Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 214: Lần thứ nhất tiếp xúc

**Chương 214: Lần đầu gặp mặt**
Hạ Linh Xuyên không tránh khỏi chú ý tới, ngũ quan của nàng rất sâu, mũi rất cao, xương gò má cũng cao hơn cô gái bình thường một chút, diện mạo vừa lập thể lại tinh xảo, hoàn toàn không liên quan gì đến vẻ đẹp tiểu gia bích ngọc hay dịu dàng mỹ nhân.
Hắn liền đem những gì mình biết sau khi vào động nhện nói ra, cố ý bỏ bớt đi đoạn tự vẫn.
Tôn Phục Linh suốt cả quá trình không nói một lời, nghe rất nghiêm túc, mãi cho đến khi hắn dừng lại mới nói: "Truyền thuyết về Chu Nhị Nương từ xưa đến nay, hóa ra là thật? Như vậy xem ra, nó ở thời đại xa xưa cũng là yêu tiên."
"Yêu tiên?" Hạ Linh Xuyên ngẫm lại cũng thấy đúng, "Đúng vậy, người có thể thành tiên thì gọi là tiên nhân, yêu quái thành tiên thì gọi là yêu tiên."
"Nhưng bây giờ nó lại nhận sự ước thúc của sơn trạch, ân, ít nhất giao ước trước đây cùng sơn trạch là không làm tổn thương người phàm." Tôn Phục Linh lại có chút cảm khái, "Yêu tiên lúc trước, giờ chỉ còn vậy thôi."
"Cô rất hứng thú với thần tiên thượng cổ sao?" Nữ nhân này đến cơm cũng không kịp ăn.
"Chỉ là có chút cảm thán thôi." Tôn Phục Linh lấy que cời lửa gẩy gẩy than trong lò, "Thượng cổ có nhiều tiên nhân và tiên thuật, nếu chúng ta sinh ra ở thời đó thì có thể cưỡi mây đạp gió, bay ra khỏi đất Lệnh Ngữ này."
"Lệnh Ngữ?" Hạ Linh Xuyên nghe ra nàng có ý ngoài lời, "Qua nhiều năm như vậy, Bàn Long thành vẫn luôn kiên cố, lại có người mạnh như Hồng tướng quân, cô không xem trọng sao? Kỳ thật Bàn Long hoang nguyên rất lớn, có khi túm lấy tiểu quốc của cô, diện tích còn không bằng nó."
"Những tiểu quốc khác không giống như Bàn Long thành, thân ở tuyệt cảnh, cần dốc sức mưu sinh." Tôn Phục Linh lấy tay chỉ, "Hai nước Bạt Lăng và Tiên Do nhất định phải công chiếm Bàn Long hoang nguyên, mấy năm qua đều không từ bỏ ý định. Nếu như bọn chúng có thể sống chung hòa bình với Bàn Long thành thì tốt biết bao."
"Mảnh hoang nguyên này là con đường thông tới Tây La quốc ở phía đông và hành lang lô hồ ở phía đông bắc, nếu không chiếm được nơi này, Bạt Lăng và Tiên Do sẽ không thể mở rộng về phía đông." Hạ Linh Xuyên chấm chút nước mưa trong vạc, thuận tay vẽ bản đồ trên bàn, "Từ Hồng Xuyên phía trên lô hồ đi thuyền một đường về phía đông là có thể ra biển."
"Vậy tại sao bọn chúng lại cứ phải mở rộng?"
Điều này thì đến Hạ Linh Xuyên cũng phải chịu.
Tuy nói xưa nay thế đạo chưa bao giờ thái bình, nhưng lý do một quốc gia khuếch trương, thường lại rất cụ thể và rất thực tế."Tôn cô nương biết sao?"
"Bọn chúng bị Yêu Quốc phương bắc không ngừng xâm lấn, tuy ở giữa từng có mấy lần phản công, nhưng vẫn thua nhiều thắng ít." Tôn Phục Linh cũng chấm nước, tiếp tục vẽ lên phía trên bản đồ của Hạ Linh Xuyên, "Giống như Bạt Lăng quốc, bốn năm trước mất đi cao điểm Hồng Hà Đài, cũng bỏ lỡ nơi p·h·át ra mỏ đồng sắt quan trọng nhất của mình, có những q·uân đ·ội thậm chí v·ũ k·hí han gỉ cũng không thể thay thế, cứ thế mãi thì còn ra thể thống gì?"
Hạ Linh Xuyên kinh ngạc nói: "Địa bàn của chúng bị Yêu Quốc chiếm, cho nên chúng mới tới chiếm địa bàn của chúng ta?" Những lịch sử này, hắn từng nghe qua hí khúc, từng nhìn trong thoại bản, lại không hề có, ngay cả sử quán địa phương cũng không hề ghi chép.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn khẽ động. Trong di vật của Tôn Phu Bình có một quyển bút ký, Hạ Thuần Hoa đã lấy đi, không cho hai huynh đệ xem, nói là bên trong có quá nhiều tà môn ngoại đạo, đồng thời chủ yếu chỉ là tự Tôn Phu Bình viết đủ loại phương pháp tìm kiếm Ấm Đại Phương. Nhưng có khi nào, bên trong cũng thu thập được lịch sử cụ thể trong quá khứ của Bàn Long thành không?
"Ai bảo Tây La quốc yếu hơn chứ?" Tôn Phục Linh thở dài, "Kẻ yếu sẽ không được đồng tình, sẽ chỉ bị xâm chiếm mà thôi."
"Bốn năm trước, Bạt Lăng quốc bại trong trận Hồng Hà Đài, lão quốc sư Tiền Hàng tự nhận lỗi về vườn, Thiệu Diễn tiếp nhận ông ta trở thành quốc sư mới." Nàng nói tiếp, "Bạt Lăng vốn có ba vị quốc sư, Thiệu Diễn là kẻ đến sau nên tốn thời gian mới có thể đứng vững gót chân. Mấy năm qua Bạt Lăng và Bàn Long thành chiến đấu dai dẳng không có gì thú vị, dù sao đã giằng co mười mấy năm, người sắt cũng mệt mỏi. Thiệu Diễn hơn phân nửa cho rằng Bàn Long thành đã lơ là phòng bị, mới đột nhiên phái Thiệu Ưng Dương dẫn đại quân nam tiến."
Hạ Linh Xuyên nhìn chằm chằm nàng nói: "Sao cô biết nhiều như vậy?" Vẫn là câu nói kia, cô nương, đến cơm cô còn chưa đủ ăn no.
"Mỗi lần Vấn Tiên đường nhập học, ta đều đến nghe. Trừ việc phân biệt giải thích tình hình, còn có danh gia bình điểm, khiến người tỉnh ngộ." Tôn Phục Linh cười nói, "Lại nói, ta cũng thường đi sử quán mượn đọc."
Hạ Linh Xuyên khẽ giật mình, sau đó rất vui mừng: "Ở đây còn có sử quán!"
"Có chứ, ngay cạnh Đề Chấn thự các ngươi thường đi, ta còn đứng ở trên lầu sử quán cho Chương tiên sinh ăn."
"Chương..." Đầu bạch tuộc yêu cho người ta khảo thí thiên phú kia sao? Thứ này hình như không ăn chay."Cô còn có đồ ăn thừa để cho nó sao?"
"Ta cũng không phải luôn nghèo như vậy." Tôn Phục Linh che giấu nụ cười, "Năm ngày nữa là phải nộp tiền củi, bây giờ lại không cần thay ca ca trả nợ, vượt qua mấy ngày này là ổn rồi."
"Vậy Tôn cô nương làm gì để kiếm sống?"
Tôn Phục Linh hơi ngẩng đầu: "Ta dạy học ở Sơ Mân học cung."
"Thì ra là nữ tiên sinh quan học, thất kính thất kính." Sơ Mân học cung danh tiếng không nhỏ, Hạ Linh Xuyên đã từng nghe hàng xóm phía đông mắng con, nói con nhà người ta có thể vào Sơ Mân học cung, tổ tông mặt mày rạng rỡ. Nó lấy tên của ngọn núi lớn, nguyên là hương học, trước đây được gọi là Sơ Mân tường, nghe nói năm ngoái Chung Thắng Quang tự tay đề là Sơ Mân học cung, từ đó đổi tên.
Chỉ riêng việc này, có thể thấy được tâm tính Chung Thắng Quang đã thay đổi rất lớn.
Chuyện lạc đề rồi.
Kỳ thật Bàn Long thành hơn phân nửa cũng giống như những nơi khác, tư thục, tộc thục nhan nhản khắp nơi, mà Sơ Mân học cung chính là quan học chính thống. Đó không phải là tử đệ nhà ai cũng có thể vào học, thậm chí chỉ có tiền cũng không vào được.
Tương tự, biên chế giáo sư của danh giáo cũng không dễ dàng mà có được. Muội muội của Tôn Gia Viên, có chút trình độ.
Tôn Phục Linh là giáo sư trong biên chế chính thức của Sơ Mân học cung, tiền lương không nói là cao hơn một bậc so với dân thường, nhưng ít nhất nuôi sống bản thân là không thành vấn đề.
"Khách khí khách khí." Tôn Phục Linh nghiêng đầu đáp lễ.
Nước sôi, Hạ Linh Xuyên rót cho nàng một chén: "Thảo nào kiến thức như vậy, sau này ta gặp chỗ nào khó hiểu, còn phải thỉnh giáo cô nhiều hơn."
"Được." Tôn Phục Linh nhận lấy nhưng không uống, hình như là dùng để ủ ấm tay, "Liễu Điều nói ngươi vừa chuyển đến Bàn Long thành không lâu, chưa quen cuộc sống ở đây, sau này có điều gì không hiểu có thể trực tiếp hỏi ta." Nói xong liền đứng dậy cáo từ, "Trời sắp tối rồi không tiện quấy rầy nữa, ngươi nghỉ ngơi sớm đi."
Nàng rời khỏi tiểu viện của Hạ Linh Xuyên, còn cẩn thận cài cửa lại.
Vị Tôn cô nương này đi đường rất nhanh, bình thường đến học cung có phải đuổi kịp chuông vào lớp không? Hạ Linh Xuyên cầm lấy cốc nước nóng bị từ chối kia, uống một hơi cạn sạch.
$$$$$$
Hai đội ngũ Sách Ứng quân và Tùng Dương phủ hợp lại, càng thêm lớn mạnh, lại có nguyên lực gia trì, yêu quái hay đạo phỉ nào dám đến cản đường? Con đường tiếp theo vô cùng thái bình.
Ngày thứ hai, Sách Ứng quân đến Nhữ huyện, nơi này chỉ cách địa giới Hạ Châu một bước.
Hạ Thuần Hoa không thể kiềm chế được, trong quá trình hành quân tiện tay dẹp loạn hai tổ yêu quái và ổ phỉ.
Sách Ứng quân theo hắn từ Hắc Thủy thành đi đến đây, trải qua lớn nhỏ chiến đấu, tinh thần diện mạo so với lúc xuất phát đã hoàn toàn khác biệt. Bởi vì có lạch trời là Bàn Long sa mạc, mấy năm gần đây biên giới kỳ thật tương đối thái bình, quân đội Hắc Thủy thành hàng ngày nhiệm vụ chủ yếu cũng chính là đánh một chút sa phỉ, tuần tra Hồng Nhai đường, cũng không có nhiều cơ hội thực chiến.
Tuy nhiên q·uân đ·ội cũng giống như v·ũ k·hí, càng đánh càng mài dũa mới càng sắc bén.
Tuy nói đội ngũ này trong mắt Hạ Linh Xuyên, đừng nói là so sánh với Đại Phong quân, mà so với tuần vệ quân của Bàn Long thành còn kém hơn không ít, nhưng Mạc Chiết Kính Hiên và Ngô Thiệu Nghi hiện tại lại đánh giá nó rất cao, nguyên văn là "Có thể chống lại vương sư mà không kém cạnh, chỉ tiếc nhân số hơi ít."
Ngược lại Hạ Linh Xuyên không cho rằng bọn họ đơn thuần là nịnh nọt. Mấy ngàn dặm đường thủy bộ đi xuống, hắn cũng tận mắt chứng kiến Đại Diên quốc võ bị p·h·ế tr·ì, quân kỷ lỏng lẻo.
Nhất là sau khi xem qua sổ sách, hắn liền phát hiện cho dù là quan quân, vô luận địa phương hay tr·u·ng ương, thực lực cũng không dám tâng bốc.
Thảo nào trước đây Hồng Hướng Tiền chỉ huy một đám nông dân nghĩa quân mà có thể đánh cho quan binh liên tiếp bại trận, đến Ngọa Lăng quan cũng bị chiếm, khiến Thạch Hoàn và quốc đô liên tiếp báo nguy.
Đóng băng ba thước, không phải một ngày chi lạnh.
Liên tục báo cáo thắng lợi trong việc tiễu phỉ diệt yêu đương nhiên cổ vũ sĩ khí, nhưng tâm trạng của Hạ Thuần Hoa lại không hề tốt lên, bởi vì càng đi về phía bắc, tình hình ven đường càng tồi tệ, Hạ Châu dân sinh điêu tàn, yêu quái hoành hành, đạo phỉ làm loạn, chỉ sợ còn nghiêm trọng hơn phía nam nhiều!
Từ nay về sau, nơi đó chính là địa bàn của hắn.
Địa phương của mình mà phiền phức như vậy, lãnh đạo nào có thể hài lòng?
Một ngày nọ đội ngũ đi đến Nhữ huyện, dừng lại ở đó để tiếp tế. Từ đây đi về phía bắc không quá mười lăm canh giờ nữa là có thể đến Đôn Dụ, thủ phủ của vùng.
Cuộc trường chinh gian khổ cuối cùng đã sắp đến đích, Ứng phu nhân tâm trạng rất tốt, ở dịch trạm tắm rửa sạch sẽ bụi đường, thay một bộ cẩm phục, trang điểm lại, soi gương thấy mình mặt mày tươi tắn, mới đi ra ngoài.
Trong sảnh nghỉ chỉ có hai đứa con trai, một con khỉ, hai con sói đang sưởi ấm, trượng phu lại không thấy tăm hơi.
Chỉ một lát như vậy, nàng cũng chỉ rửa mặt chưa tới một canh giờ!
Ứng phu nhân sắc mặt lập tức sa sầm: "Cha các con đâu, chẳng lẽ lại đi tìm Tùng Dương hầu!"
Hạ Thuần Hoa từ trước đến nay rất ít khi đàm luận chính sự với thê t·ử, tuy nhiên dọc đường bắc thượng đều cùng Tùng Dương hầu trò chuyện quên cả trời đất, có vẻ rất hận vì gặp nhau muộn. Ứng phu nhân rất là nổi nóng, nhưng trượng phu nói chuyện với người ta đều là việc chính, không phải phương bắc thế cục thì chính là hợp tác giữa Hạ gia và Tùng Dương phủ, nàng cũng không có lý do gì để nổi giận.
Mỗi lần nói đến hợp ý, Hạ Thuần Hoa thoải mái cười to, Ứng phu nhân đều tức đến ngứa răng. Hôm trước trượng phu còn sai người đưa cho nữ nhân kia than tơ bạc, thật tri kỷ!
Nam nhân cùng nữ nhân càng nói chuyện càng hợp ý, đến cuối cùng có phải là sẽ thuận lý thành chương cùng nhau vỗ tay hay không?
Giọng nàng đột nhiên hạ xuống, Hạ Việt giật nảy mình, Hạ Linh Xuyên lười biếng nói: "Mẫu thân an tâm đi, lão cha đến huyện nha làm việc rồi."
Ứng phu nhân nửa tin nửa ngờ: "Thật chứ?"
"Là thật." Hạ Việt nói tiếp, "Phụ thân mặt mày sa sầm mà đi."
Ứng phu nhân ngượng ngùng: "Phải không?"
Trượng phu không phải đi tìm nữ nhân là tốt rồi.
Hạ Linh Xuyên gác đôi chân dài lên bàn: "Lão cha bây giờ trong đầu chỉ toàn là việc chỉnh đốn chính sự, quân vụ."
Đương nhiên hắn nói không hết ý, lòng dạ xấu xa cùng chính sự căn bản không xung đột, nam nhân lại luôn mọc ra hai cái đầu.
Mấy lần trước đánh yêu quái, đánh thổ phỉ, Hạ Thuần Hoa đều làm như luyện binh, phái mấy tướng lĩnh dưới trướng thay phiên chỉ huy, ngay cả Hạ Việt cũng được thể hiện, chỉ có Hạ Linh Xuyên từ đầu đến cuối an nhàn.
Hắn cũng muốn ra trận, bất quá Hạ Thuần Hoa cười đập bả vai hắn: "g·i·ế·t gà sao phải dùng đến d·a·o mổ trâu?"
Bản thân khi nào thì thành d·a·o mổ trâu của phụ thân rồi?"Kỳ thật, lão nương à, người không cần phải lo lắng nhất chính là Tùng Dương hầu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận