Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1073: Điệu hổ ly sơn

Chương 1073: Điệu hổ ly sơn
Ăn yêu quái ăn thịt người hàng trăm ngàn năm đột nhiên không ăn thịt người nữa, đây không phải là hoàn toàn tỉnh ngộ, mà chắc chắn là bất đắc dĩ.
"Đúng vậy, người mua đảo họ Hạ, dưới trướng có một thế lực. Cảng Đao Phong từ đầu đến cuối vẫn đồn đại, vị Hạ đảo chủ này có thể trừ bỏ sát chướng, có khả năng điều khiển Âm Hủy, thậm chí Ty Thị Bạc ở cảng Đao Phong lúc trước gây khó dễ hắn, quay đầu liền bị Âm Hủy hung hăng giáo huấn một trận. Hiện tại tất cả thuyền bè thông hành tuyến đường hoàng kim, đều phải đi qua quần đảo nhà hắn, mới không bị Âm Hủy công kích."
Điều khiển Âm Hủy, Ngưỡng Thiện đảo chủ? Ô Lộc nheo mắt, cảng Đao Phong cách vịnh Phong Bạo rất xa, có hai ba ngày lộ trình trên biển, yêu quái ở quần đảo Ngưỡng Thiện đột nhiên tụ tập xuất hiện, ai sai khiến? Không cần nói cũng biết?
Nói cách khác, Ngưỡng Thiện đảo chủ đang trợ giúp Bách Long tộc?
Lúc này một tên tâm phúc khác cũng nói: "Tướng quân, thúc cháu Mặc Sĩ Tùng, Mặc Sĩ Phong của Bách Long tộc, hơn nửa năm trước đã đến nương nhờ Ngưỡng Thiện đảo chủ. Vương Đình đã nhiều lần phát thông cáo, yêu cầu bọn họ trục xuất Mặc Sĩ, nhưng quần đảo Ngưỡng Thiện làm ngơ."
Hắn chỉ nói đến đây, Ô Lộc không hỏi "Sau đó thì sao".
Lấy tính khí của Nhã quốc, nếu như quần đảo Ngưỡng Thiện dễ đối phó, nó nhất định sẽ không chút do dự ra tay.
Nhưng nếu những Âm Hủy này là do quần đảo Ngưỡng Thiện phái đến viện trợ Bách Long tộc... Ô Lộc nhớ tới binh sĩ nói, vị đảo chủ này "Dưới trướng còn có một đám thế lực", lập tức khẩn trương lên: "Truyền lệnh..."
Hắn vừa mở miệng, thân vệ bên cạnh đột nhiên kinh hô: "Cẩn thận!"
Tiếng nói còn chưa dứt, tên thân vệ này liền nhào tới sau lưng Ô Lộc.
Dưới chân đám người bỗng nhiên xuất hiện mấy bóng đen, trong đó có một bóng đen vốn định ném một tấm lưới dính về phía Ô Lộc, nhưng bị thân vệ cản lại.
Nó nhẹ nhàng kéo một cái, thân vệ là một hán tử hơn một trăm cân vậy mà bị lôi đi, tốc độ rất nhanh, người khác thậm chí không kịp phản ứng.
Nếu không phải hắn quên mình, e rằng người bị dính lưới chính là Ô Lộc.
Mọi người tập trung nhìn vào, lại là một con Âm Hủy!
Ở khoảng cách gần nhìn những thứ đồ chơi này, mới phát hiện chúng thật to lớn, nhất là khi chúng đứng thẳng lên, người bình thường đều phải ngẩng đầu mới có thể thấy rõ.
Sau lưng nó còn có mấy con Âm Hủy, trong tay còn cầm nỏ tên đặc chế.
Loại cung nỏ này không sợ nước, một lần có thể bắn ra ba mũi tên, mỗi lần bắn xong có thể trực tiếp đẩy mũi tên ở hàng sau lên, bắn lại một lần!
Nói cách khác, trong vòng hai tức, nó có thể bắn ra sáu mũi tên.
Âm Hủy có tận bốn tay.
Mấy tên này vừa giơ nỏ lên, sưu sưu sưu sưu, mấy chục mũi tên liền bay ra, phạm vi chủ yếu chính là Đại tướng quân Ô Lộc ở ngay phía trước!
Trận chiến kia áp sát "Tiễn Hoàng" trong tay Mặc Sĩ Phong.
Thân vệ Nhã quốc lập tức bị bắn ngã một đám. Có nguyên lực bảo vệ, bọn họ chưa hẳn đã chết, nhưng bị thương là chắc chắn.
Sản phẩm vũ khí của phủ Tùng Dương, chất lượng đảm bảo.
Trước mặt Ô Lộc lại xuất hiện thêm một con khôi lỗi trọng thiết, cao chín thước, vừa vặn che chắn cho Ô Lộc kín kẽ.
Mũi tên bắn trúng người nó, đinh đinh đang đang, bên trên lớp vỏ cứng chỉ để lại vài vết lõm nhạt.
"Bảo vệ tướng quân!"
Trong tiếng hò hét, các hộ vệ Nhã quốc khác nhao nhao xông tới.
Mấy con Âm Hủy kia không ham chiến, con cầm đầu tiện tay bắt lấy binh sĩ vừa báo cáo quân tình cho Ô Lộc, ném về phía trước, đồng thời phát ra tiếng kêu khàn khàn trong miệng.
Nghe được mệnh lệnh, Âm Hủy nghiêng đầu liền đi xuống.
Chỗ này phải nói đến địa hình nơi đây.
Bán đảo mà Ô Lộc đang đứng được hình thành từ địa chấn, do đó có khe rãnh và vực sâu to lớn kéo dài từ bờ biển vào trong đảo, nhìn như bị cắt mấy nhát như bánh ga tô.
Vì lên cao nhìn xa, Ô Lộc lựa chọn nơi này đóng quân, nhưng nơi này kỳ thật cũng có một khe sâu, không thấy đáy.
Ô Lộc ban đầu cũng không để ý, Bách Long xưa nay không giỏi thủy tính, huống chi nơi này cho dù có sông ngầm nối thẳng đáy biển, thì bên cạnh khe toàn là đá nhọn sắc bén, sắc bén hơn cả dao, người làm sao có thể tự do lên xuống?
Nào ngờ trên đời còn có loại vật như Âm Hủy, không có chân lại có thể leo đèo lội suối.
Trên thực tế, bờ biển Tây Nam đảo Long Tích cơ hồ đều là địa hình như vậy, Âm Hủy di chuyển trong đó, cũng không khó khăn.
Thừa dịp người Nhã quốc đều đang quan sát tình hình trên biển, những Âm Hủy này từ trong biển bơi vào đáy khe, lại men theo sườn núi bò lên phát động tập kích bất ngờ.
Ô Lộc không để ý nguy hiểm dưới chân, suýt nữa đã trúng kế của đối phương.
"Bắt chúng lại!"
Người Nhã quốc kịp phản ứng, giơ vũ khí lên rồi xoay người về phía trước. Nhưng mấy con Âm Hủy thả người nhảy vào trong khe, rõ ràng to lớn hơn người, vậy mà lại có thể di chuyển tự nhiên trong khe nứt hẹp. Binh sĩ ném mấy cây đuốc xuống, trong ánh lửa lập lòe, đám người liền thấy bóng dáng của chúng ẩn hiện trong đám đá nhọn, mười mấy tức công phu liền biến mất trong bóng tối.
Nhưng cũng có một con Âm Hủy bị Ô Lộc vung trảo bay ra ôm lấy.
Toàn thân nó trơn trượt, vảy chặt chẽ, nhưng đầu nhọn của trảo bay này như móc câu, một khi thu lại liền đâm vào cơ thể Âm Hủy.
Quái vật này đau đớn kêu lên, cố gắng giãy dụa. Nhưng Ô Lộc giận dữ gầm lên một tiếng, vậy mà bằng sức một mình kéo nó lên.
Sau đó chúng vệ sĩ tiến lên trợ lực, đồng tâm hiệp lực kéo nó lên mặt đất.
Âm Hủy thấy không thể trốn thoát, dứt khoát quay lại nhào về phía Ô Lộc, kết quả bị chúng vệ đao thương cùng đâm, biến thành xiên nướng.
Ô Lộc thấy quái vật này vẫn thè lưỡi, tiến lên một bước: "Ai sai khiến ngươi đến, những kẻ khác ở đâu?"
Nhưng Âm Hủy chỉ nhe răng gầm rú với hắn, còn muốn phun axit về phía hắn.
Ô Lộc hỏi lại hai tiếng, Âm Hủy vẫn không phản ứng.
Tâm phúc nói ngay: "Tướng quân, quái vật này có lẽ không hiểu tiếng người."
Ô Lộc gật đầu: "Giết."
Không moi được tin tức, liền không có giá trị.
Xử quyết xong con Âm Hủy này, Ô Lộc quyết định đổi đỉnh núi khác đóng quân, ít nhất phải cách xa mặt đất.
Dù cho loại quái vật này biết đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, nhưng chúng ẩn nấp trong biển, làm sao biết Ô Lộc chính là thủ lĩnh của quân đội Nhã quốc này?
Cho nên chúng nhất định có thủ lĩnh khác, hơn nữa đối phương hiểu rõ địa hình địa vật của bán đảo, rõ tình hình quân doanh của Ô Lộc, rõ binh lực phân bố, thậm chí còn biết hắn ở đâu!
Nghĩ đến trong bóng tối có nhân vật như vậy nhìn chằm chằm mình, sau lưng Ô Lộc toát ra mồ hôi lạnh.
Lại liên tưởng đến Kim Điêu trúng tên, Ô Lộc đột nhiên chạy về phía vách đá, giơ ống nhòm lên nhìn về phía chân trời.
Nơi này không có, nơi đó cũng không có.
Hắn vừa định thở phào nhẹ nhõm, trong ống nhòm lại bắt được mấy cánh buồm ảm đạm.
Trong lòng Ô Lộc đột nhiên chìm xuống, tìm thêm mấy chỗ trên mặt biển nhìn ra xa, lại phát hiện gần trăm chiếc thuyền thừa dịp ban đêm mà đến, cách bờ biển không xa!
Những thuyền biển này lớn có nhỏ có, lượng tải khác nhau, nhưng đầu thuyền đều đứng đầy mấy tên lính vũ trang đầy đủ, không ngoại lệ!
"Địch trên biển đến!" Ô Lộc khàn giọng nói, "Mau phái 2300 người chạy về vịnh Phong Bạo nghênh chiến! Nhanh, mau chóng!"
Tối nay âm u không trăng, còn có sương mù dày đặc bao phủ, nếu không phải trong tay hắn có pháp khí có thể nhìn thấu mê chướng và bóng tối, căn bản không thể phát hiện ra đối phương!
Khá lắm, đối phương trước tiên dùng Âm Hủy cùng Bách Long tộc trộm thuyền, dẫn dụ hơn ngàn binh sĩ dưới trướng hắn rơi xuống nước, sau đó ra lệnh cho Âm Hủy vòng ra phía sau từ khe nứt phát động tấn công Ô Lộc, hấp dẫn sự chú ý của hắn, khiến hắn không rảnh chú ý động tĩnh trên biển.
Lúc này mới tạo điều kiện cho quân đội trên biển của đối phương cướp bãi đổ bộ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận