Tiên Nhân Biến Mất Về Sau

Chương 382: Đế Lưu Tương cao

Chương 382: Đế Lưu Tương cô đặc
Đúng lúc này, hướng gió thay đổi, hắn vung ống trúc trong tay, phun ra một lượng lớn khói vàng cuồn cuộn.
Đây là loại khói đ·ộ·c đặc chế của Liễu Điều, vô cùng hiệu quả trong việc xua đuổi côn trùng, chim chóc hay thậm chí cả con người. Hạ Linh Xuyên đã sớm có được phương thuốc, mấy ngày nay cũng tiện tay bào chế ra vài phiên bản.
Độ tinh khiết của thuốc do hắn điều chế chắc chắn không thể sánh bằng hàng chính hãng, nhưng chỉ cần đạt được bảy phần uy lực của nó, tạo ra hiệu ứng tê liệt và sát thương trên diện rộng là đủ.
Khi làn khói này lan tỏa, một mảng lớn chim bức liền rũ rượi trên lưới, muốn cử động nhưng không tài nào nhúc nhích được.
Tốc độ này, hiệu suất này, so với việc phóng đũa trúc thì nhanh hơn nhiều.
Hạ Linh Xuyên cùng ba con Sơn Tiêu lần lượt nhặt chúng lên rồi ném đi.
Qua một canh giờ nữa, thùng Đế Lưu Tương đầu tiên cuối cùng cũng đầy. Hạ Linh Xuyên mừng rỡ đổ nó vào nhẫn trữ vật, sau đó đặt thùng rỗng trở lại để hứng tiếp.
Đến nửa đêm, lượng Đế Lưu Tương chảy ra rõ ràng tăng lên đáng kể, có một số dung dịch thậm chí còn lẫn chút tơ máu.
Hạ Linh Xuyên mệt mỏi, nhưng chỉ cần nếm một ngụm liền lại tràn trề sinh lực.
Hắn nhớ tới suy luận của Thiên Thịnh Tử thuộc Thiên Diễn Tông, mới phát hiện ra tấm kính đã rất lâu không lên tiếng. Cúi đầu xuống nhìn, thấy các vết nứt trên mặt kính cơ bản đã biến mất, chỉ còn một đường nứt cuối cùng, sau đó nó sẽ lại sáng bóng như mới.
Gương vỡ còn có thể lành lại, công hiệu của Đế Lưu Tương có thể thấy được phần nào.
"Ta muốn!" Tấm kính phát ra tiếng gào thét từ linh hồn, "Ta còn muốn nhiều hơn nữa!"
Hạ Linh Xuyên không thèm để ý đến giọng điệu châm chọc của nó, trên thực tế hắn bận rộn đến giờ mới phát hiện ra số lượng chim thú xâm phạm đã giảm bớt, có lẽ tổng số cá thể cư trú trong khu vực này chỉ có vậy, mà dã thú thông thường lại không thể bay lên cao, chỉ có thể đứng dưới đất gào thét nhìn lên tấm lưới.
Đêm nay, Hạ Linh Xuyên thực ra cũng đã đối phó với mười bảy, mười tám con chim yêu, những sinh vật này bị Đế Lưu Tương kích thích trở nên dị thường cuồng bạo, tấn công cũng không theo quy luật nào, ngược lại càng dễ bị đánh rơi.
Phía đông, bầu trời bắt đầu hửng sáng, lượng mưa Đế Lưu Tương rõ ràng giảm bớt.
Sự hỗn loạn trong rừng núi cũng cơ bản lắng xuống.
Sau một đêm náo động, tất cả mọi người đều đã kiệt sức.
Cái đêm điên cuồng, phong phú và bội thu này, cuối cùng cũng phải kết thúc.
Hạ Linh Xuyên vươn vai một cái thật dài: "Thu lưới thôi!"
Tấm kính ngạc nhiên nói: "Đế Lưu Tương còn chưa kết thúc, ngươi bây giờ đã thu lưới rồi sao?"
Linh Vũ không phải ngừng hẳn, mà chỉ là yếu đi. Tiểu tử này tối nay kiếm bộn rồi, dám không coi lượng mưa còn lại ra gì?
Tổng lượng Đế Lưu Tương của trận mưa nửa năm trước, có lẽ còn không bằng nửa canh giờ Linh Vũ sắp tới.
Hạ Linh Xuyên rất tỉnh táo: "Hiện tại không đi, ta sợ tối nay sẽ không đi được mất."
Người tu hành cùng đám yêu quái đều đã thu thập Đế Lưu Tương suốt một đêm, những kẻ có thể nhịn không nuốt ngay tại chỗ chính là muốn mang về luyện chế.
Nếu như chờ đến khi Linh Vũ kết thúc, những tên giặc cướp mắt đỏ chắc chắn sẽ rất nhiều. Dù sao vất vả thu thập cả đêm, chưa chắc đã tiện lợi bằng việc cướp đoạt của người khác.
Hạ Linh Xuyên rất sáng suốt: Đêm nay bản thân đối phó với toàn yêu quái cấp thấp, không có đại yêu nào xuất hiện. Nguyên nhân rất có thể là các đại yêu cũng đang bận rộn thu thập Linh Vũ trên địa bàn của mình, tạm thời không rảnh đi cướp bóc.
Đợi đến sau khi Linh Vũ kết thúc, vậy thì khó nói trước được điều gì.
Hộ Tâm Kính cũng nói: "Trước kia, sau khi Đế Lưu Tương bộc phát vào sáng sớm hôm sau, đều là lúc đại chiến bắt đầu."
Hạ Linh Xuyên ừ một tiếng, phân phó Sơn Tiêu cùng Nhãn Cầu Nhện bắt đầu hành động, khẩn trương thu lưới.
Không có chuyện gì là hoàn hảo cả, hắn đêm nay thu hoạch phong phú, cũng không nên nghĩ đến việc kiếm đến giọt Linh Vũ cuối cùng.
Những kẻ cho rằng mình có thể kiếm hết đồng tiền cuối cùng rồi mới rời đi, thường thường sẽ phải trả giá bằng cả tính mạng.
Đương nhiên tốt nhất là bây giờ liền rời đi, nhưng trên lưới nhện còn đọng lại không ít giọt sương Đế Lưu Tương, hắn phải thu hồi chúng vào nhẫn trữ vật trước khi mặt trời mọc, nếu không sẽ uổng phí công sức.
Hạ Linh Xuyên cũng chưa phát hiện ra sự tiến bộ của bản thân.
Trước kia hắn sẽ không suy nghĩ như vậy. Có thể chống lại đủ loại dụ dỗ, thậm chí bao gồm cả thứ mà chúng sinh khát vọng như Đế Lưu Tương, chính là biểu hiện của đạo tâm ngưng tụ. (nghi ngờ)
Biết nặng nhẹ, hiểu tiến thoái, như vậy mới có thể sống lâu.
Lưới vừa thu được một nửa, đột nhiên từ trên không trung rơi xuống một vật, đập vào tấm khăn choàng, khiến mạng nhện rung chuyển dữ dội.
Hạ Linh Xuyên ngẩng đầu lên xem, thì ra là một khối Đế Lưu Tương cô đặc tự nhiên, to bằng nắm đấm trẻ con!
Canh giữ cả đêm, cũng chưa từng thấy qua vật thể lớn như vậy. Hắn vui mừng khôn xiết, cất bước định đi lấy.
Bất quá ngay sau đó, từ phía trên truyền đến tiếng gió hỗn loạn.
Đối thủ cũng đã đuổi tới.
Hạ Linh Xuyên chiến đấu trên lưới nhện cả đêm, sớm đã có kinh nghiệm, lúc này túm lấy con Sơn Tiêu bên cạnh ném lên trên, đầu cũng không ngẩng lên, hướng về phía khối Đế Lưu Tương cô đặc kia mà nhào tới như hổ đói vồ mồi.
Có ngọc bội thỏ ngọc của Đồ Trọng Lễ, thân pháp Yến Hồi của hắn thi triển ra còn nhanh hơn một bậc so với trước kia, lại mượn lực đàn hồi của mạng nhện. Kẻ địch trên không trung chỉ thấy một đạo tàn ảnh xẹt qua, khối Đế Lưu Tương cô đặc kia liền bị lấy đi.
Chúng tức giận kêu quác quác.
Hạ Linh Xuyên trong lúc cấp bách quay đầu lại, liền nhìn thấy đây là một đàn quạ đen Bạch Ngạch.
Loại quạ đen này có một chấm trắng ở giữa trán, trông giống như con mắt thứ ba. Trong đó có ba, bốn con có hình thể rõ ràng lớn hơn đồng bạn gấp đôi, hiển nhiên là yêu quái.
Lúc chúng lao xuống bị Sơn Tiêu ngăn trở, lượn một vòng rồi tiếp tục tấn công Hạ Linh Xuyên. Móng vuốt sắc nhọn của chúng có móc câu cong dài hơn một tấc, đủ để mổ bụng moi ruột người ta.
Hạ Linh Xuyên tinh mắt, còn thấy rõ trên móc câu của mấy con quạ yêu có dính vết máu, không biết vừa mới cào xé thứ gì.
Nhưng loại sinh vật này trời sinh thích cướp bóc, trông thấy Đế Lưu Tương càng trở nên hung hãn không muốn sống nhào tới, có hai con trực tiếp mổ vào mắt Hạ Linh Xuyên.
Những thứ này, Hạ Linh Xuyên giận quá hóa cười, trở tay vung đao, trực tiếp chém rớt ba con quạ đen.
Con ở xa nhất cách hắn bốn thước, cũng bị chém làm đôi giữa không trung, máu bắn tung tóe lên mạng nhện.
"Phi." Làm bẩn Đế Lưu Tương trên lưới, đến lúc đó tách chúng ra còn tốn thêm công sức.
Đồng bạn chết cũng chưa khiến cho đám quạ đen này lùi bước, đảo mắt lại có bốn, năm con xông tới, chúng thậm chí còn biết phân công, một bộ phận mổ vào mặt mũi Hạ Linh Xuyên, bộ phận khác thì mổ vào ngón tay hắn, ý đồ cướp lấy nhẫn.
Những thứ này trí thông minh không thấp a.
Gió vừa đổi hướng. Hạ Linh Xuyên tiện tay lấy ra một bình rượu mạnh, uống một ngụm lớn, lấy ra bật lửa nhắm ngay đàn quạ, "Phốc" một tiếng phun ra một ngọn lửa!
Trong nháy mắt, có sáu, bảy con quạ đen bốc cháy, dọa chúng bay tán loạn.
Hạ Linh Xuyên thong dong chém giết, trong lúc lông vũ bay tán loạn, số lượng quạ đen bị ép xuống chỉ còn lại bốn, năm con.
Lúc này chúng mới tỉnh táo lại, tranh thủ bay lên cao, trong đó có một con mở miệng nói tiếng người: "Dám cướp đồ của ta, giết tộc nhân của ta! Ngươi chờ đó, chúng ta nhất định phải rút gân ăn thịt ngươi!"
Hạ Linh Xuyên giơ tay phóng ra một chiếc đũa trúc.
Con yêu quái vội vàng né tránh, mang theo đám còn lại bay lên trời, vừa kêu la vừa bay đi.
Thì ra yêu quái cũng biết nói mấy câu xã giao rồi mới đi? Hạ Linh Xuyên lắc đầu. Bất quá những thứ này xuất hiện cũng chứng minh cho suy nghĩ của hắn là chính xác, nơi này không nên ở lâu.
Chiến lợi phẩm vừa mới tới tay, mang đến cho hắn niềm vui ngoài ý muốn.
Hạ Linh Xuyên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Đế Lưu Tương dạng khối. Thứ này có hình dạng như đá, lắc lư một cái còn có thể rung động, nhưng tính chất đục, màu sắc không đều, màu vàng nhạt xen lẫn những vệt đỏ sẫm, giống như vết máu.
Nó còn tỏa ra mùi hương nồng đậm gấp mấy lần Đế Lưu Tương thông thường, Hạ Linh Xuyên cũng không dám đến gần ngửi, chỉ sợ bản thân mất trí mà nuốt chửng nó.
Hắn không muốn thử thách sức chịu đựng của bản thân, nhanh chóng thu nó vào nhẫn trữ vật.
...
Trong một thung lũng cách đó mười dặm, có hơn mười người đang canh giữ, cây cối ở đây đều bị chặt đổ, tạm thời mở ra một khoảng đất trống lớn, trên đó bày kín lá cây bồ tông.
Loại lá này giống như chiếc quạt xếp được phóng đại bảy, tám lần, đặt trên mặt đất liền có thể hứng Đế Lưu Tương, đến cuối cùng muốn thu thập cũng vô cùng dễ dàng, chỉ cần gập lá lại, dung dịch tự nhiên sẽ chảy vào trong bình.
Đám người đứng ở bốn phía đất trống chờ đợi, người cầm đầu là một thiếu niên mặc áo đen, ngồi trên cây, một chân duỗi thẳng, một chân thả lỏng, vô cùng nhàn nhã.
Chắc chỉ khoảng nửa canh giờ nữa, mưa Đế Lưu Tương sẽ ngừng?
Hắn vừa vươn vai một cái, bỗng nhiên phía trên lướt qua mấy con quạ đen, vừa bay vừa kêu to:
"Tam Tâm hồ còn có rất nhiều Đế Lưu Tương!"
"Tam Tâm hồ xuất hiện khối lớn Đế Lưu Tương cô đặc!"
Động tác trên tay đám người khựng lại, quạ đen không dừng lại, kêu to bay đi xa.
Thiếu niên áo đen nhìn theo bóng lưng của chúng nói: "Xem ra những thứ quỷ quái này đã chịu thiệt ở Tam Tâm hồ."
Nếu không tại sao bầy quạ đen không độc chiếm, mà lại muốn rêu rao khắp nơi?
Đương nhiên, hắn cũng trông thấy trong đó có hai con cánh bị cháy đen, giống như bị lửa đốt qua.
"Thiếu chủ, chúng ta có đi Tam Tâm hồ không?"
"Gấp cái gì?" Thiếu niên áo đen nhìn về phía đông, "Quạ đen gào to như vậy, chắc chắn không chỉ có chúng ta nghe thấy. Để người khác đi thăm dò trước đã."
Trên thực tế, bọn hắn cách Tam Tâm hồ không quá gần, coi như bây giờ có đến thì cũng có thể bị nhổ mất phần ngon, vậy chi bằng ở đây an tâm lấy nốt những giọt Đế Lưu Tương cuối cùng, sau đó lại qua đó tham gia náo nhiệt, xem có thể kiếm chác được chút gì hay không.
Đám người nghe xong, cũng liền an tâm trông coi khoảng đất trống.
...
Cách Tam Tâm hồ ba dặm về phía đông, hai con hổ đang nằm trên tảng đá lớn liếm láp giọt sương trên lông, chợt nghe thấy tiếng quạ đen kêu to trên không trung.
Hai con hổ giật giật lỗ tai, nhìn chằm chằm một chút, sau đó đứng dậy nhảy xuống tảng đá lớn, nháy mắt biến mất trong rừng cây.
Theo tiếng quạ đen càng bay càng xa, những người/yêu quái tiếp nhận tin tức này, cũng càng ngày càng nhiều.
...
Hạ Linh Xuyên đang thu lưới, Hộ Tâm Kính bỗng nhiên nói:
"Trên ngọn cây phía tây có một con quạ đen đậu lại, từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm vào ngươi."
Hắn liếc mắt nhìn về hướng đó, quả nhiên nhìn thấy một con quạ đen Bạch Ngạch đậu trên một cây tùng già cách đó mười lăm trượng, không ồn ào cũng không lên tiếng, giống như tượng điêu khắc, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn.
Đây là một kẻ theo dõi.
Hắn giả vờ muốn lấy cung tên, thứ này lập tức chui vào tán cây.
"Loài vật này có lòng thù hận rất lớn, sẽ không bỏ cuộc đâu." Hạ Linh Xuyên nhớ tới quá trình Sách Ứng Quân bắc thượng Hạ Châu, gặp phải đám quạ đen ăn thịt người, đồ sát cả thôn làng. Hắn muốn bình yên trở về Phù Phong Thành, thì phải nghĩ cách loại bỏ những thứ này mới được.
Bọn hắn vừa thu xong tấm lưới lớn, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Sơn Tiêu.
Âm thanh kia sắc lạnh, chói tai như quỷ mị, ban ngày nghe vẫn khiến người ta rợn tóc gáy.
Trong lòng Hạ Linh Xuyên xiết chặt. Sơn Tiêu được phái đi bên ngoài báo động, nói rõ có sinh vật đang nhanh chóng đến gần!
Hắn từ trên cây lớn nhảy xuống đất, cưỡi ngựa trở về. Nhưng con quạ đen trên cây tùng vỗ cánh bay lên, vừa bay vừa kêu to:
"Ở đây, a a, Đế Lưu Tương ở đây!"
Giọng nó vừa thô vừa to, truyền đi rất xa.
Hạ Linh Xuyên thật muốn bắn hạ nó bằng một mũi tên.
Nhưng thứ này rất ranh mãnh, cách mặt đất mấy chục trượng, lại luôn luôn lượn lờ phía sau ngọn cây, không dễ bắn trúng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận