Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1743: Cạm bẫy cùng gian tế

**Chương 1743: Cạm Bẫy và Gian Tế**
Thổ chi tinh ở nhân gian có thể hóa ra hai, ba mươi phân thân đã là rất lợi hại. Lưu trưởng lão phán đoán tinh chuẩn, con Thổ chi tinh này có đạo hạnh đặc biệt cao thâm.
Tốc độ đào, thu lượm và vận chuyển của nó ít nhất phải gấp hơn mười lần so với nhân loại dốc toàn lực khởi công! Đồng thời, bởi vì thiên phú đặc thù của Thổ chi tinh, nó cực kỳ nhạy cảm với Huyền Tinh, tùy tiện là có thể tìm được bảo bối được giấu sâu trong vách đá.
Nhưng phân thân cực hạn cũng tạo thành gánh nặng cực lớn cho bản thể Thổ chi tinh, thằng lùn mới phải cho nó ăn Huyền Tinh chất lượng cao để tẩm bổ.
Đào sâu xuống ba mươi lăm trượng, đường hầm đưa tay không thấy được năm ngón, không có một tia sáng nào, nhưng loại hoàn cảnh này không làm khó được Thổ chi tinh.
Nơi này chính là địa phương hiếm khi thợ mỏ của nhân loại đến, khoáng thạch vừa lớn vừa tinh khiết, thế nước rất tốt.
Thổ chi tinh đang đào đến quên cả trời đất, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm mát.
Mùi trong động đá vôi dưới mặt đất đã hình thành thì không thay đổi, nhưng mùi vị kia thấm vào tận tâm can, nhắm mắt lại cứ như đang đứng trong khu vườn trăm hoa đua nở.
Thổ chi tinh biết, đây là mùi của Đế Lưu Tương, nói thẳng ra thì chính là mùi thanh hương cực kỳ nồng đậm của linh khí!
Mấy chục con dế nhũi đất lập tức tụ lại, hướng về nơi phát ra mùi hương mà chạy đi.
Đó là một hành lang rất dài, cửa hang rất nhỏ, chỉ có thể cho trẻ con loài người hoặc loài chó chui qua, người trưởng thành không thể chui vào. Mặt đất còn rải rác rất nhiều đá vụn, hiển nhiên con đường này mới được thợ mỏ đả thông cách đây không lâu, rất có thể còn chưa kịp thăm dò.
Nhưng điều này không làm khó được Thổ chi tinh.
Hai bên vách đá của hành lang căn bản không có Huyền Tinh, đám dế nhũi đất lại chạy hơn trăm trượng, phía trước chính là đường cụt – vách đá dày đặc lấp kín.
Nhưng ở trên vách đá chặn ngang này lại khảm một khối Huyền Tinh lớn nhất mà Thổ chi tinh từng thấy!
Riêng phần lộ ra bên ngoài vách đá đã cao tới ba trượng, rộng gần hai trượng!
Ai biết đây có phải là một góc của tảng băng trôi hay không? Hiện tại, cấm chế "thiên huyễn độn thuật" vẫn còn hiệu lực ở điên đảo hải, Thổ chi tinh, là một kẻ ngoại lai, không có cách nào trực tiếp thăm dò trữ lượng của nó.
Màu sắc của nó cũng biến đổi dần từ đỏ thẫm sang màu tím.
Có câu nói, vinh quang tột đỉnh. Trong tất cả trật tự cấp bậc, Huyền Tinh màu tím có phẩm chất cao nhất.
Khối Huyền Tinh hoàn mỹ không tì vết, to lớn vô song như thế này khiến Thổ chi tinh cũng phải trợn tròn mắt, ngẩn ngơ hơn nửa ngày không nói nên lời.
Sau đó, nó báo cáo cho Giới Thủy chân nhân và thằng lùn.
Ý nghĩ của Giới Thủy chân nhân chỉ có một chữ:
Đào!
Nhanh chóng móc ra.
Đội ngũ Thiên Cung trước mắt đang cần nhất loại năng lượng tinh khiết và khổng lồ như thế này!
Thằng lùn thì do dự một chút: "Có chuyện trùng hợp như vậy sao, vừa buồn ngủ đã có người mang gối đến?"
Vào thời điểm thiếu tài nguyên đến mức muốn bán mạng, thì đường hầm này lại đột ngột xuất hiện một khối Huyền Tinh to đến ngoại hạng, dế nhũi đất không cần phải đi tìm, đào ở những nơi khác, chỉ cần chuyên tâm công lược nó là được.
Trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế?
Nhưng khi dế nhũi đất cắt những mảnh vỡ Huyền Tinh mang lên cho hắn nhìn, hắn cũng loại bỏ tia lo nghĩ cuối cùng:
Hàng thật giá thật, không lừa dối ai cả.
"Đào, mau đào!"
Huyền Tinh lớn như vậy, chỉ một, hai con, hay mười, tám con dế nhũi đất thì không thể đào lên trong mười ngày được sao? Cho nên Thổ chi tinh ra lệnh một tiếng, đại quân dế nhũi đất đang thăm dò bốn phía quặng mỏ đột nhiên quay đầu, đồng loạt chạy về phía này!
Cả một mảng lớn đen kịt, khắp nơi đều là âm thanh sáu cái chân quét trên mặt đất, rào rạo, còn đáng sợ hơn cả cá diếc vượt sông.
Nếu như Hạ Linh Xuyên và những người khác có mặt ở đó, sẽ phát hiện khối Huyền Tinh hình dáng to lớn trên vách đá hoàn toàn bị che lấp, bề mặt chi chít toàn là côn trùng cỡ lớn!
Chúng nhào vào trên Huyền Tinh, dùng giác hút sắc bén và chân trước ra sức chém cắt, phàm là móc xuống được một chút phế liệu, liền tranh thủ thời gian vận chuyển ra ngoài.
Những con dế nhũi đất khác thì ra sức đào bới vách đá, muốn mở ra phần ẩn giấu của Huyền Tinh.
Càng nhiều đồng bạn của chúng liên tục không ngừng chạy đến từ những nơi khác trong quặng mỏ.
"Nhanh." Lưu trưởng lão khẽ nói với Hạ Linh Xuyên, "Số dế nhũi đi qua bên ngoài đã ít rồi."
Đợt sóng ngắn chủ lực đã qua, có nghĩa là phần lớn dế nhũi đã đuổi vào hành lang.
Hạ Linh Xuyên khẽ gật đầu, ra hiệu cho hắn chờ một chút, kỳ thực lại lén nghe Chu Đại Nương truyền âm:
"Này, Nhện Mắt Châu phát hiện trên không Yêu Tử Hồ luôn có mấy con chim yêu bay tới bay lui, liên tục phát sáng."
Phát sáng?
Hắn tuy cũng có thể tạm thời điều chỉnh tầm nhìn của Nhện Mắt Châu, nhưng không được rõ và xa như bản tôn.
Hiện tại, Nhện Mắt Châu trốn trong tán cây cao lớn nhất bên cạnh quặng mỏ, cái cây này nhô ra từ bên ngoài vách đá, hô ứng lẫn nhau với Yêu Tử Hồ cách đó không xa.
Giống như Chu Đại Nương, mười mấy con mắt của Nhện Mắt Châu bao quanh đầu, gần như là ba trăm sáu mươi độ không có góc chết. Mấy con chim yêu kia bay tới bay lui trên bầu trời, nó đã sớm nhìn thấy hết.
"Chúng bay từ hướng điên đảo hồ tới, đến trên không Yêu Tử Hồ thì ném điểm sáng xuống, cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy." Chu Đại Nương bổ sung, "Ta quan sát hồi lâu, điểm sáng kia giống cái gì nhỉ, ngươi có nhớ những quả Ngân Châu phát sáng ở bờ điên đảo hồ không?"
Bọn họ đứng trên Thạch Long Phong xem Hạo Nguyên Kim Kính phát sóng trực tiếp, phàm là chuyển cảnh đến bờ điên đảo hồ, luôn có thể nhìn thấy vô số đốm sáng lấm tấm bên bờ. Tiêu Văn Thành đã sớm giải thích, đó là quả của cây Ngân Châu, chỉ có đêm rằm mới có thể hấp thu ánh trăng, phát sáng suốt đêm.
Hạ Linh Xuyên khẽ gật đầu.
Nhà ai lại có chim yêu đặc biệt ngậm quả Ngân Châu từ điên đảo hồ đến, nhất định phải ném xuống Yêu Tử Hồ để nghe tiếng nước chảy?
Đổng Nhuệ đứng sau lưng Lưu trưởng lão, ra hiệu bằng tay với Hạ Linh Xuyên: "Có phải Thiên Cung đang thử thứ gì đó không?"
Chính hắn bình thường làm thí nghiệm, chẳng phải cũng nhiều lần thử nghiệm như thế sao?
Đại chiến khốc liệt, Huyễn Tông khẳng định không rảnh làm như vậy. Cho nên mấy con chim yêu này phần lớn là thuộc phe Thiên Cung.
Liên tưởng đến dị trạng của Yêu Tử Hồ và việc Thần Cốt dây chuyền phát nhiệt, Hạ Linh Xuyên vuốt cằm, có phải Bạch Tử Kỳ cũng phát hiện ra điều gì đó mờ ám không?
Chuyện này có lẽ là sau khi hắn và Lưu trưởng lão dẫn đội đến Ngu Thôn mới phát sinh. Hạo Nguyên Kim Kính có thể giám thị toàn bộ điên đảo hải, Tiêu Văn Thành có nhìn thấy dị động của mấy con chim yêu này không?
Trước đó Hạ Linh Xuyên hỏi hắn về động tĩnh của quân địch, hắn lại không hề nhắc đến.
Hắn là không chú ý tới, hay là không muốn nói?
Lúc này, Lưu trưởng lão nhắc nhở lần nữa: "Đã lâu không có con dế nhũi nào đi qua."
"Đã lâu" này cũng chỉ là mười mấy hơi thở mà thôi, hắn có hơi sốt ruột.
Hạ Linh Xuyên lúc này mới khẽ gọi một cái tên:
"Đại Nương!"
Phía trên lối vào hành lang, có một bóng đen bỗng nhiên di chuyển.
...
Ngô Thế Đạo xông ra khỏi kết giới hải đăng, liền triệu hồi Hạo Nguyên Kim Kính, rồi sải bước về Thạch Long Phong.
Hắn chỉ có thể quay lại quảng trường.
Trên đường đến Văn Huy Các, hắn gặp thoáng qua mấy đệ tử trẻ tuổi của Huyễn Tông, nghe thấy bọn họ gọi hắn là "Ngô sư thúc".
Bọn họ còn quá trẻ, học được thần thông quá ít, không thể lên chiến trường, liền ở lại tông môn làm hậu cần.
Một người trong số đó là hậu bối cùng thôn với Ngô Thế Đạo, còn nói đùa hai câu với bạn bè.
Hắn còn chưa biết, ngôi làng của mình đã bị chưởng môn Tiếu trở tay hủy diệt.
Ngô Thế Đạo nhìn bọn họ với trăm mối cảm xúc ngổn ngang, bản thân sống mấy chục năm, vốn cho rằng cái gì cũng thông thấu, kỳ thực vẫn luôn sống trong lời nói dối do Huyễn Tông dựng lên, vẫn luôn bị che đậy, bị lợi dụng, so với những hài tử ngây thơ này thì có gì khác nhau?
Hắn lắc đầu, gạt bỏ những tạp niệm, vội vàng đuổi vào Văn Huy Các.
Nơi này chỉ có Tiêu Văn Thành đứng lặng trước gương, các trưởng lão khác không có ở đây.
Hắn tiến lên làm lễ, Tiêu Văn Thành biết hắn đến, nhưng không quay đầu lại: "Trận chiến trong kết giới hải đăng, thế nào rồi?"
Có kết giới cản trở, Tiêu Văn Thành không thể nhìn thấy hiện trường chiến đấu từ Hạo Nguyên Kim Kính, chỉ có thể hỏi thăm người đã trải qua để thu thập tình báo.
Trước kia, Ngô Thế Đạo nhìn chưởng môn Tiếu với phong thái cao nhân, như ánh trăng sáng xa không thể với, bây giờ lại chỉ cảm thấy ra vẻ đạo mạo.
Chính người này đã hời hợt hại chết người thân của hắn, lại xua đuổi Dạ Xoa ngược đãi cư dân đảo Ngân Châu, còn đặt tượng của mình ở Phong Thần Miếu, muốn mọi người toàn tâm toàn ý cung phụng, bái lạy hắn!
Nhìn thấy Tiêu Văn Thành, trong lòng Ngô Thế Đạo không tự chủ được mà dâng lên vô biên hận ý!
Hắn tranh thủ thời gian xoay người cúi đầu, tránh cho bị Tiêu Văn Thành phát hiện.
Vì Tiêu Văn Thành hỏi tình hình chiến đấu, hắn giấu việc mình bị bắt làm tù binh, những chi tiết khác đều khai báo đầy đủ.
Nói thật càng nhiều, chi tiết càng nhiều, mới có thể che giấu việc hắn làm loạn.
Hắn là người cũ của Ảo Tông, bình thường ra vào các nơi trọng yếu của tông môn ở Thạch Long Phong, hôm nay cũng đã quay về hai lần để báo tin tức, lấy đồ. Tiêu Văn Thành tận mắt nhìn thấy hắn mình đầy vết máu, thần sắc kiên nghị, huống chi chiến sự bên hồ rất khốc liệt, Tiêu Văn Thành nghe xong miêu tả của hắn, trong lòng chỉ nghĩ làm sao để ứng phó.
Bởi vậy khi hắn nhắc đến việc Cận trưởng lão cầu viện tám trăm cân Huyền Tinh thượng phẩm, Tiêu Văn Thành không hề nghĩ ngợi, múa bút viết rồi xòe tay ra lệnh cho hắn.
Ba vị trưởng lão ở tiền tuyến đã phái người quay về cầu viện nhiều lần, Tiêu Văn Thành cũng biết, khi chiến đấu nổ ra, vật tư tích lũy nhiều năm sẽ tiêu hao như nước chảy.
Nhưng có biện pháp nào? Trận chiến này vẫn phải đánh tiếp, cho đến khi đối phương lộ ra lá bài tẩy trước.
Ngô Thế Đạo nắm lấy tay lệnh, vội vàng thi lễ với hắn một cái, quay người đi ra Văn Huy Các.
Bước này thuận lợi hơn so với tưởng tượng, tiếp theo mới là màn kịch quan trọng ——
Tiên Quang Động.
Khi hắn chạy đến, vừa vặn có một tổ đệ tử khác cũng tới nhận vật tư.
Mấy người kia chào hắn: "Ngô sư thúc, mời ngài đi trước!"
"Không cần, các ngươi đi đi." Ngô Thế Đạo đi theo sau bọn họ, không nhanh không chậm đi vào Tiên Quang Động.
Tượng đầu thú trên cửa đã từng dọa lùi Phệ Não Trùng Yêu, làm nó không thể chui vào, nhưng Ngô Thế Đạo là "người một nhà", nó chỉ nhìn hai mắt liền cho qua.
Trên đường đi đều có thủ vệ, Ngô Thế Đạo đưa ra thủ lệnh của chưởng môn, dễ dàng qua ải; hắn còn gặp được hai quản sự, đều là người quen, còn cười chào hỏi: "Lục quản sự có ở đó không?"
"Lục sư huynh đi cân đối dược liệu thu vào, sẽ nhanh chóng trở lại thôi." Hai quản sự này thở dài, "Tiền tuyến khai chiến, dược liệu tiêu hao quá lớn."
Tiên Quang Động này gần như móc sạch lòng núi, bên trong có ba mươi sáu động, trân phẩm rực rỡ muôn màu, cho thấy Huyễn Tông gia đại nghiệp đại.
Người mới đi vào ba lần đầu, đều sẽ cảm thấy đây là một mê cung, đường bên trong thông tứ phía, đừng nói tìm được vật mình muốn, mà tìm được lối ra cũng đã tốn sức.
Ngô Thế Đạo đương nhiên không có phiền não này, hắn quen đường bảy rẽ tám ngoặt đến tầng áp chót, trên đường đi còn vượt qua rất nhiều cơ quan ẩn giấu.
Người ngoài mạo muội xâm nhập, trong khoảnh khắc sẽ chết không có chỗ chôn.
Từ tầng này trở xuống, cất giữ đều là chí bảo của Huyễn Tông. Phía trước lại là một thạch thất, bên trong trống rỗng, ngoại trừ một con thú khổng lồ đang ngủ say.
Quái thú này có ngoại hình giống hổ, cũng có thân màu vàng sọc đen, nhưng mặt hẹp và ngắn, còn có một đôi răng nanh giống như lợn rừng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận