Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1694: Riêng phần mình hành động

Chương 1694: Mỗi người một việc
Tòa miếu lớn này, chỉ tính riêng phần chủ thể đã chiếm diện tích cả trăm mẫu, chưa kể đến phần núi rừng và hồ nước bao quanh phía sau.
Lũ quái trùng bay đến cổng miếu nhưng không dám tiến vào, đành đậu trên một cây đại thụ gần đó chờ đợi.
Hương hỏa của tòa miếu này cực kỳ thịnh vượng, người dân ra vào tấp nập không ngừng, có người còn đi ba bước lại quỳ một lạy để tỏ rõ lòng thành kính.
Quảng trường trước cổng miếu có thể chứa đến bảy, tám trăm người, vậy mà vẫn chật kín, khắp nơi vang vọng tiếng cầu nguyện ồn ã. Lũ quái trùng làm ngơ trước cảnh tượng đó, kiên nhẫn chờ đợi một hồi lâu, cho đến khi một người tạp dịch cầm chổi đi ra, chúng mới lặng lẽ bám theo.
Vừa rồi có một trận gió lớn thổi qua, làm lá rụng vô số, người tạp dịch này chính là ra để tưới nước quét dọn sân vườn.
Khi hắn quét đến góc tường, xung quanh không một bóng người, vai hắn lại đột nhiên bị vật gì đó giật mạnh.
Tạp dịch kinh hãi, vô thức quay đầu lại, nhưng chỉ thấy hoa mắt, không biết thứ gì bỗng nhiên chui tọt vào miệng hắn!
Còn sống, còn động đậy!
Hắn còn chưa kịp kêu lên, thứ đó đã chặn đứng cổ họng hắn.
Hắn ôm cổ, trợn mắt trắng dã, ngã vật xuống đất.
Cách hắn hai mươi bước là hai người khách hành hương, nhưng tầm mắt họ bị tường che khuất, vả lại cổng miếu lại đóng, nên cả hai đều không nghe thấy động tĩnh gì.
Chỉ mấy hơi sau, người tạp dịch kia lại cầm chổi, từ chỗ khuất đi ra, thẳng tiến vào trong miếu.
Hắn mặt không biểu cảm, ánh mắt có chút đờ đẫn, nhưng giữa tiếng người ồn ào ở quảng trường và trong miếu, ai sẽ chú ý đến một tên tạp dịch tầm thường như vậy?
Kiến trúc trong miếu tầng tầng lớp lớp, nhìn từ bên ngoài đã thấy hùng vĩ, đến khi vào trong còn choáng ngợp hơn, mấy tòa bảo điện, tòa sau lại cao hơn và tráng lệ hơn tòa trước.
Đầu tiên hắn đi vào mấy tòa bảo điện, thấy ở đây đều thờ cúng các vị tiên nhân nổi danh, nào là Duyện Ngọc chân nhân, nào là Bão Phác tiên sư...
Mặc dù chỉ là tượng đất, nhưng được chế tác vô cùng tinh xảo, khảm châu ngọc, điêu khắc tỉ mỉ.
Hắn lại đi vào sâu hơn, sau một khắc đồng hồ mới tiến vào tòa bảo điện lớn nhất.
Trong điện có khung trang trí cực kỳ hoa lệ, hoa văn tinh mỹ phức tạp khó mà tả xiết, một người thợ thủ công dù dốc hết tinh lực cả đời cũng chưa chắc đã điêu khắc xong.
Nơi đây chỉ thờ một pho tượng khổng lồ, cao đến năm trượng!
Pho tượng hình người, tư thế ngồi, mặt màu mứt táo, râu ba chòm, đầu đội mũ phú quý, mặc áo bào đỏ thẫm, trên bào thêu ngũ sắc, có các họa tiết cát tường như mẫu đơn, chim hạc, đào tiên...
Đây chính là Phong Thần được vạn người kính bái, chủ nhân của Phong Bạo đảo!
Ngài cầm một cây trường trượng, thân trượng quấn hai con mãng xà lớn, dưới chân là một con quái thú nằm phục, mắt lồi, răng nanh, đuôi ngắn, thân hình giống chó lại giống sư tử, có hai đầu. Vì được điêu khắc sống động như thật, nên quái thú này khiến người ta nhìn vào không rét mà run.
Nét hung dữ của nó càng làm nổi bật uy nghiêm của Phong Thần.
Dù nhìn từ góc độ nào, dù tạp dịch đi đến phía trái hay phía phải của đại điện, thì ánh mắt rủ xuống của Phong Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn.
Mỗi một người tiến vào điện đều có cảm giác như vậy.
Trước pho tượng là bàn thờ, lễ đài, cùng các loại nghi trượng phức tạp, đặc biệt là hai bên có những pho tượng người với đủ màu sắc và hình dáng khác nhau, càng làm cho đại điện thêm phần đầy đặn.
Hai người thuyền dân vừa rồi đã nói, những pho tượng này không phải do thợ thủ công tạo ra. Chúng vốn là người sống, vì phạm tội ác hoặc mạo phạm tiên nhân, nên mới bị biến thành tượng người, bày trong điện để cảnh tỉnh người khác.
Lúc này tạp dịch vừa vào đại điện, bên cạnh liền có người tiến lên chặn lại: "Ra ngoài, đây không phải nơi ngươi được phép vào!"
Chủ Tiên điện có nô bộc chuyên trách, không cho phép loại tạp dịch tưới nước quét sân như hắn tranh công.
Tạp dịch cũng không cố chấp, quay người đi ra ngoài.
Ở chủ Tiên điện không thể gây chuyện, nếu không e rằng chỉ trong vài phút sẽ bị đánh thành cặn bã.
Nhưng, đường lên Thạch Long phong hình như ở phía sau đại điện, hắn phải làm sao để qua đó? Quái trùng không thể dùng nguyên thân mà qua, nó có thể cảm nhận được phía trước có kết giới bảo vệ, nếu mạo muội xông vào, e rằng kết cục sẽ rất thê thảm.
Lúc này có một thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi từ phía sau điện đi ra, mặc áo bào gấm, mặt trắng, tóc búi cao.
Tên bộc phu lúc trước xua đuổi tạp dịch lập tức cúi đầu khom lưng, miệng cười toe toét: "Phương thiếu gia muốn về nhà thăm người thân à?"
Bộ dạng nịnh nọt của hắn khác hẳn lúc trước, nhưng Phương thiếu gia kia mắt điếc tai ngơ, trực tiếp đi qua trước mặt hắn, giống như không hề nhìn thấy một người sống sờ sờ đang đứng đó.
Hắn khinh thường nói chuyện với những kẻ hạ nhân này, dù chỉ một chữ.
Về nhà thăm người thân? Phải, có một số đứa trẻ ở Ngân Châu đảo sẽ được chọn để hầu hạ Phong Thần, lại được truyền cho thuật trường sinh.
Vậy tiểu gia hỏa mười ba, mười bốn tuổi này cũng là đệ tử của Huyễn Tông?
Tạp dịch suy nghĩ một chút, rồi theo sau lưng Phương thiếu gia rời khỏi đại điện.
Một khắc đồng hồ sau, bộc phu quét dọn chủ Tiên điện lại thấy Phương thiếu gia quay trở lại.
Chuyện quái gì vậy, chẳng phải Phương thiếu gia vừa mới ra ngoài để về nhà sao?
Nhưng bộc phu vừa bị mất mặt một phen, hiện tại cũng không dám ra chào hỏi, chỉ có thể đưa mắt nhìn hắn biến mất ở phía sau điện.
...
Hạ Linh Xuyên cùng mọi người theo chỉ dẫn của chưởng quỹ, đi đến bờ biển, dọc theo bờ biển hướng về phía đông.
Trên đường đi qua hai trấn nhỏ đều rất náo nhiệt, có mấy chiếc thuyền đánh cá đã trở về, thuyền đậu ở ven bờ, các ngư nương ngồi trước nhà, vừa trò chuyện vừa sửa lưới, phơi cá khô, thỉnh thoảng lại bật lên những tràng cười lớn.
Trẻ con, chó, gà vịt chạy đùa trên bờ biển.
Một khung cảnh ngày mùa vui vẻ, yên bình.
Giữa trung tâm quần đảo bão tố, lại có cuộc sống bình yên như chốn đào nguyên, Mặc Sĩ Phong cảm thán:
"Thật không thể tin nổi. Đây quả thực là nơi mà ta và thúc thúc hằng mơ ước mấy năm trước."
Mặc Sĩ nhất tộc bị trục xuất khỏi Nhã quốc, lang bạt kỳ hồ, Mặc Sĩ Phong luôn tâm niệm tìm cho tộc nhân một nơi an thân.
Lúc đó nếu tìm được nơi này, bọn hắn nhất định sẽ ở lại không đi.
Nhưng trên đời vốn không có "nếu như", hiện tại hắn theo chúa công đánh đông dẹp bắc, tạo dựng kỳ công, chưa chắc không phải là ý trời.
Đoàn người lại đi qua một ngọn đồi thấp, đứng trên đỉnh nhìn xuống, thấy phía sau bến cảng là một tòa thành lớn, nhà cửa san sát, đền thờ, đường phố chằng chịt, người qua lại tấp nập, ồn ào náo nhiệt.
"Trung tâm bão tố, vậy mà lại có nhiều người sinh sống như vậy." Mọi người kinh ngạc.
Ngân Châu đảo nằm trong mắt bão, ít nhất cũng đã hơn hai nghìn năm. Nhân loại vốn là một trong những sinh vật có khả năng sinh sôi nảy nở nhất.
Chu Đại Nương lại có mối quan tâm khác: "Này, ngươi nói Bạch Tử Kỳ đã lên đảo chưa?"
"Sớm muộn gì cũng đuổi kịp, hắn sẽ không bỏ qua." Hạ Linh Xuyên rất tự tin, "Hắn là Bạch Tử Kỳ. Ta để lại gợi ý không hề khó, hắn nhất định có thể giải được."
"Ngươi để lại là gợi ý sao?" Chu Đại Nương khinh bỉ, "Rõ ràng là đố chữ!"
"Đã nghĩ kỹ cách đối phó với hắn chưa?"
"Trước tiên hãy quan sát tình hình đã." Hạ Linh Xuyên nói, "Bạch Tử Kỳ đến đây chỉ vì hai mục tiêu, Thiên Huyễn chân nhân và ta. Hắn không nhất định có thể lập tức tìm được ta, thời gian mở cửa vòng xoáy bão tố lại có hạn, cho nên hắn sẽ tìm Thiên Huyễn chân nhân trước, trên đường lại tìm cách 'tình cờ' gặp ta."
Bạch Tử Kỳ không biết rõ mục đích thực sự của Hạ Linh Xuyên khi đến Điên Đảo hải, cũng giống như Hạ Linh Xuyên không rõ vì sao Thiên Huyễn chân nhân từ đầu đến cuối vẫn bế quan không ra.
Bọn họ đều có những bí mật riêng cần giải đáp.
Đi về phía trước, phong cảnh bờ biển vẫn rất đẹp, nhưng rừng rậm dần rậm rạp mà nhà cửa thưa thớt.
Rất nhanh, đoàn người cũng đã đến đích của chuyến đi này ——
Một cái hồ lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận