Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 1336: Đánh tan

Chương 1336: Đánh Tan
Nói đi cũng phải nói lại, thủ lĩnh của bọn hắn đã đi đâu rồi?
Mắt thấy Cự Tượng Thi Khôi sắp dẫm đạp lên người, Thanh Cân lực sĩ vẫn liều mạng quấn lấy bản thân, Hạt Mãng cuối cùng cũng có chút đầu óc hơn hai kẻ này, xoay người một cái đối diện với cự tượng, hai chiếc càng lớn bỗng nhiên đâm mạnh xuống mặt đất ——
Mặt đất vốn cự tượng đang chạy như điên, đột nhiên biến thành một vùng lầy lội!
Đây là thiên phú thần thông của Cao Lĩnh Mãng, sau khi bị kẻ đứng sau màn cải tạo vẫn có thể sử dụng được.
Cự tượng tự thân có trọng lượng cực lớn, khí thế lao tới trước không ngừng, kết quả còn chưa chạy được hai bước đã lún vào vũng bùn, bốn cái chân to như cột đình rút thế nào cũng không ra, càng giãy giụa lại càng lún sâu xuống.
Cái này chính là lún sâu xuống bùn.
Nắm bắt được cơ hội này, Hạt Mãng đột nhiên tránh khỏi Thanh Cân lực sĩ, chui thẳng xuống lòng đất.
Mấy tên hắc giáp kỵ sĩ đuổi theo, giương tay chính là hai phát nỏ, vụt vụt ghim vào thân Hạt Mãng. Phía sau tên nỏ được buộc bằng tơ nhện, một khi móc trúng Hạt Mãng, đám người liền thúc ngựa hợp lực kéo về phía sau.
Đổng Nhuệ từ bên cạnh lóe ra, cũng đưa tay một phát tụ tiễn, trực tiếp bắn vào miệng đang mở của Hạt Mãng, chính xác vô cùng.
Cũng không biết hắn đã bôi thứ gì lên đầu mũi tên, vốn dĩ Hạt Mãng đang sinh long hoạt hổ, sau khi chịu một kích này, giãy giụa lăn lộn cũng yếu dần đi, hắc giáp kỵ sĩ kéo nó lại càng dễ dàng.
Tại một góc chiến trường, nơi hẻo lánh âm u, có người từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào nơi này, vô cùng chăm chú.
Khi ba đầu quái vật cùng lúc xuất hiện, hắn nắm chặt một cây thủ trượng, hai mắt trợn tròn xoe, mặt mày tràn đầy vẻ ửng đỏ, miệng thì thào lẩm bẩm. Chiến đấu mới diễn ra được mười mấy hơi thở, mồ hôi trên trán hắn đã chảy ròng ròng, đến nỗi không có thời gian đưa tay lên lau.
Đến khi Hạt Mãng bị Đổng Nhuệ dùng biện pháp không rõ chế ngự, người này vung vẩy thủ trượng mấy lần thôi động, nhưng Hạt Mãng lại càng ngày càng trì độn.
Hắn giận đến dậm chân: "Không thể nào, không thể nào!"
Đám hắc giáp này rốt cuộc có lai lịch gì, dám cướp đi Hạt Mãng của hắn!
Thứ bảo bối hắn đã tốn hơn nửa năm trời, tỉ mỉ rèn luyện!
Hắn nhất định phải cho bọn chúng một bài học!
Thế là trên chiến trường lại lần nữa vang lên tiếng gầm nhẹ, hai đầu quái vật vốn đang truy sát đám trang đinh, bỏ lại con mồi đang chạy trốn xung quanh, thẳng tiến đến chỗ hắc giáp kỵ binh.
Đổng Nhuệ liếc mắt một cái liền biết, quả nhiên có người thao túng phía sau chúng.
Xem ra người kia đã biết rõ cục diện ở đây, cũng quyết định trước thu thập hắc giáp kỵ binh, cứu Yêu Khôi của mình.
Đổng Nhuệ xoa tay, đang muốn giở chút trò, bên tai lại nghe được Hạ Linh Xuyên truyền âm: "Mặc Sĩ Lương, ngăn cản hai đầu quái vật."
Mặc Sĩ Lương lớn tiếng xác nhận, quay đầu huýt sáo, dẫn theo hơn mười Hắc giáp quân nghênh chiến.
Sau khi bị Hạt Mãng cùng Thanh Cân lực sĩ trên dưới giáp công, Hạ Linh Xuyên liền biến mất không thấy bóng dáng, nhưng hắc giáp kỵ binh ai cũng không cho rằng chúa công đã thương vong, bởi vậy vẫn cứ chiến đấu, truy kích như thường, không hề hoảng loạn.
Loại tự tin này không biết được thành lập từ khi nào, nhưng lại hình thành rất nhanh.
Hạ Linh Xuyên lại điểm tên hai người, tiếp đó nói với Đổng Nhuệ: "Bên cạnh có một sườn núi có thể che chắn thân hình, ngươi đừng để người khác trông thấy."
Chiến trường chính đã di chuyển đến rìa cánh rừng, vùng núi non phụ cận không có một bóng người.
"Đến rồi." Đổng Nhuệ không nói hai lời, vùi đầu phóng tới phía sau sườn núi.
Con giảo đuôi Hoàng Hổ từ đằng xa chạy tới, còn cố ý vòng qua phía sau sườn núi để quan sát, hiển nhiên có chút để ý tới Đổng Nhuệ.
Bất quá phía sau sườn núi lại trống không, một bóng quỷ cũng không có.
Sau khi ném Thanh Cân lực sĩ ra, Vu Mã Đán liền thổi còi rút lui, cũng chẳng quan tâm đến đội hình gì nữa, phải nhanh chóng trở lại thành lũy an toàn của bản thân.
Thủ lĩnh đã như vậy, đám thuộc hạ phía dưới sao có thể tốt hơn? Hơn trăm người phía trước phía sau hắn nghe tiếng quay đầu, dốc sức chạy về hướng bắc, ai quản cái gì trận hình, ai quản cái gì phòng thủ, ai quan tâm chuyện có lộ lưng hay không!
Rút lui so với xông lên trước còn nhanh hơn.
Lúc đến vẫn là tinh kỵ, trở về lại thành ô hợp.
Bất quá bọn hắn mới chạy được hơn mười trượng, phía trước rừng cây nhỏ "sưu sưu" bắn ra hai hàng mưa tên, sau đó lại có một đội hắc giáp kỵ binh kêu gào xông ra!
Đây chính là đội quân của Mặc Sĩ Phong, Vương Phúc Bảo mà trước đó Hạ Linh Xuyên sai ở lại đoạn hậu, bọn hắn đã đợi ở đây rất lâu, chuyên chờ Vu Mã Đán chạy loạn từ nơi này.
Vừa mới binh hoảng mã loạn, Vu Mã Đán cũng không ngờ rằng nhân thủ của Hạ Linh Xuyên ít ỏi như vậy mà còn có thể phân ra đội quân đoạn hậu. Hơn trăm người này vốn dĩ đã là quân ô hợp, lại bị Mặc Sĩ Phong dĩ dật đãi lao xông tới, càng thêm hoảng loạn, rối loạn chồng chất, còn chưa kịp chống cự ra trò đã bị phá thành ba cánh, mạnh ai nấy tìm đường sống.
Bên cạnh Vu Mã Đán, chỉ còn lại không đến ba mươi tên tử trung.
Cũng may hắn không có giương cờ, trong rừng cây lại tối đen như mực, Mặc Sĩ Phong và những người khác cũng không phân biệt được hắn là thủ lĩnh, nên không có truy đuổi theo đội ngũ này.
Xuyên qua rừng cây, tường viện cao lớn của Bắc viện đã trong tầm mắt, chạy tới đó cũng chỉ mất không đến hai mươi hơi thở.
Vào được trong đó là an toàn, Vu Mã Đán rốt cục âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà hơi thở này còn chưa kịp thông suốt, dưới bóng tường viện lại có hai kỵ binh chậm rãi bước ra:
Bốn tên hắc giáp kỵ sĩ.
Kẻ cầm đầu, lại là cái tên mang mặt nạ long đầu kia!
Con ngươi Vu Mã Đán đột nhiên co rút lại.
Vừa rồi hắn tận mắt nhìn thấy tên này bị Thanh Cân lực sĩ cùng Hạt Mãng hợp kích, chìm vào trong màn bụi mù dày đặc.
Sao bây giờ lại sinh long hoạt hổ chặn ở đây?
Huống chi hắn từ sườn núi chạy thẳng tới đây, nửa đường không hề dừng lại, đối phương làm sao có thể còn nhanh hơn hắn một bước đến được Bắc viện?
Điều duy nhất hắn có thể nghĩ tới, chính là độn thuật.
"Ngươi rốt cuộc là ai!" Vu Mã Đán nghiêm nghị quát, "Ngươi có thù oán gì với ta, muốn hủy trang viên của ta, giết ngựa của chúng ta? Con ta đâu!"
Tên này lao ra từ phía đình viện của Vu Mã Húc, hắn vẫn luôn không có thời gian suy nghĩ, con trai có phải đã gặp bất trắc gì rồi hay không!
"Làm ác chính là hành hung." Thủ lĩnh hắc giáp trầm giọng, âm thanh vang vọng trong lòng mỗi người, "Vu Mã Húc tàn hại nữ đồng, đáng chết! Vu Mã Đán thịt cá hàng xóm láng giềng, tai họa một phương, đáng chết!"
Vu Mã Đán trợn mắt há mồm: "Ngươi, ngươi..."
Cả đời hắn đắc tội không ít kẻ thù, nhưng dùng loại lý do này để tìm hắn gây phiền phức thì đây là lần đầu tiên.
Bất quá tâm niệm hắn vừa động, đột nhiên nhớ tới gần đây ở phía nam có chút tin đồn, có một đám người áo đen đi khắp nơi giết người, còn tự xưng là thay trời hành đạo. Có những kẻ nhiều chuyện nơi thôn dã còn vỗ tay khen hay, gọi kẻ cầm đầu đám người này là "Cửu U" gì đó.
Chẳng lẽ thật sự có đám người này, chẳng lẽ thật sự bị bản thân hắn bắt gặp?
Nhưng nghĩ lại hắn cho rằng đối phương đang bịa chuyện, lúc này quát: "Ai thuê ngươi tới, ta nguyện ý trả gấp đôi, không, gấp năm lần giá tiền!"
Ở trên vùng đất hỗn loạn này, mua hung thủ giết người có gì hiếm lạ? Chính Vu Mã Đán cũng đã từng làm. Thay trời hành đạo này nọ, bất quá chỉ là lý do thoái thác mà thôi.
Hạ Linh Xuyên cười nhẹ một tiếng, khẽ đập vào bụng ngựa, như mũi tên lao về phía hắn.
Con ngựa ban đầu của hắn đã bị Thanh Cân lực sĩ cùng Hạt Mãng quật ngã, con ngựa này là mượn tạm từ thủ hạ.
Đối diện cũng rất sợ hắn, liên tục giương cung bắn tên.
Hạ Linh Xuyên vung Đằng Long thương, hất bay mấy mũi tên, đảo mắt liền xông tới gần đội ngũ của Vu Mã Đán.
Người khác còn chưa kịp nhìn rõ, đã có hai tên kỵ binh liên tiếp bị hắn đánh ngã xuống ngựa.
Vu Mã Đán một bên gào to "Ngăn bọn chúng lại", một bên thúc ngựa vòng qua tiến vào trong Bắc viện.
Đối phương có mạnh hơn nữa cũng chỉ có bốn người, hắn vẫn còn cơ hội xông vào sân nhỏ, khởi động trận pháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận