Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1467: Hai ta lại không oán không thù

Chương 1467: Hai ta vốn không oán không thù
Đúng vậy, còn có thể cược hòa!
Ban nãy, bọn hắn chỉ mải suy tính chuyện thắng thua, nên đều bị dẫn dụ vào bẫy!
Hạ Linh Xuyên nào thèm quan tâm người khác nghĩ gì, hắn chỉ đưa mắt nhìn quanh, tinh thần phấn chấn: "Còn có ai muốn đối đầu với chúng ta nữa không?"
Hắn vừa nói, vừa liếc nhìn Hách Dương, còn quan sát kỹ càng từ trên xuống dưới vài lượt. Đợi khi người này cũng nhìn chằm chằm vào mình, hắn đột nhiên giơ ngón tay cái về phía Hách Dương!
Ánh mắt Hách Dương ngưng lại, quai hàm căng cứng.
Khiêu khích?
Hắn còn chưa kịp gây sự với họ Hạ, đối phương ngược lại đã đến trước khiêu khích hắn?
Ngay trong ánh mắt lạnh lùng của Hách Dương, Hạ Linh Xuyên lắc lắc ngón tay, rồi ngoáy ngoáy lỗ tai.
Hung dữ như vậy làm gì? Trước mặt bao nhiêu người, chẳng lẽ không cho người ta ngoáy tai chắc?
Hách Dương không muốn nhìn vẻ mặt đắc ý của hắn, liền thấp giọng nói: "Cung chủ, ta đi đặt cược!"
Thanh Dương nhíu mày: "Hắn sẽ không đánh cược với ngươi."
Hách Dương vẫn chưa bỏ ý định: "Ta thử một lần xem sao?"
Thanh Dương không lên tiếng. Theo nàng thấy, việc này thuần túy là vẽ vời thêm chuyện.
Hách Dương đợi một hồi, thấy thời hạn đặt cược sắp hết, liền sải bước đi ra.
Cung chủ không nói đồng ý, nhưng cũng không phản đối mà.
Thanh Dương đột nhiên đưa tay ngăn hắn lại.
Hách Dương còn tưởng rằng mình chọc giận nàng, nhưng Thanh Dương chỉ ghé vào tai hắn, nhẹ giọng dặn dò vài câu, sau đó nói: "Đi đi."
"Vâng!"
Hách Dương đi tới trước bàn của Hạ Linh Xuyên, nhìn xuống hắn:
"Lập một bàn cược khác, ngươi và ta đơn độc đánh cược."
Hạ Linh Xuyên nhàn nhã ngồi: "Được, cược bao nhiêu?"
Hách Dương lấy ra từ trong ngực một cái móc câu, dài khoảng hai thước, nhìn qua giống như xương thú vật nào đó, đầu móc câu sắc bén, chính là lợi khí để mổ bụng moi ruột.
Móng vuốt màu vàng kim, nhưng mũi nhọn lại hơi ngả màu đen.
"Đây là xương bàn tay của Ban Lan Đại Tiên thời trung cổ chế thành, chém đứt kim loại, nứt đá tảng, có thể giao phó cho chủ nhân sức mạnh ba con hổ, còn có rất nhiều công dụng kỳ diệu khác. Giá thị trường ít nhất phải từ mười lăm vạn lượng trở lên."
Hạ Linh Xuyên nghe xong liền hiểu, "Ban Lan Đại Tiên" hẳn là chỉ vị hổ tiên có đạo hạnh cao thâm.
"Được, ta cũng đặt mười lăm vạn lượng." Hách Dương đi theo bên cạnh Thanh Dương, nhìn thế nào cũng không giống người nghèo, sao không lấy ngân phiếu ra?
"Không! Nếu ngươi thua, sáng mai phải lăn ra khỏi thành Thiên Thủy, trong vòng bảy ngày phải rời khỏi Hào quốc, nếu không ta sẽ đích thân tiễn ngươi một đoạn."
Cách đó không xa, Hào vương lộ vẻ chăm chú lắng nghe.
Hạ Linh Xuyên khẽ tặc lưỡi một tiếng, chỉ chỉ hổ trảo: "Chỉ một món đồ như vậy, mười lăm vạn lượng thôi, tiền đặt cược không tương xứng. Hách đại nhân có biết, công việc trong tay ta đáng giá bao nhiêu không? Thật xin lỗi, ván cược này ta không nhận."
Đám quan chức bên cạnh nhìn nhau, không dám cười ra tiếng. Nhưng Hách Dương lại nhìn ra được ánh mắt của bọn họ:
Chỉ mười lăm vạn lượng mà muốn đuổi người ta ra khỏi thành Thiên Thủy sao? Sau này, Hạ Kiêu có thể kiếm được bao nhiêu cái mười lăm vạn lượng nữa?
Hách Dương đặt hai tay lên bàn, nhìn chằm chằm Hạ Linh Xuyên, từng chữ từng chữ: "Cung chủ thiện tâm, cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Là người thông minh thì nên nắm chắc lấy."
Đây là tối hậu thư.
Thanh Dương đang cảnh cáo hắn, chỉ cần Hạ Linh Xuyên ngừng đối đầu với nàng, lập tức rời khỏi thành Thiên Thủy, nàng có thể bỏ qua chuyện cũ, thả hắn một con đường sống.
Ngay cả Hào vương cũng chống cằm chờ đợi Hạ Linh Xuyên trả lời.
Hạ Linh Xuyên ngửa đầu nhìn Hách Dương, cười rất lễ phép: "Không phải chứ?"
Hách Dương bình tĩnh nhìn hắn, nghiêng đầu, giọng nói trầm thấp: "Thật ra, ta hy vọng ngươi có thể ở lại."
Hạ Linh Xuyên gật đầu: "Đến lúc ta nên đi, tự nhiên sẽ đi, làm phiền Hách đại nhân phải bận tâm rồi."
Không phải mãnh long không qua sông, hắn đến đây làm gì chứ?
Đúng lúc này, một tiếng khánh vang lên trên diễn võ đài, trận đấu bắt đầu.
Trên đài khai chiến, thì thời gian đặt cược bên ngoài cũng hết hạn.
Hách Dương từ trên cao nhìn xuống Hạ Linh Xuyên, cười đầy ẩn ý: "Không khách khí."
Hắn quay người trở về vị trí của mình.
Trên diễn võ trường, Cừ Như Hải quan sát tướng quân Trọng Vũ vài lần: "Ngươi chính là người thay thế Tiết Tông Vũ sao? Hào quốc không còn người tài nữa à, đến cả người Bì Hạ cũng có thể làm quan?"
Tướng quân Trọng Vũ không lên tiếng, biết Cừ Như Hải muốn chọc giận mình.
Hắn tung ra một ống phóng tên, thừa dịp Cừ Như Hải né tránh, bản thân hắn liền xông lên, dùng tấm khiên trong tay nhắm thẳng cổ đối phương chém tới.
Tấm kính vừa xem vừa bình luận: "Aiya, màn mở đầu này của ngươi rất giống ta."
Trong chớp mắt, tướng quân Trọng Vũ và Cừ Như Hải đã đánh giáp lá cà.
Hai người này vừa giao thủ, khí thế, động tác, tốc độ đều khác hẳn so với mấy tổ võ giả trước đó, gần như là vừa đối mặt đã lâm vào trạng thái giằng co, khó phân thắng bại.
Nhiếp Hồn Kính không nhịn được hỏi Hạ Linh Xuyên: "Này, ngươi thật sự cho rằng Cừ Như Hải sẽ thắng sao?"
Hạ Linh Xuyên khẽ lắc đầu: "Không quan trọng."
Hai người này ai thua ai thắng, hắn đều không quan tâm.
Liên quan gì đến hắn chứ?
Nhưng hắn muốn quan sát kỹ càng tiêu chuẩn và phong cách chiến đấu của hai viên đại tướng này.
Hắn từng thấy Trọng Vũ ra tay, cho nên trọng điểm đặt vào Cừ Như Hải.
Người này bề ngoài và lời ăn tiếng nói đều rất thô lỗ, đao pháp cũng phóng khoáng, không bị gò bó, mỗi một đòn chém đều gọn gàng, linh hoạt.
Trọng Vũ tỉ mỉ, trái ngược hoàn toàn với vẻ lỗ mãng, hung hãn của hắn, vừa đúng một thủ một công, tương phản rõ ràng.
Hào vương đã nói, lần này chỉ dừng lại ở mức độ nhất định, cho nên trên chiến trường không thể sử dụng lối đánh đổi mạng lấy mạng.
Bởi vậy, hai người đinh tai nhức óc một trận đối chiến, binh khí tóe lửa, ngược lại đánh rất đẹp mắt. Quan viên xem trận đấu không ngừng vỗ tay, liên tục khen hay.
Tướng quân Trọng Vũ trong lúc công thủ, còn tận dụng mọi thứ sử dụng pháp thuật, căn cứ theo quy định của triều đình, trên diễn võ trường không được sử dụng nguyên lực, hai người hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân va chạm, lúc này pháp thuật liền có thể phát huy tác dụng.
Trước mắt bao người, Cừ Như Hải có lẽ không muốn sử dụng bản lĩnh cuối cùng trước mặt người Hào, cho nên không sử dụng thanh đao tùy thân trên chiến trường, mà đổi thành một đôi bộ tay kiếm màu đồng thau.
Hạ Linh Xuyên trên chiến trường đã thấy qua nhiều loại binh khí kỳ lạ, nhưng loại bộ tay kiếm này vẫn là lần đầu nhìn thấy. Chuôi kiếm xuyên vào mu bàn tay Cừ Như Hải, cũng không biết được cố định bằng cách nào, thân kiếm hình tam giác, không phải thẳng tắp, mà có đường cong hướng vào trong.
Hạ Linh Xuyên luôn cảm thấy ngoại hình này rất quen, hình như đã thấy ở đâu đó, nghĩ nửa ngày mới bừng tỉnh đại ngộ:
Mẹ nó, đây không phải là hình dạng đầu thuyền sao?
Xem xét ngoại hình bộ tay kiếm, Hạ Linh Xuyên liền biết nó am hiểu hơn về đâm và quét ngang, quả nhiên phương thức tấn công của Cừ Như Hải lấy hai loại này làm chủ, thêm chút biến hóa thì có thể sử dụng mười mấy bộ liên chiêu. Trong đó, một bộ "liên hoàn đâm" là trong hai nhịp thở liền công kích hơn ba mươi lần, tần suất nhanh chóng khiến Hạ Linh Xuyên nhớ tới đòn đánh của Chu Đại Nương, bất quá Nhện Chúa có tám móng vuốt, Cừ Như Hải chỉ có hai.
Một bộ này đánh xong, Trọng Vũ cuối cùng cũng không tránh thoát, trên đùi bị đâm một nhát, máu chảy ồ ạt.
Nhưng Cừ Như Hải bỏ thủ, chỉ công, tất nhiên phòng ngự sẽ yếu kém, trong thời gian này cũng bị Trọng Vũ kích thương hai lần.
Hai người giống như dã thú bị thương, máu me đầm đìa mà chiến đấu, bầu không khí bên ngoài sân càng thêm náo nhiệt.
Cuối cùng, tướng quân Trọng Vũ lại bị trọng kích ở vai, nhưng Cừ Như Hải cũng bị hắn đánh văng ra khỏi diễn võ trường bằng hai đạo băng tiễn, rơi bịch xuống giữa dòng suối lạnh.
Nước suối lập tức bị nhuốm đỏ.
Hào vương thấy vậy, rốt cục nhẹ nhàng vỗ tay nói:
"Được rồi, dừng ở đây đi, ta sẽ phán hòa, các khanh thấy thế nào?"
Bách quan nhao nhao tán thành.
Bọn hắn không muốn Trọng Vũ thất bại, cũng không dám nghĩ đến việc Cừ Như Hải bị đánh chết, cho nên hòa là một biện pháp tốt.
Chỉ có Hào vương là hơi thất vọng. Hắn vốn hy vọng Trọng Vũ có thể đánh bại Cừ Như Hải, để hắn kiếm chút thể diện, nhưng ván này không phải tranh đấu liều mạng thật sự, hắn cũng biết Trọng Vũ rất khó thực sự hạ gục Cừ Như Hải.
Ai, giá như Tiết Tông Vũ còn sống thì tốt biết mấy.
Cừ Như Hải nhảy lên khỏi mặt nước, bọt nước bốc lên càng lúc càng dày, hắn vội vàng vận chân lực, mới đẩy lui được hàn khí.
Hắn và tướng quân Trọng Vũ đều trở về vị trí cũ, thủ hạ bắt đầu xử lý vết thương cho bọn họ.
Cung nhân bắt đầu kiểm kê tiền cược.
Hạ Linh Xuyên cười tủm tỉm cầm lấy phần thuộc về mình.
Mặc dù tỷ lệ cược hòa không cao, nhưng thắng nhỏ cũng là thắng.
Hắn nắm lấy xấp ngân phiếu lớn, làm quạt phe phẩy mấy cái, rồi mới nhét vào trong túi.
Cổ Tuyên và Vũ Văn Dung đứng bên cạnh, trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Cung vệ tranh thủ thời gian dọn dẹp diễn võ trường, người yết thị lớn tiếng nói: "Trận tiếp theo—"
Trận tiếp theo đã được định sẵn từ trước.
Bất quá lời nói còn chưa dứt, Hách Dương sau lưng Thanh Dương đã tiến lên một bước, trầm giọng nói: "Đến lượt chúng ta."
Trong sân đột nhiên im lặng.
Thanh vệ đầu lĩnh muốn ra tay sao?
Mọi người đều muốn biết, lúc này bọn họ muốn công khai đối phó với ai?
Cừ Như Hải vốn muốn nuốt một viên đan dược, nghe xong lời này sửng sốt một chút, không cẩn thận cắn vỡ vỏ thuốc.
Chà, đắng quá.
Hắn vội vàng cầm chén rượu lên, uống liền mấy ngụm lớn, để bột thuốc trôi xuống dạ dày.
Ừng ực ừng ực, trong sân yên tĩnh, tiếng uống nước đặc biệt chói tai.
Hách Dương lạnh lùng liếc hắn một cái, rồi nói tiếp: "Nghe nói Hạ đảo chủ từng đánh bại phó đô thống của Đồng Tâm vệ ở Xích Yên quốc, tu vi cao cường, kỹ nghệ siêu việt, ta có người muốn hướng Hạ đảo chủ lãnh giáo một chút."
Hắn nghiêng đầu về phía sau, một người từ trong đám thanh vệ bước ra, hơn bốn mươi tuổi, râu dài, mặt trắng, trông giống thư sinh hơn là võ giả.
Hắn đứng trong đám thanh vệ không có gì nổi bật, nhưng vừa bước ra, Hạ Linh Xuyên lập tức cảm thấy người này không tầm thường.
"Vị này là Đinh Tình Sơn Đinh chân nhân, Hạ đảo chủ. . ."
Hạ Linh Xuyên không đợi Hách Dương khiêu chiến, liền giành nói: "Ngươi để vị Đinh chân nhân này khiêu chiến ta? Ta thấy không ổn, hai ta vốn không oán không thù."
Đám người nghe xong đều cảm thấy buồn cười, ở đây lên đài so tài, chín phần mười cũng không có thù riêng.
Còn không phải bị chúa công sai khiến sao?
Hách Dương cười như không cười: "Hạ đảo chủ, ngươi đây là không muốn đánh, cũng không muốn đi, còn muốn phá lệ trên sân khấu của quân thượng?"
Hạ Linh Xuyên nghe vậy liền nhìn về phía Hào vương. Người sau ngồi vững dưới gốc cây, ra vẻ không liên quan đến mình.
Nhưng đây là thọ điển của hắn, trên lý thuyết, Hạ Linh Xuyên nên tuân thủ quy củ tỷ võ ngự tiền, có chiến tất ứng — đến cả Cừ Như Hải người La Điện còn tuân thủ, Hạ Linh Xuyên sao có thể ngoại lệ? Huống chi, Hào vương vừa nói, toàn bộ là người của Hào quốc luận võ, đối với khách xem lễ là ngoại sứ mà nói, không khỏi không thú vị.
Đây vốn là lý do thoái thác để khiêu chiến Cừ Như Hải, kết quả lại bị Hách Dương lấy ra sử dụng.
Hạ Linh Xuyên nếu không lên, thì phải tìm người thay mình.
Mặc Sĩ Phong vẫn đứng sau lưng Hạ Linh Xuyên không nói không động, lúc này tiến lên một bước, thấp giọng nói: "Chúa công, để ta."
Hạ Linh Xuyên không để ý tới hắn, chỉ hỏi Hách Dương:
"Trận luận võ này là điểm đến là dừng, hay là sinh tử đấu?"
Cách đó không xa, Cừ Như Hải sờ mũi, bị tên nhóc này học theo rồi.
Hách Dương mắt không chớp một cái: "Muốn dâng lên ngự tiền biểu diễn đặc sắc, đương nhiên là sinh tử đấu."
Dưới đài im lặng như tờ, kẻ ngốc đến mấy cũng nghe ra chuyện gì đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận