Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1142: Báo thù tư vị

Chương 1142: Hương vị báo thù
Hạ Linh Xuyên khẽ gật đầu: "Cùng đường mạt lộ, chúng bạn xa lánh, cuối cùng thắt cổ t·ự v·ẫn."
Quân đội tan rã, Bột vương bị ép đến đường cùng. Hắn biết Mưu quốc sẽ không cho hắn đường sống, dứt khoát t·ự s·át trước mặt Kim Bách, như vậy còn được giảm bớt chút tội khi còn sống, giữ lại vài phần tôn nghiêm.
"Chỉ là t·ự s·át? Không phải là bị làm thịt?" Mai Phi nhíu đôi mày thanh tú, "Thật tiện nghi cho hắn, c·hết được thống khoái như vậy!"
"Nào có sự báo thù thập toàn thập mỹ?" Hạ Linh Xuyên vừa nói ra câu này, cũng nhớ tới Hạ Thuần Hoa.
Hai mươi năm qua, Hạ Thuần Hoa dưới đáy lòng lại tính toán thế nào về mối hận diệt môn đây?
g·iết người còn muốn tru tâm, mới là sự báo thù cực hạn nhất. Mai Phi chính là làm như vậy.
"Đúng vậy, nào có thập toàn thập mỹ?" Mai Phi nghĩ nghĩ, thở dài một tiếng, "Thôi, hắn cùng giang sơn hắn trộm được cùng nhau sụp đổ, đây mới là điều ta muốn nhất."
Nàng chịu nhục nhiều năm, chẳng phải vì giờ khắc này sao?
Nhìn biểu lộ của nàng, cứ như trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào say lòng người.
Đổng Nhuệ nhịn không được hỏi: "Cảm giác báo thù thế nào?"
"Tốt, tốt cực. Còn ngọt ngào gấp mười lần mật đường!" Mai Phi vẫn đắm chìm trong niềm vui sướng này, "Công đức viên mãn đại hoan hỉ, các ngươi căn bản không thể nào cảm nhận được!"
Một hồi lâu, nàng mới chậm rãi mở mắt, nhìn về phía Hạ Linh Xuyên: "Các ngươi không phải người Mưu quốc? Dự định g·iết ta, hay là áp giải ta về Mưu quốc?"
Nàng là thủ phạm đứng sau một loạt sự kiện này, h·ại Mưu quốc thất lạc cống phẩm, Mưu quốc Đế Vương cũng sẽ không bỏ qua cho nàng?
"Ngươi làm nhiều việc ác tày trời, còn liên lụy người vô tội." Hạ Linh Xuyên nhíu mày, "Ngươi dám làm kế hoạch này, trước đó hẳn đã cân nhắc đến loại hậu quả này rồi chứ?"
"Đương nhiên." Khóe môi Mai Phi khẽ nhếch, trong ánh mắt lộ ra vẻ đ·i·ê·n cuồng, "Thiên địa bất công, ta liền tự mình đi tranh! Kết cục hiện tại đã tốt hơn ta tưởng tượng một vạn lần! Cho dù giờ phút này thịt nát xương tan, ta cũng vui vẻ chịu đựng!"
Nàng gieo nhân ác, liền làm ra chuẩn bị kỹ càng để gánh chịu quả ác.
Hết thảy đều là điều nàng đáng phải nhận.
Nàng một mặt thản nhiên đối mặt cái c·hết, nhưng cổ lại ngẩng cao, dưới ánh nắng sớm lại càng thêm ưu mỹ trắng nõn.
Hạ Linh Xuyên hỏi lại nàng: "Ngươi vốn có tính toán gì, sau khi báo thù thành công?"
"Sau khi thành công? Ân —— ta trước đó chưa từng nghĩ tới." Mai Phi chau mày suy nghĩ hồi lâu, "Hẳn là đi tế bái người nhà? Đem tin tức tốt này nói cho bọn họ."
"Người nhà ngươi được chôn ở đâu?"
"Thành tây đại mộ." Mai Phi lấy tay chống má, "Trừ tỷ tỷ của ta. Ngày nhà mất, cũng là sinh nhật mười lăm tuổi của nàng, nàng bị hai tên vệ binh kéo đi. Bọn hắn nói, dù sao nàng cũng phải c·hết."
Nàng nói một cách êm tai như vậy, dùng giọng điệu ôn nhu bình tĩnh, kể ra nội dung cực kỳ bi thảm.
Hai người bên cạnh hồi lâu không nói gì.
Đổng Nhuệ ho khan một tiếng: "Lúc đó ngươi ở đâu, sao có thể may mắn thoát được?"
"Là vận khí ta tốt, mấy ngày trước đây mưa to gió lớn, giả sơn trong nhà bị đổ một khối. Lúc Vũ vệ xông vào nhà ta, mẫu thân đem ta giấu vào trong giả sơn. Chỗ đó không gian chật hẹp, chỉ lớn bằng này ——" Mai Phi đưa tay mô phỏng, "—— chỉ có thể trốn được một đứa bé. Ta trốn trong giả sơn, không dám thở mạnh, liền có thể thông qua lỗ nhỏ, nhìn thấy rõ ràng Vũ vệ khám xét nhà ta, bắt người nhà ta đi. Cũng may bọn hắn không phóng hỏa, nếu không ta đã sớm đi theo cha mẹ."
"Sau đó thì sao, ngươi làm thế nào biến thành Mai Phi?"
"Ta ẩn nấp trong giả sơn bốn ngày mới ra ngoài. Phụ thân ta có tất cả ba con trai hai con gái, Nam Cung Viêm không g·iết đủ người, chắc chắn sẽ không từ bỏ điều tra. Cho nên ta trốn trong xe ngựa của một đội buôn khác, trốn ra khỏi biên giới." Mai Phi nở nụ cười có chút ảm đạm, "Mấy năm sau đó, ta chịu đủ đau khổ, đến khi được Vưu Ân Quang tìm tới, toàn thân trên dưới không có một khối thịt lành lặn. Ta tu hành thiên phú không tốt, chỉ có khinh công là có thể học được, Vưu Ân Quang liền an bài ta đi Từ Tâm Lâu huấn luyện, sau đó đưa đến chuồng ngựa phía tây, mới có thể 'tình cờ gặp' kẻ thù g·iết cha của ta. Ân, chuyện về sau, đại khái các ngươi đều biết."
Nàng lướt qua rất nhiều chi tiết không đề cập tới, nhưng một cô gái chín tuổi làm sao còn sống sót, làm sao lập chí báo thù, làm sao biến ý nghĩ thành hành động ——
Đây chính là bình nguyên Điểm Kim, một nơi nổi danh hỗn loạn và bị lãng quên.
Người trưởng thành sống ở đây còn phải trải qua gian nan, huống chi nàng một cô gái không nơi nương tựa, chỉ có thể mặc cho người ức h·iếp.
Nàng đã nếm qua những khổ cực gì, gặp phải chuyện gì, ngay cả Đổng Nhuệ cũng không dám nghĩ sâu.
"Các ngươi g·iết ta cũng tốt, buộc ta về Mưu quốc cũng tốt, ta không quan tâm." Mai Phi ngước nhìn Hạ Linh Xuyên, khẽ thì thầm, "Từ trước tới nay ta vẫn luôn ở trong địa ngục, nếu có thể cầu được sự giải thoát từ các ngươi. . . Cũng không có gì không tốt."
Hạ Linh Xuyên nhìn kỹ đôi mắt nàng, sau đó mới vỗ tay áo đứng lên, "Đi thôi."
Đổng Nhuệ hỏi: "Đi đâu?"
"Đi về phía nam."
Phía nam chính là Huân Thành, kinh đô của nước Bột, đi về phía nam nữa chính là cảng Cự Lộc.
Ước chừng nửa ngày sau, ráng chiều phủ đầy trời.
Ba người cưỡi ngựa, Hắc Lang đi theo, đã đến thành tây đại mộ, cũng gọi là tro mộ.
Đất ở nơi này có màu xám trắng, cho nên phần mộ cũng đa phần là màu xám trắng.
Ánh nắng chiều dát lên cỏ dại và mộ bia một tầng ấm đỏ, tạm thời xua tan đi sự hoang vu ở nơi này.
Nhưng quạ đen ở xa xa không hiểu chuyện, còn dùng giọng khàn khàn lớn tiếng, tạo nên âm thanh nền cho nơi này.
Đổng Nhuệ nhìn Hạ Linh Xuyên, trong lòng cười thầm: Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, tiểu tử này tâm địa không phải làm bằng sắt nha.
Hắn xem Mai Phi một hồi rồi nói: "Kẻ báo tin ngươi xuất hiện ở Bạch Khâu là một gã ăn mày khoảng bốn mươi tuổi, gầy còm đen, trên cổ có một nốt ruồi. Ngươi nhận ra hắn không?"
Mai Phi nghĩ nghĩ: "Đi đường có chút khập khiễng?"
"Đúng." Kỳ thật Đổng Nhuệ cũng không nhớ rõ, người kia vốn dĩ khập khiễng, hay là sau đó bị quân đầu nhi đá thành khập khiễng.
"Đó là một người tị nạn." Mai Phi sắc mặt như thường, không có một tia oán hận, "Mỗi lần ta mở lều chẩn tai, hắn đều sẽ tới, bởi vậy nhận ra ta. Ta còn từng thấy hắn đoạt bánh mô mô từ trong tay người tị nạn khác."
"Làm người tốt không được báo đáp." Quỷ Viên vừa gặm hạt dưa vừa đưa mấy hạt cho chủ nhân, Đổng Nhuệ lắc đầu không muốn, "Ngươi tại sao lại đi mở lều chẩn tai?"
Hắn nghe A Hào cùng người dân Huân Thành đều nói qua, Mai Phi thường xuyên cứu tế nạn dân, nghĩ rằng nàng dùng tiền của mình.
Mai Phi liếc mắt nhìn hắn một cái: "Ta trông có vẻ ngốc sao?"
Một chữ "phải" đảo quanh trên đầu lưỡi Đổng Nhuệ, may mắn không thốt ra ngoài.
Nhưng biểu lộ của hắn đã nói rõ tất cả, Mai Phi yếu ớt nói: "Con người đều có lòng trắc ẩn, bọn họ cũng đều thân bất do kỷ."
Hạ Linh Xuyên đột nhiên nói: "Muốn chẩn tai, ngươi cần phải được sự cho phép của hoàng cung, như vậy sẽ thuận tiện hơn cho hành động của ngươi?"
Hai tháng nay, chính Mai Phi cũng không có làm ít việc, còn phải giữ liên lạc với phản đảng lúc bấy giờ và quốc quân mới hiện tại, cho nên cần một lý do thích hợp, chính đáng để thường xuyên ra khỏi cung.
Chẩn tai là một cái cớ tốt, Bột vương làm sao có thể phản đối việc nàng thay mình tích công đức?
Lão già này tuy không tu đức hạnh, nhưng cũng biết công đức là thứ tốt.
Mai Phi bĩu môi: "Cứu tế nạn dân và báo thù rửa hận có xung đột sao?"
Đương nhiên là không xung đột, việc gì phải phân biệt rõ ràng như vậy, đúng không?
Hạ Linh Xuyên cười cười: "Mộ phần của Mạch thị ở đâu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận