Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 262: Có hương vị phản sát

**Chương 262: Có mùi vị phản sát**
Khi đứng dậy, hắn lặng lẽ gõ mấy cái vào lưng lão cha, ám hiệu ý là "Ngàn vạn cẩn thận".
Hạ Thuần Hoa nhìn hai người, không lên tiếng.
Chủ quán cơm số bốn trả lại bọn họ, chỉ đường: "Phía sau có hầm cầu, đi vào rồi đừng nhìn xuống."
Hai người ra khỏi quán, Đơn Du Tuấn mới thấp giọng nói: "Đông gia, ngươi xem mấy con ngựa này, đều là loại ngựa tốt, am hiểu việc chạy đường dài."
Hạ Linh Xuyên vốn không chú ý, dù sao hôm nay Tân Hoàng không bao giờ thiếu trâu ngựa. Đến khi Đơn Du Tuấn nhắc nhở, hắn nhìn kỹ, ba con ngựa này lông bóng loáng, không dính nước, chân dài, tai lá liễu, ngực rộng cơ dày, hai mắt sáng ngời có thần.
Khác hẳn với loại ngựa kéo xe chạy chậm.
Trong đó có một con đang đào đất, Đơn Du Tuấn nhìn sang liền nói: "Ba con này đều là chiến mã, móng ngựa vừa mới được tu sửa thay mới. Ta từng làm du kỵ binh ở phương bắc, sẽ không nhìn lầm."
Ba gã khách thương kia, ai cũng có ngựa tốt như vậy ư?
Đơn Du Tuấn hấp tấp nói: "Chúng ta một đường đi về phía bắc đến tận đây, mới gặp qua được mấy nhóm khách thương? Chúng ta vừa đến Tân Hoàng, bọn hắn lại trùng hợp ở ngay đây."
Hạ Châu trung bắc bộ tiêu điều, khách thương không kiếm được tiền, cũng sẽ không đi tuyến đường này. Hạ Linh Xuyên theo đội vận lương đi về phía bắc, trên đường đi đích xác không thấy mấy đội buôn, thậm chí khách thương lẻ tẻ cũng chẳng có mấy người.
Hắn hít nhẹ một hơi: "Biết rồi, ra bên ngoài lượn hai vòng rồi quay lại."
Hai người đi được mấy bước, đằng sau có ánh sáng lay động. Hạ Linh Xuyên nhìn lại, một trong ba tên khách thương đi ra, một tay che bụng nói: "Ta cũng phải đi hầm cầu. Các ngươi vẫn chưa tìm được à?"
Hạ Linh Xuyên chỉ về phía sau quán cơm số bốn: "Không tìm được, không phải nói ở sau tiệm mì sao?"
"Đi theo ta." Khách thương nói rồi chui vào trong ngõ nhỏ phía sau quán cơm số bốn.
Trời đã tối, người dân không bật đèn, chỗ nào cũng là ngõ tối. Hai bên ngõ hẻm này đều là tường thấp không đến bảy thước, nhưng cây cối lại rất cao, ban ngày đã mát mẻ, không cần phải nói ban đêm càng chắn sáng ghê gớm.
Gió thổi ào ào, lá cây xào xạc, xung quanh tối om, cực kỳ giống phim kinh dị.
Loại thời điểm này, ở nơi này, chắc chắn phải xảy ra chuyện.
Rẽ hai khúc quanh, Hạ Linh Xuyên hỏi khách thương đang đi nhanh: "Còn bao lâu? Hầm cầu sao lại xa thế?"
"Nhanh thôi, ngay phía trước."
"Ngươi có vẻ rất quen thuộc khu vực này?" Hạ Linh Xuyên dừng bước lại cười nói, "Thường xuyên đến đây ngồi cầu?"
Khách thương cũng quay người lại: "Các ngươi có đi hay không? Ta đang gấp."
Hạ Linh Xuyên và Đơn Du Tuấn thì thầm một câu, khách thương căn bản không nghe được, Hạ Linh Xuyên ngay sau đó liền mở miệng: "Ta thấy các ngươi không giống thương nhân. Trong quân đội cũng chưa chắc có được mấy con ngựa tốt như vậy."
Khách thương gãi đầu: "Ta thấy các ngươi cũng không giống, giờ này còn có thương nhân nào đi về phía bắc?" Ngay sau đó sắc mặt biến đổi, quát to một tiếng:
"Động thủ!"
Tay hắn đang vò đầu cũng buông xuống, nhưng cổ tay lại lật ngược, "Roẹt" một tiếng vang nhỏ, trong hộp ám khí bắn ra tụ tiễn thẳng đến mặt Hạ Linh Xuyên.
Hắn có nhãn lực tốt, nhìn ra được trong hai người này, Hạ Linh Xuyên có địa vị cao hơn.
Lần trở mặt này không hề có điềm báo trước, trong ngõ tối lại tối như bưng, ai có thể lưu ý đến mũi ám tiễn này?
Cùng lúc đó, hai bên tường thấp phía sau đều có người lật ra, nhào về phía Hạ Linh Xuyên và sau lưng Đơn Du Tuấn.
Ngay từ đầu, bọn hắn đã có ý định lừa người vào để chém giết.
Hạ Linh Xuyên đã sớm chuẩn bị, nghiêng người tránh thoát ám tiễn, tay trái giấu nắm hương đã sớm đập xuống đất.
Một mùi thối khó tả, trong nháy mắt bao trùm con ngõ hẹp này.
Trùng hợp lúc này gió ngừng, mùi lập tức trở nên nồng nặc đến tột đỉnh.
Hạ Linh Xuyên và Đơn Du Tuấn đều nín thở, ba gã đối thủ lại bị quả bom thối bất ngờ làm cho tâm hoảng ý loạn. Gã khách thương dẫn Hạ Linh Xuyên vào ngõ hẻm nhịn không được xoay người nôn khan, hai gã leo tường vào còn chưa đứng vững đã vô thức che miệng mũi.
Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể.
Vừa rồi Hạ Linh Xuyên nói thầm với Đơn Du Tuấn, chỉ có hai chữ:
"Bí bách!"
Đối phương muốn giăng bẫy bọn hắn, bọn hắn sao lại không muốn giăng bẫy đối phương?
Gã nôn khan kia vừa cúi người đã biết không ổn, đang định bí bách rút đao, Hạ Linh Xuyên cổ tay vừa nhấc, cũng tương tự tung ra một phát ám tiễn đả thương người.
Cây tụ tiễn bằng tử kim do Lý Phục Ba chuyên môn chế tạo, hắn mới lấy được trước khi xuất phát một ngày, hôm nay coi như màn ra mắt.
Khí giới đặc chế của Lý đại sư, so với thứ hàng thông thường mà gã này dùng căn bản không cùng một đẳng cấp, đối phương vừa mới đứng thẳng dậy đã cảm thấy phía dưới mát lạnh, đau xót —— Một tiễn nổ trứng!
Hạ Linh Xuyên khổ luyện dù sao cũng có chút hiệu quả, lại nói ở khoảng cách gần như thế, độ chính xác còn có thể kém sao?
Gã khách thương này làm sao còn đứng được, khoảnh khắc ngã xuống đất lăn lộn, gào thét thảm thiết.
Bất quá Hạ Linh Xuyên âm hiểm độc địa đâu chỉ có thế? Phía sau cây tụ tiễn còn có dây thừng.
Hắn liền thuận tay kéo một cái, "Ba Kít" —— Đứt đoạn.
Gã kia không kêu nữa, lập tức ngất đi.
Cảm giác dùng ám tiễn đả thương người này quá sung sướng, Duyệt Vũ đường ở Bàn Long thành căn bản không cho phép hắn dùng loại vũ khí có tính sát thương lớn như vậy. Hạ Linh Xuyên thở ra một hơi, xoay người đi tìm đối thủ tiếp theo, cũng chính là kẻ địch đang quấn lấy Đơn Du Tuấn.
Gã này không chỉ ứng biến cực nhanh, lập tức đè nén cảm giác khó chịu với mùi tanh tưởi để tham gia chiến đấu, mà còn rất dũng mãnh, cùng Đơn Du Tuấn cứng đối cứng liều mạng hai đao, trong bóng tối chỉ thấy hoa lửa bắn ra bốn phía.
Hạ Linh Xuyên xông lên tung một cước, nhắm chuẩn đao thức của hắn đã dùng hết, trực tiếp đá vào dưới xương sườn gã này!
Với cước lực của hắn, dù là cái bánh đồng cũng bị đá méo, huống chi là thân người?
Gã này đồng thời đau xót, thân thể tê rần, tối sầm mặt mày, khí suýt nữa nghẹn lại.
Đơn Du Tuấn bồi thêm một đao, thừa cơ chặt đầu hắn.
Tên địch nhân cuối cùng vừa nâng phân thủy thích xông tới, liền bị Hạ Linh Xuyên thuận tay gạt ra. Hắn thấy hai gã đồng bạn đều đã ngã xuống, đối thủ không hề hấn gì, liền không ham chiến, quay đầu bỏ chạy.
Trong ba người, chiến lực của hắn không phải cao nhất, nhưng chạy chắc chắn là nhanh nhất, lao ra hai bước một tay chống tường, trực tiếp vượt qua bức tường của người ta, rẽ sang một con ngõ nhỏ khác.
Hắn đến Tân Hoàng sớm hơn hai người kia, quen thuộc địa hình hơn.
Dành thời gian nhìn lại phía sau, dường như không ai đuổi theo.
Nhanh chóng quay về báo tin tức, nơi này có kẻ địch khó chơi. Đợi đại bộ đội đuổi tới, hắn muốn chặt đầu mấy tên này xuống làm cầu để đá.
Bất quá hắn vừa định ba chân bốn cẳng bỏ chạy, bỗng nhiên sau gáy gió thổi, một đao từ ngoài bay tới, trực tiếp đâm xuyên tim.
Đao đâm vào từ sau lưng, xuyên ra trước ngực, một nhát thấu tim.
Gã này còn lảo đảo đi về phía trước hai bước, mới ngã xuống đất mà chết.
Chính mình đã vào ngõ hẻm, cây đại đao này sao có thể phi trúng? Mặt hắn lộ vẻ khó tin.
Hạ Linh Xuyên quay lại thu cây tụ tiễn bằng tử kim, mới theo tới rút đao.
Mũi tên này dính phải mấy thứ bẩn thỉu, tạm thời không dùng được nữa. Đơn Du Tuấn đi theo phía sau cũng có chút kinh ngạc, hắn mới vừa rồi rõ ràng trông thấy Đông gia vung trường đao ra, mà địch nhân đã leo tường bỏ đi, kết quả đao này lại đột ngột chuyển hướng giữa không trung, tự truy kích người.
Hắn từng nghe nói qua loại tên, phi đao hoặc pháp khí khác có thể truy kích người, nhưng chưa từng nghe nói trường đao cũng có hiệu ứng này.
Hạ Linh Xuyên rút bảo đao từ sau lưng địch nhân chết không nhắm mắt, lau vết máu trên quần áo hắn, rồi tra đao vào vỏ.
Đương nhiên, đặc tính đâm xuyên ngực địch nhân bỏ chạy từ một đao, là đến từ đặc tính "ném tất trúng" của Phù Sinh đao. Hạ Linh Xuyên cảm thấy, thứ này còn tốt hơn cả bắn tên.
"Trở về thôi." Địch nhân ngay cả việc bọn hắn đi hầm cầu cũng không bỏ qua, đối với Hạ Thuần Hoa thì càng không cần phải nói.
Bất quá Hạ Linh Xuyên cũng không quá lo lắng, lão cha cũng có tu vi, đồng thời pháp khí hộ thân nhiều vô số kể, người khác muốn đối phó hắn không dễ dàng như vậy.
Hai người vội vã quay về, vừa đến đầu ngõ, phía đông đột nhiên có tiếng nổ lớn, ánh lửa chiếu sáng toàn bộ Tân Hoàng!
Vụ nổ này uy lực cực lớn, mặt đất dưới chân mọi người rung chuyển dữ dội.
Sắc mặt Hạ Linh Xuyên biến đổi:
Tửu lâu mà huyện lệnh mở tiệc chiêu đãi Mạc Chiết Kính, hình như ở ngay hướng đó!
Trong tiệm mì, Hạ Thuần Hoa và hai gã khách thương đang nói chuyện phiếm, cả hai bên đều có chút không yên lòng.
Tiếng nổ bất ngờ vang lên, chủ quán đang bưng chậu nước liền hất văng, vội nắm lấy cây cột mới không ngã xuống.
Hạ Thuần Hoa, Mao Đào và Tiêu Thái ba người vô thức quay đầu nhìn theo tiếng nổ.
Hai tên khách thương liền cầm vũ khí ra, đột nhiên ra tay.
Bất quá bọn hắn mới đánh tới trước mặt Hạ Thuần Hoa ba thước, thì phía trước bỗng nhiên xuất hiện một tầng màn sáng mỏng, bề mặt còn có hoa văn nhỏ vụn, như da rắn.
Công kích của bọn họ lập tức trở nên chậm chạp, phảng phất như rơi vào vũng bùn.
Đây là pháp khí hộ thân của Hạ Thuần Hoa tự động có hiệu lực.
Tiêu Thái vừa quay đầu lại đã biết không ổn, quát lớn "Ngươi dám" rồi xông tới bảo vệ chủ.
Hạ Thuần Hoa ném sợi tơ hồng đang quấn trên tay về phía trước, nó lập tức mở rộng thành lưới giữa không trung, bao lấy một địch nhân.
Pháp khí của Tôn Phu Bình, bất cứ lúc nào cũng dễ dùng.
Lúc này rèm vải chắn gió đột nhiên được vén lên, tất cả mọi người giật mình, chỉ thấy Hạ Linh Xuyên hai người xông vào, vừa nói: "Bên ngoài đã giải quyết ba tên!"
Sau đó cũng không có gì lo lắng, phe mình năm người vây đối phương lại đơn đả độc đấu, mấy phút đã đánh ngã hắn.
Tiêu Thái đánh gã kia gần chết, Hạ Thuần Hoa đã nhấc tấm lưới trên mặt đất lên, nói với tù binh bên trong: "Nói rõ ràng, bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Gã này cười lớn: "Các ngươi cứ việc lên trời đi! Huynh đệ của ta đến, muốn đưa các ngươi cùng đi!"
Hạ Thuần Hoa và con trai liếc nhau, ngay sau đó lại hỏi: "Các ngươi làm sao biết đội vận lương khi nào đi qua nơi này?" Đội vận lương thông báo cho Tân Hoàng chuẩn bị, chỉ nhắc trước một ngày. Những du kỵ binh Tầm Châu này tuần hành khắp nơi ở trung bắc bộ Hạ Châu, địa vực rộng lớn như vậy, vốn không nên nhanh chóng nhận được tin tức mới phải.
Gã này nhe răng cười, không đáp.
"Hắn muốn kéo dài thời gian." Hạ Linh Xuyên liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của hắn, "Chúng ta mau trở lại doanh địa!"
Tiêu Thái một đao cứa cổ tù binh, không để ý tới chủ quán đang run rẩy, Hạ Linh Xuyên không quên ném mười mấy đồng tiền coi như tiền cơm. Năm người xông ra khỏi quán số bốn, mở khóa ba con ngựa tốt của ba gã thám tử Tầm Châu, nhảy lên ngựa.
… Năm người, ba con ngựa, chạy ra ngoài không đến trăm trượng chỉ nghe thấy tiếng chân ầm ầm:
Có đội ngũ từ phía nam đến, nghe âm thanh ít nhất cũng hai ba trăm kỵ!
"Vút!" Hạ Thuần Hoa biến sắc, thúc ngựa chạy nhanh.
Con ngựa rẽ ra đường lớn, thẳng đến doanh địa của đội vận lương. Hạ Linh Xuyên quay đầu, trông thấy một đám kỵ binh đen nghịt ở phía sau.
Những người này giật áo ngoài và áo choàng ra, lộ ra quân phục bên dưới, cho dù Hạ Linh Xuyên chưa từng thấy qua kiểu dáng kia, cũng có thể chắc chắn người đến chính là du kỵ Tầm Châu không thể nghi ngờ.
Hiển nhiên bọn người này đã sớm mai phục ở bên ngoài Tân Hoàng, chờ tiếng nổ trong trấn bắt đầu, bọn hắn liền xông vào giết người cướp lương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận