Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1468: Tử cục

Chương 1468: Tử cục
Hạ Linh Xuyên quan sát Đinh Tình Sơn từ đầu đến chân một phen, cười nói: "Tốt, vậy thì đến lập giấy sinh tử đi. Thị vệ của ta nếu lỡ tay đánh c·hết thủ hạ của giám quốc, không có cái giấy miễn trách này thì không thể nào nói nổi."
Muốn lên đài tử đấu, thì phải viết giấy sinh tử trước, lấy đó sinh tử tự chịu, đây là quy trình chính quy.
Ách Dương cười khẩy: "Hạ đảo chủ rất tự tin nha."
"Giấy bút." Hạ Linh Xuyên ngoắc ngón tay với cung nhân bên cạnh, lại quay đầu nói với Ách Dương, "Phía sau ngươi có nhiều người như vậy, ta phải lập thêm mấy phần giấy sinh tử mới tốt để kéo dài thời gian."
Hắn nói thẳng thừng như vậy, bá quan nhìn nhau, đều nhìn ra ý của Ách Dương là đã nhắm chắc.
Thanh Dương giám quốc hôm nay mang đến hơn hai mươi thanh vệ, mỗi người đều là cường giả. Cho dù Mặc Sĩ Phong thay Hạ Linh Xuyên ra sân, thắng được Đinh Tình Sơn, e rằng đằng sau còn có xa luân chiến.
Thọ điển của Hào vương những năm qua đều kéo dài ba bốn canh giờ, trước mắt mới tiến hành hai canh giờ, đối phương còn rất nhiều thời gian để giở trò.
Thanh Dương giám quốc giai đoạn trước ẩn nhẫn, U Hồ biệt uyển ở trước mặt nàng t·h·i c·ô·ng ầm ĩ gần c·hết, nàng đều có thể làm như không thấy, hóa ra là đã hạ quyết tâm, hôm nay muốn nhổ cái họa này.
Thanh Dương đích xác cho Hạ Linh Xuyên một cơ hội cuối cùng, đã hắn cự tuyệt đề nghị bỏ trốn của Ách Dương, Thanh Dương hiện tại liền muốn lấy mạng hắn!
Ngay trước mặt Hào vương và bá quan, đường hoàng g·iết c·hết tiểu tử không có nhãn lực lại dám đối nghịch với nàng!
Lập tức, tất cả mọi người thầm nghĩ trong lòng: Đến rồi.
Giám quốc trả thù đến rồi.
Bá quan đều biết rõ thế cục Vương Đình, xem xét Đinh Tình Sơn hướng Hạ Kiêu ước chiến, liền biết đây là Thanh Dương giám quốc muốn trừ khử cái gai trong mắt.
Hạ Kiêu gần đây nổi danh, đều là chuột vờn mèo, giám quốc sao có thể bỏ mặc?
Nàng đương nhiên phải hung hăng dạy cho Hạ Kiêu một bài học, tốt nhất là cho Hào vương bên trên chút thuốc nhỏ mắt.
Bá quan đều chờ xem kết cục của Hạ Linh Xuyên.
Hạ đảo chủ gần đây tuy có danh tiếng lớn ở Thiên Thủy thành, nhưng thân phận quen thuộc nhất của hắn là thương nhân.
Một thương nhân dựa vào vũ lực bản thân, có thể đánh thắng tu hành giả thủ hạ của Thanh Dương giám quốc sao?
Phạm Sương cũng thầm nghĩ trong lòng, loại luận võ này có chút k·h·i ·d·ễ người, cho nên Ách Dương cũng ngại tự mình ra tay, mà là gọi Đinh Tình Sơn thay mặt đánh?
Bất quá, Thanh Dương giám quốc sau khi đến Hào quốc, làm ra những chuyện ức h·i·ế·p người khác cũng đâu có ít?
Hạ Kiêu nếu bị đánh c·hết tươi, liền chứng minh Thanh Dương giám quốc vẫn là hạng người không thể trêu vào, sau này ai dám tiếp nhận, ai có thể tiếp nhận việc xây dựng U Hồ biệt uyển?
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi, trong lòng mọi người ngũ vị tạp trần, phí bao nhiêu suy nghĩ?
Mắt thấy Đinh Tình Sơn cũng cầm giấy bút, chuẩn bị đặt bút, Hạ Linh Xuyên bỗng nhiên lên tiếng:
"Chờ đã! Ta lại nghĩ lại —— "
Ách Dương nhướng mày: "Thế nào, Hạ đảo chủ không muốn so nữa à?"
Hạ Linh Xuyên cười ha hả: "So chứ, sao lại không so? Nhưng mạng của thủ hạ chúng ta cũng là mạng, để hai người bọn họ thay mặt đánh có ý nghĩa gì? Ách đại nhân cũng không cần mượn tay người khác, dứt khoát, hai ta so chiêu đi?"
Hắn thế mà trực tiếp gọi tên thanh vệ đầu lĩnh, mọi người có chút kinh ngạc.
Ách Dương cũng ngẩn ra, nhưng lời này rất hợp ý hắn, hắn lập tức cười nói: "Hạ đảo chủ dũng khí hơn người, thảo nào lại có thể nổi danh ở Th·i·ểm Kim bình nguyên."
Hắn cúi đầu nhìn Thanh Dương một chút, người sau mặt không biểu tình, chỉ cho hắn một ánh mắt lạnh nhạt.
Ách Dương lập tức hiểu rõ: Cung chủ nói, g·iết c·hết bất luận tội!
"Không nói đến dũng khí, chỉ là mạng cứng rắn, người khác rốt cuộc cũng không lấy đi được." Hạ Linh Xuyên vừa nói hai câu nhàn thoại, vừa đứng dậy cởi áo choàng, giao cho Mặc Sĩ Phong, tiện thể nhận lấy giấy bút trong tay hắn.
Hắn hôm nay dự lễ tuy mặc cẩm phục, kỳ thật kiểu dáng rất nhẹ nhàng, đánh nhau cũng không vấn đề gì.
Ách Dương cũng cầm bút trong tay Đinh Tình Sơn.
Đây là một trận sinh tử đấu, chỉ là tuyển thủ hai bên đổi người. Cho nên giấy sinh tử vẫn phải ký.
Song phương nhận lấy giấy bút, viết lên trạng từ, đại ý là ngự tiền luận võ sinh tử tự phụ, sau đó ký tên đồng ý, giao cho đối phương.
Hạ Linh Xuyên nhận được giấy sinh tử của Ách Dương, nhìn kỹ hai mắt, tiện tay cất kỹ.
Thanh Dương nhíu mày. Họ Hạ chủ động tìm Ách Dương đánh nhau, chuyện này không bình thường.
Có gì dựa vào?
Mặc Sĩ Phong thấp giọng nói: "Chúa công cẩn thận!"
Thanh Dương đêm nay bày ra tử cục, Ách Dương tự tay chấp hành, kia cũng là có chuẩn bị mà đến.
Hạ Linh Xuyên cười, quay người đi về phía diễn võ trường.
Ách Dương đang muốn ra sân, đã thấy Hạ Linh Xuyên lại dừng bước, từ trong n·g·ự·c lấy ra một xấp ngân phiếu, giao cho Mặc Sĩ Phong: "Cược ta thắng, ba vạn lượng!"
Hắn thính tai, nghe thấy xung quanh đã lặng lẽ mở sòng, cược hắn và Ách Dương ai thắng.
Mọi người dự đoán, trận đấu này chưa chắc đặc sắc hơn quyết đấu giữa Trọng Vũ và Cừ Như Hải, nhưng Hạ Kiêu đang là đại hồng nhân trước mặt Hào vương, Ách Dương lại là tướng tài đắc lực của Thanh Dương, cho nên nghiêm túc mà nói, trận này là quốc quân và giám quốc so kè!
Cái này có gì đáng xem?
Hạ Linh Xuyên đã đi làm lại bỏ sức, vậy phải tự tay kiếm về phí ra sân.
Hào vương không nhịn được cười, đây đúng là trong quan tài đưa tay, c·hết vẫn muốn tiền.
Hắn thấy Hạ Kiêu thật sự không nhìn lầm người, tiểu tử này tuy có năng lực nhưng quá tham, nếu làm quan nhất định là một đại tham quan.
Lúc này tỉ lệ đặt cược cũng không chênh lệch quá xa như trận trước, cược Ách Dương thắng chỉ nhiều hơn cược Hạ Kiêu một chút. Nói thật, quan viên Thiên Thủy thành không biết rõ tu vi và chiến kỹ của Ách Dương, chỉ biết hắn là thanh vệ đầu lĩnh, là tâm phúc ái tướng của Thanh Dương.
Ách Dương đã đứng trên diễn võ trường, mất kiên nhẫn: "Xong chưa?"
"Ách đại nhân còn có việc gấp gì muốn làm sao?" Hạ Linh Xuyên chậm rãi đi vào diễn võ trường.
Nhiếp Hồn Kính cười cười nói: "Hắn vội đi đầu thai!"
Lão cung nhân Cừu Long đứng dậy, lớn tiếng tuyên bố quy tắc sinh tử đấu:
Chiến đấu chỉ có thể tiến hành trong kết giới diễn võ trường;
Người khác không được nhúng tay, không được lên tiếng chỉ đạo, không được quấy nhiễu đấu võ;
Cấm dùng bất luận loại pháp thuật c·hết thay nào.
Nói xong, hắn gõ một cái ngọc khánh bên cạnh, chiến đấu chính thức bắt đầu.
Ách Dương lộ ra vũ khí, không phải đao cũng không phải hổ trảo vừa rồi, mà là một thanh liêm dài.
Cán dài bảy thước (2m2) có chút uốn lượn, nhìn qua giống cành cây già, lưỡi liêm thì dài đến bốn thước, lóe ra ánh sáng xám nhạt.
Mặc Sĩ Phong ở ngoài sân thấy vậy thì mắt sáng lên, trong bất kỳ tình báo nào hắn thu thập được, đều chưa từng nhắc tới việc Ách Dương dùng qua vũ khí này.
Biết giấu tài, người này không giống vẻ ngoài lỗ mãng.
Hạ Linh Xuyên vừa đứng vững, liêm dài trong tay Ách Dương nhoáng một cái, người khác còn chưa kịp nhìn kỹ, lưỡi liêm đã bổ tới bên hông Hạ Linh Xuyên!
Phải biết giữa hai người còn cách xa hai trượng, căn bản không phải khoảng cách đánh giáp lá cà, Ách Dương làm thế nào công kích được đối thủ?
Chỉ có số ít người như Trọng Vũ phát hiện, liêm dài được Ách Dương truyền chân lực, đồng thời "dài" ra một trượng rưỡi hư ảnh, hơn nữa còn phóng đại theo tỉ lệ, cho nên Ách Dương chỉ cần vung nhẹ, phạm vi công kích hữu hiệu đột nhiên biến thành hai trượng (hơn 6 mét)!
Một tấc dài, một tấc mạnh, người bình thường không kịp ngây người ra, đã bị bổ làm hai nửa.
Lần này bất ngờ không kịp phòng bị, ai cũng không ngờ Ách Dương vừa mới lên sân đã ra tay tàn độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận