Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 699: Đóng gói mang đi

**Chương 699: Đóng gói mang đi**
Thứ này, chính là hỏa chủng của Thư Cự, vừa rơi xuống đất liền ra sức làm việc ngay, chỉ hai hơi thở đã lớn bằng miệng chén, hóa thành cự mãng, không nói lời nào quấn chặt lấy toàn thân quái vật.
Trước đó Thư Cự bị đại trận trói buộc, không thể trực tiếp ra tay với địch. Giờ trận nhãn đã vỡ, nó và hỏa chủng của nó còn có thể nhịn được sao?
Thế gian có được bao nhiêu thứ chịu được địa tâm chân hỏa thiêu đốt? Coi như quái vật này mình đồng da sắt cũng không thể. Hỏa xà càng siết càng chặt, nướng nó đến nỗi xì xì rung động, Hạ Linh Xuyên lập tức ngửi thấy mùi khét.
Mấy hơi sau, tiểu quái vật đổ gục, không nhúc nhích nữa.
Sinh mệnh lực của nó vốn đã đến hồi kết, dốc hết hơi thở cuối cùng, rồi cũng tiêu vong.
Hạ Linh Xuyên lúc này mới bò lại đỉnh đầu Chu Nhị Nương, lớn tiếng nói với Thư Cự: "Tụ Linh đại trận đã bị phá, tiếp theo xem ngươi rồi!"
Thư Cự cười ha hả: "Yên tâm, ta sẽ làm tròn lời hứa!"
Khó khăn lắm mới chiếm lại thế thượng phong, việc này không nên chậm trễ, bọn hắn tuyệt đối không cho Thiên Cung thời gian phản ứng.
Chu Nhị Nương rời khỏi trận nhãn, nhảy vào lòng bàn tay nó.
Thư Cự chui xuống đất, thân hình khổng lồ, liệt diễm trùng thiên, thoáng chốc biến mất.
Chỉ có Khai Dương phong rực lửa, chứng kiến nó hoành hành.
Thư Cự là Sơn Trạch, đi lại trong Khư sơn không chịu không gian trói buộc.
Trận nhãn bị nó nắm trong tay, Nham Hỏa quái vật không ấm chút nào, rõ ràng liệt diễm quấn thân, nhưng Hạ Linh Xuyên và Chu Nhị Nương chỉ cảm thấy hơi khô nóng.
Hắn nhìn ra ngoài từ kẽ tay Nham Hỏa quái vật, xung quanh tối om, ngẫu nhiên lội qua nham tương – bọn hắn đang di chuyển trong lòng núi.
Hạ Linh Xuyên không lo được chuyện khác, vội nuốt mấy viên đan dược, nắm chặt điều tức.
Màn ác đấu liên miên cùng bất ngờ vừa rồi, chỉ là khúc dạo đầu; hành động tiếp theo mới là màn kịch quan trọng nhất tối nay của hắn!
Mấy hơi sau, bọn hắn gặp lại ánh mặt trời.
Thư Cự đã đến Thiên Xu phong, cũng từ trong ao nham tương của Trích Tinh lâu xông ra!
Sau một tiếng cười lớn tuyên ngôn, nó nắm lấy trận nhãn làm vũ khí hung ác nện Trích Tinh lâu.
Điều đáng nói là, lớp lôi điện cấm chế bên ngoài trận nhãn dự bị từ đầu đến cuối không biến mất, bởi vì nó vốn không dựa vào Tụ Linh đại trận cung cấp năng lượng.
Thư Cự lấy nó gõ kết giới Trích Tinh lâu, chính là "dĩ tử chi mâu công tử chi thuẫn" (lấy giáo của địch đâm vào khiên của địch), hai bên đều là tác phẩm đắc ý của Thiên Cung.
Hãy xem thứ nào đắc ý hơn.
Trong nháy mắt, kết giới Trích Tinh lâu sấm chạy điện xẹt, ánh sáng lóe khắp nơi, soi rõ khuôn mặt xanh xám của Đô Vân chủ sử.
Cuộc tập kích tối nay trải qua muôn vàn trắc trở, hai lần đảo ngược, nhưng thực tế về thời gian mới trôi qua chưa đến thời gian cạn chén trà.
Tiếp viện phía dưới Thiên Xu phong còn chưa tới giữa sườn núi, đại quân Linh Hư thành có bắt đầu tập hợp hay không còn khó nói.
Vậy mà tình thế Trích Tinh lâu đã nguy cấp như vậy?
Thư Cự thì vô cùng sảng khoái.
Sơn Hà Đồ triệt để u ám, chứng tỏ Tụ Linh đại trận hoàn toàn bị hủy, mối họa ngầm lớn nhất của nó đã được trừ bỏ, cuối cùng có thể thỏa sức tung hoành!
Tâm tình tốt, phá phách cướp bóc càng hăng hái.
Nó lại điên cuồng đập mười bảy mười tám lần, lôi điện cấm chế của trận nhãn tắt ngấm hai lần, rồi dừng lại.
Không biết là năng lượng hao hết, hay là cấm chế bị đánh vỡ.
Điều cổ vũ nó là, lớp kết giới làm thế nào cũng đâm không vỡ của Trích Tinh lâu, lúc này như bọt xà phòng rung lắc hai lần, cũng tan vỡ!
Giờ thì, giữa nó và quần anh Trích Tinh lâu đã không còn gì che giấu.
"Quả nhiên đồ của Thiên Cung vẫn là tốt nhất." Thư Cự ném trận nhãn, cười lớn một tiếng, vươn cự chưởng chụp vào Trích Tinh lâu.
Theo ý nó, không muốn hoàn toàn trở mặt với Thiên Cung, dù sao mọi người đều là hàng xóm không thể chuyển đi. Tiếc rằng nó đã có khế ước với Hạ Linh Xuyên, không thể không cướp đồ vật trong điện thờ.
Bọn gia hỏa này nếu ngoan ngoãn để hắn cướp, đâu đến nỗi khó xử như vậy?
Hoàn toàn thoát khỏi ràng buộc của Khư sơn Sơn Trạch, biến hóa ra thân thể chiến đấu cao gần tám mươi trượng (hơn hai trăm sáu mươi mét), đây là yêu quái lớn nhất mà Hạ Linh Xuyên từng thấy sau khi đến thế giới này.
Loại hình thể này đặt vào hiện tại, quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Quái vật được địa tâm chân hỏa tẩm bổ, trong thời đại linh khí suy yếu mà còn được lão thiên gia ban cho cơm ăn, mới thực sự là được trời ưu ái.
Tuy tiêu hao năng lượng cực cao, nhưng ưu điểm rất lớn, lực lượng cũng tăng gấp bội.
Thiên Cung thủ vệ liên tục bắn tên vào nó, những mũi tên này bản thân đối với Thư Cự tổn thương rất nhỏ, nhưng nguyên lực bám trên nó, mỗi mũi tên cũng giống như ong độc châm, nguyên lực theo thống khổ chui sâu vào thân thể.
Người bình thường bị ong vò vẽ châm mấy chục lần có thể mất mạng, Thư Cự tuy không đến mức đó, nhưng nguyên lực xâm nhập thân thể cũng ngoan cố như nọc ong, không dễ dàng tiêu tán.
Trước mắt nó còn có thể cố nén, không chỉ bởi vì đối phương nhân số có hạn, mà còn vì vệ đội Thiên Cung trước đó bị nó đánh lén nên không tập hợp lại, chia thành nhóm nhỏ phân tán làm việc.
Thư Cự đơn độc đối phó bọn hắn, không thể tốt hơn, lại đúng ý Thiên Cung.
Thủ vệ cung nhân mã còn đang leo núi, nó đã thả mấy tiểu hỏa nhân đi đánh du kích, muốn làm chậm tối đa bước chân bọn hắn lên núi.
Thư Cự quyết định phát tiết nộ khí lên Thiên Cung, nắm đấm kia như thiên thạch rơi xuống, vừa nhanh vừa độc còn mang bạo tạc, đám người trong Trích Tinh lâu nhao nhao né tránh.
Liệt diễm hừng hực nắm đấm lớn như nóc nhà, ai dám khinh thường?
Phải nói, chất lượng kiến trúc của Trích Tinh lâu cực kỳ cứng cáp, bên trong còn có vô số trận pháp tự vận hành. Thư Cự một quyền vậy mà chỉ đập hư nửa cái nóc nhà.
Nó không phục, như máy đóng cọc cạch cạch cạch vài chục cái, cuối cùng phá hủy hơn phân nửa kiến trúc này!
Lầu các phiêu miểu như tiên cảnh mỗi ngày đều nhận vạn người cúng bái, giờ phút này lại bị nó bạo lực phá giải đến tan tác. Một màn này lại có một vẻ đẹp tàn khốc.
Nhưng từ trong Trích Tinh lâu cũng có mấy chục đạo thần thông bay ra, nhắm thẳng Thư Cự.
Trận nhãn dự bị vừa khởi động, áp chế Thư Cự lần nữa, cũng cho Thiên Cung tranh thủ được mấy chục hơi thở giảm xóc. Trong cung, hảo thủ từ các sơn phong khác nhao nhao tiếp viện, nên lực lượng phòng vệ Trích Tinh lâu đã hùng hậu hơn so với lúc mới bị tập kích.
Thư Cự đẩy sụp nóc nhà, định bắt điện thờ, thì Đô Vân chủ sử chỉ hơn mười tên tiễn thủ sau lưng, bọn họ lập tức đến chỗ Thủ đăng sứ, chấm đầu mũi tên vào ánh nến.
Khi nóc nhà sụp đổ, có bảy tám tên Thủ đăng sứ quên mình bảo vệ Trường Minh đăng dưới thân, nên đã hi sinh. Nhưng trong đại điện vẫn giữ được bốn, năm ngọn Trường Minh đăng, đầu mũi tên vừa chấm vào, lập tức nhiễm một tầng u quang màu lam.
Sau đó tiễn thủ giương cung cài tên, bắn về phía Thư Cự.
Mục tiêu lớn như vậy, không có lý do gì bắn không trúng, huống chi Thư Cự căn bản không tránh không né, chụp thẳng vào điện thờ.
Cái gọi là điện thờ này là kiến trúc trong điện, như bàn thờ nhưng không đỉnh, cao hơn lầu ba một trượng, vị trí gần như chỉ dưới tượng thần Linh Hư Thánh Tôn, Thủ đăng sứ muốn bái điện thờ còn phải dùng thang dây đi lên.
Trong bàn thờ đặt hai thứ:
Sơn Hà Cẩm Tú Đồ, và thần vật mà Hạ Linh Xuyên tâm tâm niệm niệm – nắp Ấm Đại Phương.
Thấy một màn này, chúng thần sứ sắc mặt đại biến.
Lúc trước, dù Thư Cự có náo loạn thế nào dưới sự xúi giục của kẻ xâm nhập, còn có thể nói là mâu thuẫn nội bộ, dù sao bọn họ đều biết Thư Cự không thể rời Khư sơn, đôi bên đánh nhau, cuối cùng vẫn phải hòa giải.
Bây giờ, Thư Cự lại vươn tay về phía thần vật!
Điều này chứng tỏ gì?
Mục tiêu lần này của nó rất rõ ràng, là nhắm vào nắp Ấm Đại Phương!
Càng chứng tỏ kẻ xâm nhập có liên quan đến Ấm Đại Phương.
Liên quan đến Ấm Đại Phương, đều là nghịch lân của thiên thần, Thư Cự lần này xem như đâm vào tổ ong vò vẽ.
Mấy chục mũi tên thấm đẫm nước mắt Trường Minh đăng đều không trượt phát nào, đánh vào mu bàn tay Thư Cự.
Lấy điểm trúng tên làm trung tâm, lam sương nhanh chóng lan tràn, chỉ ba hơi thở, bàn tay Thư Cự đã đông cứng thành tảng băng màu lam!
Liệt hỏa hừng hực trên bề mặt nắm đấm, đột nhiên bị băng sương thay thế.
"Ngao ngao ngao, đau quá đau quá!" Nó ghét nhất là lực lượng thiên thần, sau đó mới là nguyên lực nhân loại!
Thư Cự còn rất kinh ngạc. Bình thường nó dựa vào địa hỏa mà chiến, có thể hấp thu vô tận địa nhiệt, hà cớ gì khu sương lạnh này?
Nhưng băng sương này lại rất ngoan cố, làm nó cũng cảm thấy lạnh tay.
Nó trực tiếp dùng bàn tay đông cứng này quét mạnh vào toàn bộ điện thờ.
Ai ngờ trên điện thờ ô quang lóe lên.
Vỡ vụn không phải điện thờ, mà là nắm đấm của Thư Cự!
Nham hỏa cự nhân giận dữ gầm lên một tiếng. Tuy bàn tay bị đông cứng, không còn uy lực như trước, nhưng cấm chế bên ngoài điện thờ này quá bá đạo.
Nó căn bản không biết còn có thứ này.
Thiên Cung và thần minh, thật sự kinh doanh hang ổ còn khó đánh hơn mai rùa!
Đã lâu không bị thương nặng như vậy, nếu không phải lập lời thề, nó đã muốn lùi bước.
Nhưng lúc này, bên tai Thư Cự vang lên thanh âm của Hạ Linh Xuyên: "Móc nó ra, đóng gói mang đi!"
A, còn sai sử được nó!
Thư Cự trong lòng thầm thì, nhưng tiểu tử này nói rất đúng, cấm chế chỉ bảo vệ được điện thờ, không bảo vệ được vách đá phía sau điện thờ.
Những thủ đoạn này đối với địch nhân thông thường mà nói, đã là phòng hộ đỉnh cấp. Đổi lại là Hạ Linh Xuyên hoặc đại yêu khác đích thân đến, sẽ tính toán làm thế nào phá vỡ hoặc lừa qua cấm chế, trộm lấy thần vật bên trong.
Nhưng Thư Cự hiển nhiên không phải yêu quái bình thường, có rất nhiều biện pháp "đại xảo bất công" (khéo léo nhưng không chính thống).
Nó vươn tay kéo vách đá phía sau điện thờ, nhẹ nhàng như đào đậu hũ, nhanh gọn tách toàn bộ điện thờ ra khỏi vách đá, nền đá phía sau rất dày, cấm chế không đả thương được nó.
Lúc này, tay gãy của Thư Cự cũng đã mọc lại đủ, hai tay nâng lên, cẩn thận từng li từng tí đem toàn bộ điện thờ nhấc ra.
Trong khoảng thời gian Thư Cự thoát khỏi trói buộc, đại phát thần uy, Bạch Tử Kỳ cũng không nhàn rỗi, quay người chạy về phía đại lao của Thiên Cung –
Dương cung.
Thủ vệ chào đón, Bạch Tử Kỳ không để ý, xông thẳng vào sâu trong địa lao.
Thanh Dương quốc sư đang ở đây dựa vách tường, từ góc độ của nàng không thấy Thư Cự hoành hành thế nào, nhưng ánh lửa quanh thân Nham Hỏa cự quái chiếu sáng cả tòa Thiên Xu phong, nàng sao có thể không phát giác?
"Thanh Dương." Đây không phải lúc khách sáo, Bạch Tử Kỳ dứt khoát, "Đế Quân hạ chỉ, tạm thời khôi phục chức vụ quốc sư của ngươi, để chống lại ngoại địch." Dứt lời, ném một mặt lệnh bài tới.
Thanh Dương quốc sư vội vàng tiếp lấy.
Đây là lệnh bài nàng giao ra khi vào tù, giờ lại cầm về, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Linh Hư lâm nguy, Đế Quân người đầu tiên nhớ tới vẫn là nàng.
"Đi." Bạch Tử Kỳ mở cửa nhà lao, nàng không nói hai lời, theo sát phía sau nhanh chóng chạy ra ngoài, "Là Thư Cự phản rồi?"
Nếu không, bên ngoài sao lại ánh lửa ngút trời?
Lần trước Khư sơn xuất hiện loại chiến trận này, vẫn là hơn mười năm trước, trước khi Tụ Linh đại trận hoàn thành.
"Ừ. Thư Cự nhận ngoại địch xúi giục, tấn công Thiên Cung." Bạch Tử Kỳ lời ít mà ý nhiều, "Nó đã thoát khỏi sự trói buộc của Tụ Linh đại trận, Đế Quân đã hạ chiếu cách chức Sơn Trạch của nó!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận