dẫn đầu cung vệ đã sớm nhìn đến chết lặng, chẳng buồn hỏi đến.
Những hoạt động thương nghiệp này quá phức tạp. Bọn hắn lĩnh chút tiền lương ít ỏi, chỉ muốn làm tốt bổn phận của mình, chính là bảo vệ Hạ Linh Xuyên.
...
Sau bữa ăn, Ngưỡng Thiện liền dẫn theo Bành, Mậu hai người vào ở nghỉ ngơi, Hạ Linh Xuyên cũng trở về thư phòng của mình, nằm vật ra giường.
Hắn nằm ra một tư thế chữ "đại" tiêu chuẩn, nhưng mắt lại mở thật to.
Kính Tử hỏi hắn: "Uy, ngươi đang nghĩ gì thế?"
Hạ Linh Xuyên nếu thức suốt đêm, sáng sớm ngày thứ hai thường sẽ nghỉ ngơi ở thư phòng nửa canh giờ, để bồi dưỡng nguyên khí. Dù sao công việc hàng ngày của hắn đều rất tốn sức, vừa tốn trí nhớ lại vừa tốn thể lực.
"Ta đang nghĩ, Bạch Tử Kỳ rốt cuộc đến Thiên Thủy thành làm cái gì."
Kính Tử không hiểu: "Hai người kia không phải nói, hắn là bị Linh Sơn đuổi tới sao?"
Chính Bạch Tử Kỳ nói là truy tìm Cửu U Đại Đế, Bành Ngọc Khuê lại nói hắn là bị Linh Sơn đuổi tới. Vế sau này đích xác có thể giải thích vì sao Bạch Tử Kỳ đột nhiên từ Thiên Tinh lăng đi về phía nam đến Thiên Thủy thành, nhưng Hạ Linh Xuyên lại cảm thấy, việc Bạch Tử Kỳ đến đây có lẽ có mục đích sâu xa hơn.
"Đây cũng là một nguyên nhân —— trong số đó." Hạ Linh Xuyên chậm rãi nhắm mắt lại, "Nhưng Bạch Tử Kỳ đến Thiên Thủy thành rồi lại quay người đi Mang Châu, căn bản không có dáng vẻ bị Bành Ngọc Khuê bọn người truy sát dọa sợ."
Người thiếu cảm giác an toàn, sẽ không tùy tiện rời khỏi nơi ẩn núp của bản thân.
Kính Tử kinh ngạc nói: "Hắn đang ở Hào quốc, sẽ được Hào quốc quân đội cùng Diệu Trạm Thiên Thần miếu che chở, thực lực so với Linh Sơn truy binh sẽ mạnh hơn, hắn có gì phải sợ?"
Đây không phải chính chủ nhân lúc trước tự nói sao?
Hạ Linh Xuyên đưa tay day huyệt Tình Minh, vừa nói: "Ngươi xem hành vi của Bạch Tử Kỳ, vừa tới Thiên Thủy thành liền thẳng đến Diệu Trạm Thiên Chủ Thần miếu, thậm chí chưa thông báo cho triều đình Hào quốc là mình tới, vẫn là Hào vương biết được sau đó mới mời hắn vào cung. Tính cách của Bạch Tử Kỳ tuy Ngạo Nghễ nhưng hắn hẳn phải biết, đây không phải là hành động phù hợp với lễ nghi ngoại giao bình thường.
"A, ý nói là lúc đó hắn rất vội, không để ý đến lễ tiết."
"Chủ Thần trong miếu có cái gì? Hắn không thể nào là tìm Lương chủ sử uống trà được. Đồng thời sau khi hắn nhập cảnh Hào quốc, Linh Sơn truy binh liền không còn lộ diện, Bạch Tử Kỳ cũng không phải bị đuổi đến tè ra quần." Hạ Linh Xuyên cũng đang làm rõ mạch suy nghĩ, "Cho nên nguyên nhân hắn vội vã tiến vào thần miếu, có phải hay không là hắn phải nhanh chóng bái kiến Diệu Trạm Thiên?"
"Rời khỏi Thiên Tinh lăng liền trực tiếp xuống phía nam, tiến vào Thiên Thủy thành rồi thẳng đến Diệu Trạm Thiên Thần miếu, ngô ——" Hắn nheo mắt, "Chẳng lẽ hắn là vì Thiên Huyễn chân nhân, mới đi tìm Diệu Trạm Thiên?"
"Ai nha, cách nói này thật là có khả năng!" Kính Tử kêu lên, "Nếu Bạch Tử Kỳ tìm được Thiên Huyễn chân nhân động phủ, bản thân hắn nào có bản lĩnh mở động? Đây chính là Thượng Cổ đại tiên! Mạo muội đi vào chỉ sợ dữ nhiều lành ít."
Nó cười hắc hắc hai tiếng: "Muốn đối phó Thượng Cổ đại tiên, không phải nên xuất động Thượng Cổ Thiên Thần sao?"
"Cho nên, hắn là vội vàng đến tìm viện binh?" Hạ Linh Xuyên duỗi lưng một cái, "Nhưng sau khi đến, hắn lại không có động tác nào khác, ngược lại đi Mang Châu, xem ra lại không nóng nảy nữa."
Vốn muốn mở Thiên Huyễn chân nhân động phủ, kết quả Bạch Tử Kỳ đến Thiên Thủy thành lại thả chậm động tác, thậm chí quay đầu đi Mang Châu tiếp tục truy tìm Cửu U Đại Đế.
Từ vội vàng đến nhàn nhã, chuyển biến này rất lớn.
"Sự thay đổi này, hơn phân nửa phát sinh trong quá trình hắn bái kiến Diệu Trạm Thiên."
Kính Tử ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ Diệu Trạm Thiên muốn hắn an tâm đừng nóng vội?"
Lời này vốn là trêu chọc, Hạ Linh Xuyên lại vỗ tay một cái: "Trúng!"
"Hả? Ta nói trúng rồi?" Kính Tử đắc ý.
"Thanh Dương và thần miếu gần đây sắp có hành động lớn, ngươi quên rồi à?" Hạ Linh Xuyên lo lắng nói, "Thời gian càng ngày càng gấp, ta tin tưởng bọn họ giai đoạn chuẩn bị đã hoàn thành không sai biệt lắm, cái này gọi là tên đã lên dây không thể không bắn. Diệu Trạm Thiên cũng là người biết chuyện, có lẽ nó muốn giải quyết xong đại sự trước mắt, rồi mới đi xử lý Thiên Huyễn chân nhân. Dù sao Thiên Huyễn chân nhân đã bế quan hơn 150 năm, hẳn là không thèm để ý việc chờ thêm vài ngày."
Hắn thở phào một hơi: "Như vậy đối với chúng ta mà nói, đây chính là tin tức tốt, tin tức vô cùng tốt!"
"Nha..." Tốt chỗ nào?" Cái đó, vậy cứ mặc kệ Bạch Tử Kỳ đi điều tra Tiểu Đào sơn trang à? Vạn nhất hắn thật sự tra ra được gì đó, chúng ta phải làm sao?"
Kính Tử vẫn còn nhớ trước khi rời đi, Bạch Tử Kỳ đã nói sau khi trở về sẽ tìm Hạ Kiêu nói chuyện cho rõ ràng, đây rõ ràng là lời uy h·iếp!
"Chúng ta xử lý mọi việc ở Tiểu Đào sơn trang, dọn dẹp coi như sạch sẽ, chuyện lại qua hơn mấy tháng, Bạch Tử Kỳ cho dù đi tới hiện trường, có thể thu hoạch được manh mối cũng rất có hạn." Hạ Linh Xuyên tự mình thu dọn, đương nhiên là có tự tin, "Nhưng ngược lại, coi như hắn không tìm được manh mối hữu dụng nào ở đó, sau khi trở về cũng vẫn có thể tìm ta gây phiền phức."
"A?"
"Ngươi quên hắn đã đối đãi với ta thế nào ở Linh Hư thành rồi à? Lúc đó hắn có bằng chứng xác thực nào đâu?"
"Không, không có." Bạch Tử Kỳ chỉ nảy sinh nghi ngờ với Hạ Linh Xuyên, liền áp giải hắn đến cho Diệu Trạm Thiên thẩm phán.
Người này nhìn có vẻ hữu lễ, nhưng đừng quên hắn là Thiên Cung Đô vân sứ, hắn làm việc không cần phải có đạo lý!
"Nay cũng giống như vậy. Chỉ khác là địa điểm đổi thành Thiên Thủy thành —— cũng may mắn nơi này không phải Linh Hư thành, bên cạnh ta còn có gần ngàn hộ vệ, hắn muốn ra tay với ta, liền phải qua được cửa ải của Hào vương trước đã." Hạ Linh Xuyên chân thành nói, "Nơi này không phải sân nhà của hắn, hắn muốn Hào vương bắt ta, không nói đến việc Hào vương có đồng ý hay không, ở thời điểm mấu chốt này gây thêm chuyện rắc rối không cần thiết, rất có thể sẽ làm rối loạn bố cục của Thanh Dương và Diệu Trạm Thiên!"
"Cho nên ——" Hắn tóm tắt, "Bất luận Bạch Tử Kỳ có tra được chứng cứ mấu chốt hay không, trước khi Đế Lưu Tương bùng phát, hắn cũng sẽ không đụng đến ta."
"Oa, ngươi có chắc không đó? Nếu đoán sai, phiền phức của chúng ta sẽ lớn đấy."
Hạ Linh Xuyên cười ha hả: "Bạch Tử Kỳ ngày đó tới tìm ta, chính là đã nghi ngờ ta rồi. Ngươi bây giờ mới sợ phiền phức, có phải là hơi trễ rồi không?"
"Ách..." Ngày đó dị thường nguy hiểm sao? Kính Tử bây giờ nhớ lại, chủ nhân này dường như có chút lo lắng.
"Bạch Tử Kỳ đã nghi ngờ, ngươi nói xem vì sao hắn không trực tiếp bắt ta?"
Kính Tử đương nhiên đáp: "Đó là đương nhiên không được, bên cạnh ngươi có gần ngàn hộ vệ. Hào vương không gật đầu, hắn sao có thể nói bắt là bắt?"
"Ngày đó không bắt, đã nói lên hắn có kiêng kị. Bất luận là bởi vì Diệu Trạm Thiên hay là Hào vương, sự kiêng kị này sẽ không biến mất chỉ vì hắn đi một chuyến đến Tiểu Đào sơn trang." Hạ Linh Xuyên phân tích, "Trước khi Diệu Trạm Thiên và Thanh Dương khởi sự, Bạch Tử Kỳ muốn động đến ta liền nhất định phải qua cửa ải của Hào vương. Ta không tin hắn có thể đưa ra được chứng cứ xác thực —— 'có liên quan' không thể được coi là chứng cứ, trong tay ta còn nắm giữ công trình khuếch trương khu đông của đô thành lớn như vậy, ngươi nói Hào vương có tin hắn hay không?"
"... Không thể phán đoán." Kính Tử đặt mình vào hoàn cảnh người khác, cũng không thể tưởng tượng nổi Hào vương có nên tin hay không.
Nhưng có một điều chắc chắn: Hạ Kiêu phát huy tác dụng thật sự trong việc xây dựng khu đông của đô thành, một khi hắn bị bắt, hạng mục này nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn; mà suy luận của Bạch Tử Kỳ, cũng chỉ là suy luận mà thôi, vẫn còn một khoảng cách nhất định so với chân tướng.
Lúc này muốn động đến Hạ Linh Xuyên, Hào vương nhất định là không muốn. Chính thuộc hạ trong triều của hắn là loại người gì, tình huống như thế nào, hắn so với ai hết đều rõ ràng. Một khi vứt bỏ Hạ Linh Xuyên, công trình lớn như vậy ai sẽ tiếp nhận?
"Cho dù Hào vương bị ép buộc bởi áp lực của Bối Già và Thiên Cung mà bắt ta, cũng sẽ dẫn đến quan hệ giữa triều đình Hào quốc và thần miếu càng thêm xấu đi. Điều này đối với kế hoạch tiếp theo của Diệu Trạm Thiên rất bất lợi." Hạ Linh Xuyên nói, "Sự việc có nặng có nhẹ, có việc gấp có việc hoãn, Bạch Tử Kỳ dù sao cũng là thần sứ, không nên ở thời điểm mấu chốt này mà phá đám Diệu Trạm Thiên. Cho nên, ta tạm thời vẫn an toàn."
"Tạm thời" này có kỳ hạn, nhiều nhất cũng chỉ tới khi Thanh Dương và Diệu Trạm Thiên khởi sự; sau thời điểm đó, Bạch Tử Kỳ chỉ sợ muốn làm gì cũng không ai có thể ngăn cản.
"Trong lúc Bạch Tử Kỳ không ở Thiên Thủy thành, chúng ta phải tận dụng thật tốt, trước tiên dò xét thực lực của Bành Ngọc Khuê bọn người." Hạ Linh Xuyên trừng mắt, "Bọn hắn có thể đuổi Bạch Tử Kỳ chạy khắp nơi, thuộc hạ nhất định rất mạnh, khi cần thiết có thể trở thành trợ lực hữu hiệu cho chúng ta."
Kính Tử biết, chủ nhân đã bắt đầu tính toán làm sao lợi dụng người ta.
"Bành Ngọc Khuê sẽ không để ý. Hắn đến tìm ngươi, chính là đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc lợi dụng lẫn nhau."
"Không sai. Chúng ta tốt nhất nên giải quyết xong một mối họa ngầm khác."
Kính Tử vừa hỏi "Mối họa ngầm nào", bên ngoài nhánh cây xào xạc một tiếng, Quỷ Viên nhảy lên bệ cửa sổ, nhe răng với Hạ Linh Xuyên.
Hắn thu hồi kết giới: "Vào đi."
Quỷ Viên xuyên qua cửa sổ mà vào, trong tay còn xách một cái túi lưới nhỏ.
"Nói họa ngầm, họa ngầm đã đến." Hạ Linh Xuyên cười hỏi, "Bắt được?"
Quỷ Viên lắc lắc túi lưới trên tay, chưa đưa lên, đôi mắt khỉ nhìn thẳng vào hắn.
Hạ Linh Xuyên hiểu ý, lật người đứng dậy, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một gói nhỏ đậu rượu Hương Nhạc đưa cho nó.
Quỷ Viên lúc này mới một tay giao túi, một tay cầm kẹo, còn liếc nhìn cái ngăn kéo kia mấy lần.
"Lần sau không được để trong ngăn kéo."
Nghe Hạ Linh Xuyên nói như vậy, Quỷ Viên mới hậm hực thu hồi ánh mắt, lột giấy dầu ra, nắm đậu rượu lên ăn.
Vừa mê vừa say, trẻ con và khỉ đều thích. Gần đây Ngưỡng Thiện thương hội vận chuyển ra ngoài Hào quốc hơn hai vạn cân Hương Nhạc Phấn để làm các loại kẹo bánh, loại đậu rượu này là món mới được ưa chuộng trên thị trường.
Hạ Linh Xuyên nhìn kỹ túi lưới trong tay, bên trong nằm im hai con giáp trùng.
Trên bụng của chúng, đều có một đường chỉ màu đỏ tươi.
Kính Tử "Ai ui" một tiếng: "Đây không phải Điền Doãn Trùng Khôi sao!"
Lần trước Quỷ Viên cũng dâng lên hai con Trùng Khôi, nhưng là bị bức yêu đánh chết, không giống hai con này..."A chờ một chút, hai con này còn sống à?"
Hạ Linh Xuyên lắc lắc túi lưới, hai con côn trùng vỗ cánh bò mấy lần, ân, sống khỏe re.
Đây chính là yêu cầu của Hạ Linh Xuyên: Bắt sống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận