Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 283: Kỳ quái chất lỏng

**Chương 283: Chất lỏng kỳ quái**
Câu nói tiếp theo, hắn hạ thấp giọng nói: "Nếu không, đêm nay chúng ta phải chạy trốn thôi!"
Đương nhiên, Hạ Thuần Hoa đứng cạnh vẫn nghe được, một tay ôm trán.
Linh Quang cũng biết can hệ trọng đại, liền nhảy đến bên cạnh lão ngưu.
Gã này mồm sùi bọt mép, tứ chi vẫn không ngừng giãy dụa. Linh Quang lật mắt ngưu lên nhìn: "Tơ máu trong mắt đã tan bớt. Xem ra sau hai lần pha loãng, dược vật đã giảm ảnh hưởng rõ rệt lên nó. Đây là chuyện tốt, ừm, rút ít máu ra xem sao."
Hạ Linh Xuyên nhịn không được mà buông một câu chửi thề.
"Rất nhỏ" là một khái niệm tương đối, con trâu điên này vừa rồi biểu hiện rõ ràng chính là quá mức, nếu gặm thêm một chút thanh thủy, không phải sẽ phù nước bơi sang Tầm Nhân đại doanh bên kia phá quán sao?
Nếu như ba trăm con trâu đều như vậy...
Ý nghĩ này thật đáng sợ.
Ngay lúc chim tê giác nhận lời Triệu Phán nhắc nhở, bay đến chỗ man ngưu thủ lĩnh vừa xin lỗi, vừa đảm bảo, vừa an ủi, Linh Quang dùng ống cây lau rỗng ruột rút ra một ít máu từ con man ngưu đang nằm trên đất.
Chắc khoảng hai cân.
Sau đó nó bắt đầu bỏ thêm các thứ vào trong đám máu trâu này, thao tác liên tục như hổ vồ. Bao gồm cả Hạ Linh Xuyên, những người khác đều ngây ra mà nhìn, mắt nhanh cũng không theo kịp tốc độ tay của nó.
Đàn man ngưu xúm lại, giậm chân đầy táo bạo.
Hạ Linh Xuyên thậm chí còn thấy Linh Quang chấm ngón tay vào một ít máu trâu đã pha chế, bỏ vào miệng mình nếm thử.
"Này..." Hắn tiến lên tóm lấy Linh Quang. Nếu ngay cả Dược Viên cũng phát điên, hắn thật không biết phải thu dọn cục diện trước mắt này thế nào.
May mà lúc này Linh Quang rất đáng tin, nó chép miệng mất mấy giây để cảm nhận vị, sau đó vui vẻ nhảy dựng: "Được rồi, được rồi, thử ra rồi!"
Cha con Hạ gia và đám người thủ hạ đều thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó, Linh Quang bắt đầu pha chế thuốc.
Nó run rẩy càng dữ, dược thủy có một nửa vẩy ra ngoài.
Hạ Linh Xuyên thấy khó chịu: "Ngươi đừng run nữa được không?"
"Không được!" Linh Quang toàn thân run lẩy bẩy, "Ta cũng trúng chiêu, dược tính chưa hết." Việc nó không theo bản năng mà gào thét ầm ĩ, xông vào rừng ném cành cây vào đám người, đã là cực kỳ khắc chế.
Quân y của Triệu Phán đứng một bên quan sát rất lâu, lúc này nhanh chóng tiến lên nói: "Để ta."
Linh Quang nói chuyện, hắn động thủ, hai người phối hợp rất ăn ý.
Cuối cùng, dược thủy cũng pha chế xong.
Quân y dưới ánh mắt chăm chú của mấy trăm cặp mắt trâu, đổ dược thủy xuống cho man ngưu đang nằm trên đất.
Chỉ mười mấy hơi thở sau, cơn cuồng bạo của man ngưu đã bị đè xuống, nó kêu "mu mu" mấy tiếng, tứ chi cũng không còn khua khoắng lung tung.
Chim tê giác đáp xuống sừng nó, phiên dịch: "Nó đã tỉnh táo, không cần trói chặt."
Hạ Linh Xuyên thuận tay cởi dây thừng, man ngưu khó nhọc bò dậy, run rẩy bước hai bước, vẫn chưa đứng vững, lại ngã sấp xuống thở.
"Cho nó chút thời gian hồi phục." Linh Quang ra hiệu binh sĩ xách đến một thùng nước sạch, đặt cạnh man ngưu, "Sẽ không có chuyện gì."
"Được rồi, được rồi, đừng nhìn nữa!" Các tướng lĩnh lúc này ra giải tán đám người hiếu kỳ.
Man ngưu thủ lĩnh đi tới xem, xác định đồng bạn không có trở ngại, liền gật gù đắc ý dẫn thủ hạ trở về ăn cỏ.
Thần sắc Triệu Phán cũng bình tĩnh lại, nhìn Hạ Linh Xuyên nói: "Đã lập công chuộc tội, ta nể mặt Hạ đại nhân mà không phạt ngươi. Về sau, trong quân doanh của ta không được phép làm loạn!"
Hạ Linh Xuyên vội vàng gật đầu, Dược Viên ở bên cạnh cũng đổ dược thủy đã điều chế xong xuống.
Cơn bão táp này cuối cùng cũng lắng xuống.
Hạ Thuần Hoa răn dạy vài câu rồi thôi, cuối cùng còn vỗ vai Hạ Linh Xuyên: "Vừa rồi đẩy ngươi ra ngoài, để Triệu tướng quân muốn chém muốn giết, là vì ta biết hắn tuyệt đối sẽ không làm vậy."
Nhìn trưởng tử bĩu môi, dáng vẻ rất không kiên nhẫn, Hạ Thuần Hoa cũng không nổi nóng, chắp tay sau lưng dẫn Ngô Thiệu Nghi bọn người rời đi.
Hạ Linh Xuyên nhìn bóng lưng hắn, luôn cảm thấy lão cha này hình như còn rất cao hứng, đối với mình còn thân cận hơn.
Cao hứng cái gì?
Cao hứng vì đứa con trai này gây rắc rối sao? Hạ Linh Xuyên vẫn là Hạ Linh Xuyên kia thôi.
Nói đến từ sau khi xuyên việt, số lần "Hạ Linh Xuyên" gây họa, phạm sai lầm, có thể thấy rõ là ít đi. Hạ Thuần Hoa không phải là đã quen bị đứa con trai này "pua" rồi, nên thấy hắn không gây rắc rối ngược lại cảm thấy không thoải mái?
Hạ Linh Xuyên gạt bỏ những ý nghĩ kỳ quái trong đầu, dẫn Linh Quang trở về trướng bồng của mình.
Nham Lang đã ở đó, không biết kiếm đâu ra một cái thắt lưng rách, đang gặm rất hăng say.
Gã này vừa rồi trốn rất kỹ, lúc man ngưu hung hãn lao tới cũng không thấy xuất hiện. Hạ Linh Xuyên rất muốn hỏi, cần sói hộ vệ này để làm gì?
Linh Quang uống thuốc xong cũng không có khí lực, mềm nhũn nằm trên bàn.
"Thuốc của Đổng Nhuệ rốt cuộc là chuyện gì?" Hạ Linh Xuyên nhớ lại chủ đề ban đầu. Gây ra chuyện lớn như vậy, kết quả vẫn chưa có được đáp án.
Linh Quang cũng rất uể oải, gần như chỉ còn hơi để nói chuyện:
"Thuốc của Đổng Nhuệ, trong đó chủ dược hẳn là đã qua pha loãng và điều chế."
Hạ Linh Xuyên ngẩn ra: "Hắn đã pha loãng trước rồi?" Đổng Nhuệ pha loãng một lần, Linh Quang lại pha loãng gấp trăm lần, sau hai lần pha loãng như vậy mà vẫn có thể khiến ngô đồng sinh trưởng tốt.
Man ngưu chỉ ăn một chút lá ngô đồng, thậm chí còn chưa nuốt mấy miếng lá cây, đã thành trâu điên?
"Vậy vị chủ dược nguyên liệu này, hung mãnh đến mức nào?"
"Vậy hẳn là..." Linh Quang nói đến đây thì dừng lại, "Tuy ta không thể định tính nó, nhưng theo quan sát của ta, rất có thể là một loại huyết dịch."
"Huyết dịch?" Hạ Linh Xuyên khó tin, "Đây là loại huyết dịch chảy ra từ trên thân sinh vật nào đó?"
"Không nhất định là chảy ra, cũng có thể là rút ra..." Linh Quang uể oải nói, "Đúng, hẳn là huyết dịch. Ta dùng danh hiệu đan sư mười ba năm của mình để đảm bảo."
"Một chút huyết dịch, trải qua nhiều tầng pha loãng, mà vẫn có uy lực như vậy?" Hạ Linh Xuyên không hiểu, "Chẳng lẽ là thượng cổ Thần thú hoặc là Chân Tiên?"
"Ta cũng không rõ, dù sao ta chưa từng thí nghiệm qua huyết dịch của Thần thú." Linh Quang lắc đầu, "Nhưng trên cơ thể mỗi loại sinh vật mà ta dùng để làm thí nghiệm, đều có phản ứng dị biệt với nó. Cho nên con thỏ mới mọc ra ba cái mông, vỏ cây ngô đồng biến thành màu xanh tím. Những biến hóa vi phạm đặc tính ban đầu này, đều là do cơ thể chúng bị xâm lấn và phá hoại, ứng kích sinh ra biến dị."
Ánh mắt Hạ Linh Xuyên khẽ động: "Giống như Quỷ Viên và người sói dưới trướng Đổng Nhuệ, còn có con quái điểu kia?"
Phía sau đầu Quỷ Viên còn có thể mọc ra một cặp mắt, sau lưng còn có thể mọc ra một đôi tay, bốn mắt bốn tay.
Còn có thân thể với lực phòng ngự kinh người kia.
Về phần người sói thì càng không cần phải nói, căn bản chính là thoát ly hình thái sói, chuyển biến sang hình thái người. Cái này trực tiếp đi ngược lại quy tắc thông thường.
Linh Quang nghĩ ngợi rồi nói: "Lại bởi vì biến dị quá kịch liệt, vật thí nghiệm của ta đều chịu không nổi, rất nhanh liền chết. Nói sâu hơn, đây đối với đa số vật sống đều là kịch độc."
"Vậy nên nó cũng có thể là một loại độc tố?"
Linh Quang suy nghĩ: "Ta vẫn nghiêng về cho rằng đây là một loại huyết dịch, chỉ là nó có hiệu quả thôi hóa quá mạnh mẽ đối với vật sống. Hoặc ngược lại, là vật thí nghiệm quá yếu."
"Nhưng con man ngưu kia và ngươi sống sót, chứng tỏ hiệu lực xác thực có thể giảm dần." Hạ Linh Xuyên trầm ngâm, "Đổng Nhuệ có lẽ đã sớm hiểu rõ huyền bí trong đó, mới có thể khống chế được biến hóa của mấy Yêu Khôi dưới trướng, khiến chúng mạnh lên mà không tử vong. Ừm, hắn rốt cuộc lấy được thứ này từ đâu?"
Đó có lẽ chính là bí mật cốt lõi của Yêu Khôi sư?
"Cho ta thêm chút thời gian." Linh Quang trừng mắt, "Ta cảm thấy, dược vật còn có thể cải thiện thêm. Biết đâu sau này Đông gia có thể vận dụng trong chiến đấu."
"Trong chiến đấu dùng thứ này, sau đó cũng sẽ giống như ngươi?" Như thể bệnh nhân liệt giường.
"...Cho nên phải cải thiện thêm." Linh Quang yếu ớt, "Hiện tại ngũ tạng như lửa đốt, giống như sắp bị đun sôi."
"Mang nước lại!" Hạ Linh Xuyên tự nhiên như đang cân bằng thu chi, buột miệng kêu lên, "Mao Đào, lấy nước..."
Kêu nửa ngày, hắn bỗng nhiên ý thức được.
Nham Lang cũng ngẩng đầu, long lanh nhìn hắn.
Hạ Linh Xuyên im lặng, lúc này Đơn Du Tuấn bỗng nhiên thò đầu vào hỏi: "Đông gia, ngươi muốn nước?"
Hắn đi rót nước nóng, Hạ Linh Xuyên đỡ hầu tử từ từ đút xuống.
Linh Quang cũng không biết nên nói gì.
Đợi nó uống xong, Hạ Linh Xuyên lại ôm ra một tấm thảm đắp cho nó, thấp giọng nói: "Ngủ đi."
Hôm nay thật là, khó khăn quá.
Hắn ra khỏi lều vải vươn vai, ngẩng đầu thấy tinh quang đầy trời.
Vừa mở cửa sổ, hàn khí ập vào mặt.
Hạ Linh Xuyên thò đầu ra ngoài, kết quả trên ngọn cây rơi xuống một nắm tuyết trắng, "bụp" một tiếng nện vào trán.
"Hô, lạnh quá."
Ngay cả đất đông cứng tiền tuyến Hạ Châu đều đã tan ra, dòng sông một lần nữa chảy xiết, nơi này vẫn còn hàn khí buốt giá. Chỉ có như vậy, hắn mới biết mình đã trở lại giấc mơ Bàn Long.
Nhiều ngày không nằm mơ, không khí mùa đông luôn lạnh thấu xương lại trong lành, hít một hơi liền thấy tỉnh táo hẳn.
Không biết tại sao, mỗi lần Hạ Linh Xuyên tiến vào giấc mơ, ngược lại cảm thấy đặc biệt tỉnh táo.
Hôm nay không có nhiệm vụ, hắn dự định tranh thủ luyện công. Hành quân trong hiện thực nhiều ngày, công khóa đều bỏ bê. Hắn còn định ra ngoài tìm kiếm cho mình một thanh hảo đao.
Lần trước hắn đuổi bắt quái vật trong thành, da của thứ kia quá cứng, thanh trường đao đổi từ Bằng Trình thự bị chặt gãy, đến nay hắn vẫn chưa có vũ khí thuận tay để dùng.
Thế nhưng tay hắn theo thói quen sờ về phía eo, cả người liền ngây ra.
Hả? Chờ chút!
Cảm giác này?
Hạ Linh Xuyên cúi đầu xem xét, vậy mà lại là chuôi đao quen thuộc, vỏ đao quen thuộc, tổ hợp mà trong hiện thực ngày nào cũng gặp.
Bảo đao Phù Sinh đang đeo bên hông.
Hắn từ từ rút đao, trong khoảnh khắc đó, uẩn quang hoa liền từ từ toả ra.
Quả nhiên là Phù Sinh!
Hắn không phải đang nằm mơ chứ?
Không đúng, hắn vốn đang ở trong mơ.
Hạ Linh Xuyên rút hẳn bảo đao ra, múa một đường đao giữa không trung. Ừm, vẫn điều khiển như cánh tay giống trong hiện thực.
Cái cảm giác tâm hữu linh tê thoải mái kia không hề giảm bớt, tất cả vũ khí đã từng dùng qua trong mộng đều không mang đến cảm giác này.
Bảo bối này đột nhiên theo hắn cùng nhập mộng, là bởi vì hắn đã sửa xong Đoạn Đao, đồng thời đặt lại tên? Hay là bởi vì lần trước hắn cầu nguyện, hi vọng trong mơ cũng sớm tìm được vũ khí thay thế?
Vô luận thế nào, bảo bối thuận tay nhất xuất hiện, với hắn chính là như hổ thêm cánh.
Hắn gõ gõ lưỡi đao, hỏi thanh bảo đao này: "Ngươi có phải biết ta đang cần vũ khí tốt?"
Bảo đao đáp lại bằng một tiếng kêu dài.
Gió lạnh ào ào thổi vào trong phòng, lạnh quá. Hạ Linh Xuyên đang định đóng cửa sổ, chợt nghe một loại âm thanh kỳ quái.
Lạch cạch, lạch cạch, lạch cạch, vang lên ba tiếng, giống như có người gõ vào phiến cửa.
(Ta thấy ở phần bình luận truyện có người gọi ta là phu nhân.
À đây là xưng hô bên ngoài, còn long trọng hơn đại đại một chút.
Bất quá ở đây nên gọi là "Cự cự".)
Bạn cần đăng nhập để bình luận