Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1456: Được một tấc lại muốn tiến một thước

Chương 1456: Được voi đòi tiên
Tấm kính cười khúc khích: "Ta sẽ bảo vệ ngươi thật tốt, cây rụng tiền ạ."
"Chỉ cần giao không đến hai thành lợi nhuận, liền có thể để kẻ thống trị quốc gia này hộ giá cho ta." Hạ Linh Xuyên ăn xong cái bánh ngọt cây đèn cuối cùng, "Có lời không?"
"Ngược lại, mỗi một căn tinh xá được bán ra, chúng ta lập tức có thể thu về tám thành rưỡi lợi nhuận!"
Còn phần chia cho Hào vương, đó là chuyện của bốn tháng sau.
Bốn tháng, ha ha.
...
Khi Hạ Linh Xuyên trở lại dịch quán Tam Môn Đầu, mây mưa mùa thu trên bầu trời đã tan, trong khoảnh khắc lại thấy mặt trời chói chang.
Ở thành Thiên Thủy vào mùa mưa, thời tiết tốt như vậy không nhiều. Phạm Sương liền nói với Hạ Linh Xuyên: "Biết Hạ huynh muốn làm đại sự, cho nên ông trời mới đẹp."
"Phạm huynh khen người càng ngày càng thành thạo rồi."
Phạm Sương cười ha ha một tiếng, không phủ nhận. Hai tháng nay, hắn tự nhận mình trưởng thành rất nhanh, cũng không biết mười năm qua làm sao lại ngu ngốc như vậy.
Biệt uyển U Hồ, hôm nay cử hành nghi thức đặt nền móng.
Hạ Linh Xuyên vừa đến thành Thiên Thủy đã tới du lãm U Hồ, nơi này không chỉ có cỏ cây tươi tốt, mà còn có nhiều cảnh điểm, đi một vòng có thể nhìn mười bảy mười tám cái, tập hợp thác nước, suối, vịnh, động, đủ loại cảnh quan, quả không hổ là nơi vương tộc trước kia nuôi Tâm Di.
Hôm nay đến xem, bờ Nam U Hồ đông nghìn nghịt người!
"Ồ, đông vui thật!"
Nơi này có rất nhiều vương thất quý tộc, bao gồm cả Tình vương phủ, triều thần quan viên cũng tới hơn hai mươi người, quá nửa đều đã mua bản vẽ tinh xá U Hồ. Nếu là phái bảo hoàng kiên định, làm sao có thể bỏ lỡ nghi thức đặt nền móng biệt uyển U Hồ?
Dân chúng đến xem náo nhiệt cũng có hai ngàn bốn năm trăm người, khiến hiện trường vô cùng náo nhiệt.
Từ khi U Hồ tiểu trúc trở thành nơi ở của Thanh Dương, ven hồ rất ít người lui tới, bình dân cũng không dám đến đây chơi đùa. Hạ Linh Xuyên cũng không biết hôm nay nhiều người như vậy từ đâu chui ra, dù sao Hào vương tự có biện pháp.
Nhạc vui vẻ trỗi lên, tấu trước nửa canh giờ.
U Hồ mặc dù cây cỏ um tùm, nhưng bờ Nam và U Hồ tiểu trúc cách nhau quá gần, tiếng chiêng trống vang trời truyền đến ngọn núi nhỏ, vẫn đinh tai nhức óc --
Đám tấu nhạc này đều là nghệ nhân nuôi trong Tình vương phủ, Chương San yêu cầu bọn hắn dùng hết sức lực, làm sao náo nhiệt thì làm vậy.
Bọn hắn muốn làm bộ dạng cho Thanh Dương nhìn, Thanh Dương liền không thèm nhìn -- nàng hôm nay không ở U Hồ tiểu trúc, mà là vào cung tìm Hào vương.
Trước khi xuất phát, Hách Dương hỏi nàng đối sách, nàng chỉ nói không cần để ý đến, để bọn hắn tự chơi.
Mặc kệ Hạ Kiêu làm gì ở U Hồ, đó cũng chỉ là chút chuyện vặt vãnh bề ngoài, hôm nay lại là ngày quyền quý Hào quốc tụ tập, nếu lúc này gây rối với hắn, thật sự không khôn ngoan.
Lúc tiếng người huyên náo, tinh nhuệ của nàng đang mở kết giới cách âm ở U Hồ tiểu trúc, thế là xung quanh lại yên tĩnh.
Cho nên, tràng náo nhiệt này xem như của Hạ Linh Xuyên và phái bảo hoàng từ đây, Chương San và Hạ Linh Xuyên lên đài nói vài câu xã giao vô thưởng vô phạt, lại cầm xẻng đào đất làm một lần cho có lệ.
Theo lý thuyết, lại đốt thêm vài quả pháo, nghi thức đặt nền móng này coi như cơ bản hoàn thành.
Bất quá pháo Hạ Linh Xuyên đặt trước vừa to vừa dài, mỗi quả pháo đều to bằng ba ngón tay, lại có hơn ba trăm chuỗi, đốt lên nổ lốp bốp không ngừng, động tĩnh như pháo hoa ngập trời, vang vọng chân trời!
Bờ Nam khói lửa tràn ngập, đến người cũng không thấy rõ.
Gió lớn thổi, khói đặc liền dũng mãnh tràn về phía U Hồ tiểu trúc.
Thanh Dương tuy không ở đó, nhưng thủ hạ của nàng đều ở trong tiểu trúc, kết giới cách âm ngăn được âm thanh, nhưng không ngăn được khói đặc.
Khói trắng sặc đến c·hết người cuồn cuộn tràn vào tiểu trúc, khắp nơi đều có tiếng ho hụ khụ.
Trong đám thanh vệ tiểu trúc có rất nhiều người tu hành đạo hạnh tinh thâm, trong cơn giận dữ bò lên chỗ cao bấm Hoán Phong Quyết, muốn thổi ngược khói đặc về bờ Nam.
Bất quá hôm nay gió Nam thổi mạnh, đây là điều Hạ Linh Xuyên đã tính trước. Nhân lực khó mà thắng nổi thiên nhiên, sáu bảy người tu hành liên hợp thi pháp, mới miễn cưỡng thổi khói đặc về bờ Nam, nhưng chỉ chớp mắt lại bị gió lớn thổi ngược lại.
Thanh vệ giận không kềm được, liền muốn xông ra khỏi tiểu trúc, cho đám người vô lễ này một bài học.
Bọn hắn xuất thân Bối Già, theo giám quốc ra vào vương cung Hào đô như vào chỗ không người, đều là người có vai vế, chưa từng phải chịu đựng loại uất ức này?
Hách Dương gắt gao ngăn bọn họ lại: "Không được xúc động, cung chủ có mệnh lệnh, các ngươi cả ngày hôm nay phải ở yên trong tiểu trúc!"
Thanh Dương cố ý để hắn lại trông chừng thanh vệ, không để cho bọn hắn ra ngoài gây chuyện.
Pháo nổ vang rền, đám đông vây xem đã dời bước về phía tây. Nơi này dựng lên bốn năm cái lều lớn làm sân khấu tạm, hát những vở tuồng đặc sắc, chiêng trống vang lên không ngớt.
Mấy gánh hát này đều là do mấy đại thế gia nuôi dưỡng, hoặc là mời từ nơi khác đến, trình độ đều rất tốt. Mọi người xem đến mức mặt mày hớn hở, thỉnh thoảng tiếng vỗ tay vang lên.
Ngày đặt nền móng biệt uyển U Hồ, bờ Nam náo nhiệt suốt mấy canh giờ.
Kỳ thật Hạ Linh Xuyên đã chuẩn bị mấy phương án dự phòng, đề phòng Thanh Dương nửa đường trở về gây khó dễ cho hắn.
Nếu vậy, hắn sẽ kéo Tình vương phủ và những vương thất quý tộc có mặt vào -- những vương tộc này hôm nay là đại diện cho Hào vương đến cổ vũ, làm mất mặt bọn hắn, chính là làm mất mặt Hào vương.
Hắn không ngại thêm dầu vào lửa cho mối quan hệ vốn đã căng thẳng giữa Hào vương và Thanh Dương.
Đáng tiếc, kế hoạch của hắn vẫn không có cơ hội phát huy.
Nhiếp Hồn Kính vô cùng tiếc nuối: "Chúng ta suýt chút nữa bắt gặp được lão yêu bà đắc tội quyền quý, nàng lại có thể nhịn xuống, không đến tìm ngươi gây sự."
"Ngươi quá xem thường nàng." Nếu Thanh Dương không biết nhẫn nhịn, làm sao có thể ngồi vững Thanh Cung hơn một trăm năm?
Nàng rất có thể đã nhìn thấu dụng ý của hắn.
Bất quá Hạ Linh Xuyên cũng đã nhìn ra. Thanh Dương không xuất hiện, chứng tỏ nàng muốn khống chế cường độ đấu tranh giữa mình và Hào vương, không muốn để xung đột ngày càng nghiêm trọng.
Nàng đã nắm đủ lợi thế, cũng không muốn khiến Hào vương giận quá mất khôn, chó cùng rứt giậu.
Hạ Linh Xuyên lẩm bẩm: "Chưa đủ, còn phải quá đáng thêm chút nữa."
Thanh Dương có thể nhịn, hắn liền có thể được voi đòi tiên.
Hắn phân phó Quản ban đầu vài câu, sau đó liền gọi tay dưới, cầm lấy dụng cụ, đi về phía đông đến dưới cây ngân hạnh.
U Hồ là một địa hình mở, nhưng hòn đảo nhỏ nơi U Hồ tiểu trúc tọa lạc lại nối với bờ bằng một cây cầu vòm, bên cạnh cầu mọc ra một cây ngân hạnh, thân cây to hai người ôm, cành lá sum suê.
Mùa này, lá hạnh đã hơi đổi màu, nhưng chưa đến thời điểm đẹp nhất.
Đứng dưới tán cây nhìn ra U Hồ, đẹp không sao tả xiết.
"Nơi này thật sự là quá đẹp!"
"Hắc hắc, quan lại quyền quý đúng là biết hưởng thụ!" Đám thợ mộc vừa thưởng thức vừa tán thưởng, nâng búa lên chặt!
Bọn hắn cạch cạch cạch đốn cây được một nửa, trong U Hồ tiểu trúc liền xông ra bốn năm người, quát lớn: "Dừng tay, các ngươi đang làm gì!"
Hạ Linh Xuyên liếc mắt nhìn qua, thấy cầm đầu chính là Hách Dương.
Thanh Dương bình thường thích nhất ngồi dưới gốc cây ngân hạnh này uống trà ngắm cảnh, ngân hạnh bị chặt, cung chủ nhất định sẽ tức giận!
Lại nói trên đảo nhỏ chỉ có một cây cầu, ngân hạnh đổ xuống, sẽ chặn đường ra vào của xe ngựa Thanh Dương.
Hách Dương vốn không muốn quản, nhưng đám người này càng ngày càng quá đáng, càng ngày càng vô liêm sỉ, hắn không thể không đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận