Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 76

Tống Sư Bách đã sớm không muốn nhìn nữa, tỷ tỷ hắn bắt nạt kẻ xui xẻo kia không thương tiếc. Cũng chỉ có tam đường huynh của hắn, không ngừng đưa bạc cho nàng, không thấy hai ca ca của hắn đã dừng lại từ lâu, sờ soạng không thích hợp liền rút lui sao, bây giờ hai người kia đều đang ở chỗ lão thái thái, nhìn tổ mẫu cùng người khác vuốt ve lá bài.
Tống Sư Bách có chút cảm thấy, đường huynh ở nhị phòng cũng không đều là người thông minh, nghĩ như vậy, không khỏi kiêu ngạo: "Tỷ ta đánh bạc từ trước tới giờ chưa từng thua." Hắn không thích cùng tỷ tỷ hắn chơi đánh bạc, kẻ ngu mới đi chơi trò này với nàng.
"Quá khen, quá khen." Tống Sư Trúc thắng được đầy bát đầy bồn, mặt mày hớn hở, cũng không so đo đệ đệ vạch trần nội tình của nàng.
Tống Tam Lang có chút không phục, bất quá lúc này đã gần đến giờ Tý, trong huyện thành từng nhà tiếng pháo đều vang lên, rất nhiều loại pháo hoa với hình dạng khác nhau, nhiệt liệt bay lên bầu trời, Tống gia cũng không chịu thua kém.
Trong nhà, cửa lớn mở rộng, Tống Văn Thắng dẫn theo nhi tử cùng nhau đốt pháo treo ở trên sào dài, sau đó Tống Văn Sóc dẫn ba con trai đốt đợt thứ hai.
"Hỏa thụ ngân hoa bất dạ thiên", bên ngoài cách mỗi nửa canh giờ đều có người đốt pháo, tiếng nổ lốp bốp vang vọng. Vào canh năm, Tống Sư Trúc vẫn là không nhịn được chợp mắt một lát, lại bị tiếng pháo bên ngoài đánh thức, mở cửa đốt pháo, xác pháo đỏ thắm đầy đất, sáng sớm thức dậy liền có thể ngửi được mùi hỉ khí.
Băng mỏng trên mặt đất sớm đã bị hạ nhân xúc đi, còn lại một chút tuyết đọng đặt ở góc tường, tuyết trắng cùng giấy đỏ, va chạm tạo ra nét nhiệt tình mạnh mẽ đầu tiên của năm mới.
Từ mùng một đầu năm, trong nhà chân chính náo nhiệt hẳn lên. Chúc tết, ăn uống, tiệc rượu cũng có trình tự, mùng một là người trong bản gia gần gũi lẫn nhau chúc tết, mùng hai là họ hàng xa và người thân bên vợ, mùng mười mới là thân thích và bạn bè thế giao. Phùng thị gần như không có nhà mẹ đẻ, nhà mẹ đẻ Lý thị cũng ở châu phủ, cách quá xa, liền bớt đi trình tự về nhà thăm cha mẹ.
Tống gia bày yến tiệc tân xuân với bên ngoài vào mùng bốn tháng giêng, trong phủ trước đó đã giăng đèn kết hoa, tân khách nối liền không dứt.
Hẻm nhỏ chỗ Tống gia, đậu đầy xe ngựa của khách nhân đến ăn uống tiệc rượu, Tống Sư Trúc cố ý an bài mấy ma ma lanh lợi giúp đỡ chỉ dẫn khách nhân. Rất nhiều người trước kia chính là khách quen trong yến hội của Tống gia, chỉ là lúc trước bọn hắn đến Tống gia, ở huyện Phong Hoa còn có một Trương tri huyện, người đứng đầu và người đứng thứ hai khác nhau quá lớn, những người này coi như thân thiện, nhưng cũng là thân thiện vừa phải.
Hôm nay lại khác biệt, mấy ma ma tiếp khách không đầy một lát trên hai cánh tay đã đầy túi tiền, hạ nhân hầu hạ yến hội của Tống gia hôm nay ai nấy đều vui mừng hớn hở.
Chủ nhà có mặt mũi, khách nhân cũng mười phần khách khí, cùng nhau đi tới chỉ vào cảnh trí, cách cục trong nội viện liền khen không ngừng, đều không cần hạ nhân dụng tâm đi nịnh nọt.
Bởi vì lấy chuyện xui xẻo này quá hời, bên người Tống Sư Trúc còn tới mấy ma ma, nói muốn cùng người bên ngoài đổi một cái đi tiếp khách.
Nàng sa sầm mặt, đem những người này đuổi đi, càng phát ra cảm giác được cái gì gọi là "một người đắc đạo, gà chó cũng lên trời".
Trước kia Tống gia vốn đã rất rực rỡ, hôm nay còn muốn thêm chữ "càng". Xem ra nếu là năm sau vẫn không có huyện lệnh mới tới, nhà bọn hắn một đoạn thời gian rất dài bên trong đều có thể duy trì địa vị được trời ưu ái như thế.
Không bao lâu, người nhà họ Phong cũng tới. Mấy ngày nay người chúc tết thực sự quá nhiều, từng tốp lại từng tốp, Tống Sư Trúc chỉ ở mùng một tết gặp qua Phong Hằng một lần, tận lực nán lại, hôm nay, nàng đứng tại cửa sân Thiên Hi đường, nhìn Phong Hằng cùng một đoàn người được hạ nhân dẫn tới từ xa, trên mặt nở một nụ cười.
Tống Sư Trúc chỉ kịp cùng Phong Hằng trao đổi một ánh mắt, tiếp đó liền thấy hắn bị người dẫn đến trước mặt lão phu nhân thỉnh an.
Nghĩ đến cảnh tượng náo nhiệt trong phòng tổ mẫu, khóe miệng Tống Sư Trúc cong lên, nàng vừa rồi đã nghe rất nhiều phu nhân hỏi nàng chuyện thành thân năm sau, lúc này Phong Hằng - người trong cuộc này - qua đó, chắc là sẽ bị hỏi thăm ngọn nguồn.
Mang một lời đồng cảm với kẻ lưu lạc nơi đất khách, Tống Sư Trúc lại đem ánh mắt đặt ở trước mặt bà bà tương lai và chị em dâu tương lai, lựa lời chúc tết dễ nghe để nói.
Phong đại thái thái cùng Hoàng thị ngược lại cũng không có vội vã đi vào. Triệu thị nhìn Tống Sư Trúc xỏ một thân áo lụa hoa văn cây sơn trà màu đỏ bạc xen bướm, đôi mắt đen trắng rõ ràng, thanh tịnh như nước suối mùa xuân, cũng cười nói: "Ta nghe Hằng ca nói năm nay mọi việc trong nhà các ngươi đều do ngươi quản lý, quả thực quản lý rất tốt."
Triệu thị mặc dù không thường ra ngoài giao thiệp, nhưng trên đường đi tới, nhìn trong phủ khắp nơi ngay ngắn rõ ràng, cũng có thể biết Tống gia dạy dỗ cô nương là hạ công phu lớn.
Tống Sư Trúc cũng cảm thấy Phong đại thái thái rất là hòa ái dễ gần, cười nói: "Đa tạ bá mẫu khích lệ."
Phong đại thái thái chỉ nói một câu này, liền không nói nhiều nữa, con trai cả còn ở bên cạnh, nàng sợ nàng nói nhiều sai nhiều, sẽ khiến Tống Sư Trúc và bọn hắn nảy sinh mâu thuẫn trước khi nàng gả vào cửa.
Tống Sư Trúc tự mình đưa bọn hắn đi vào, Phong đại thái thái không giống với người thường, người nhà chồng tương lai luôn luôn nên có chút đãi ngộ đặc biệt. Bất quá, khi nàng rời đi, nàng mẫn cảm phát giác được ánh mắt của đại tẩu Phong Hằng rơi vào trên người nàng mang theo chút hứng thú dạt dào.
...... Cảm giác giống như là đang xem kịch vậy.
Tống Sư Trúc không tránh khỏi có chút kỳ quái, nàng và Hoàng thị lúc trước từng gặp qua một lần, trong lòng vẫn nhớ đại tẩu này của Phong Hằng là một người thẹn thùng, thủ lễ, làm sao đột nhiên liền thay đổi?
Chẳng lẽ Phong gia gần đây xảy ra chuyện gì?
Tống Sư Trúc có chút hiếu kỳ, đáng tiếc nàng còn muốn tiếp đãi khách nhân, bận rộn không ngừng, liền đem sự thay đổi trong ánh mắt của Hoàng thị để qua một bên, dẫn hai người đến chính đường Thiên Hi đường sau, tiếp tục lui về cổng để đón khách.
Bất quá, trong ngày hôm đó đã xảy ra một sự kiện, làm thay đổi hoàn toàn ấn tượng của Tống Sư Trúc đối với đại tẩu tương lai.
Sau đó, khi nghe nương nàng nói đến, Tống Sư Trúc cảm thấy thân hình của đại tẩu quả thực cao ba thước tám.
Hôm đó yến tiệc mở rất sớm. Tiết mục quan trọng nhất trong xã giao của nữ quyến cho tới bây giờ đều không phải là ăn uống, hoặc là tán gẫu nói đùa, hoặc là bàn chuyện bát quái thú vị, tóm lại tiếng nói cười không ngừng, náo nhiệt vô cùng.
Chỉ là ở bàn của Hoàng thị, không biết là hài tử nhà ai nghịch ngợm, thế mà mang theo con rắn ngủ đông vào phủ, con rắn kia bị không khí huyên náo của buổi tiệc đánh thức, dọa sợ rất nhiều nữ quyến ở đây. Hoàng thị vung đũa qua, thế mà tinh chuẩn đóng chặt bảy tấc của con rắn trên mặt đất.
Lúc ấy tất cả mọi người đều bị nàng dọa sợ, theo nha hoàn ở đây nói, vẻ mặt Hoàng thị mười phần ảo não, ngay cả Phong đại thái thái cũng rất là kinh ngạc nhìn nàng, không ngờ con dâu cả còn có tài lẻ này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận