Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 313
Trên ghế, ngoài những người thân bằng từ quê nhà, còn có mấy vị phu nhân của các đồng liêu của Tống Văn Sóc. Tất cả đều đến chúc mừng Tống gia đỗ đạt Kim Bảng, thậm chí có người còn kín đáo dò hỏi về chuyện hôn sự của Tống Nhị Lang.
Dù sao, một tiến sĩ trẻ tuổi như vậy, ở đâu cũng là người được săn đón.
Cảnh tượng này khiến Lâm phu nhân ngồi ở bàn bên cạnh cảm thấy đắng chát trong miệng. Khi bà nhận được thiệp mời của hai nhà Tống và Phong, bà đã muốn xé ngay đi cho khuất mắt. Nhưng cháu gái khuyên bà không nên đắc tội hàng xóm như vậy, Lâm phu nhân mới cố nén lại.
Ngồi trên ghế, mặt bà cứng đờ như phết hồ, lại nhìn ánh mắt vẫn luôn đảo quanh Phùng thị của Lâm Anh, trong lòng càng thêm khó chịu.
Hôm nay bà chỉ dẫn theo hai đứa cháu gái ra ngoài dự tiệc, nhưng không hiểu sao Lâm Anh lại đi theo xuất hiện tại Tống gia. Lúc đó, ánh mắt Lâm phu nhân rơi vào đứa con gái một mình đi vào cửa, trong lòng thật sự cảm thấy con gái mình bị ma ám.
Lát sau, bà lại cảm thấy con gái khẳng định là bị người nhà họ Tống bỏ bùa. Mọi người đều đang nói chuyện, nhưng ánh mắt Lâm Anh lại cứ đặt trên người Phùng thị, Phùng thị gắp thêm miếng bánh ngọt vào đĩa nào, nàng ta đều nhìn kỹ, rõ ràng là muốn ghi nhớ sở thích đặc biệt của bà.
Ở nhà đối với bà cũng không có phần hiếu tâm này!
Phùng thị và Tống Sư Trúc vốn đã chú ý nhất cử nhất động của mẹ con Lâm gia, trông thấy cảnh này, cả hai đều cảm thấy buồn cười.
Phùng thị lắc đầu trong lòng. Nếu Lâm Anh không có một người mẹ như vậy, một cô nương có nhãn lực, hiểu chuyện như vậy, bà dù không thích, cũng sẽ không cố ý ngăn cản nàng đến gần con trai.
Có một số việc thật đúng là đáng tiếc.
Hôm nay rốt cuộc là vì chúc mừng hỷ sự của con trai và cháu rể, Phùng thị cũng không để tâm trí hoàn toàn vào Lâm phu nhân, bà thu ánh mắt lại, đối với những người đang náo nhiệt hỏi về chuyện thi đình của con trai, mỉm cười nói: "Học hành thì Nhị Lang từ trước đến nay luôn có chủ ý của mình."
"Năm nay nhà các ngươi có vận may, thi đình khẳng định là việc mười phần chắc chín." Lời này là Điền phu nhân nói, sau khi nói xong không thiếu được khen ngợi Phùng thị có phúc, lại trêu chọc Tống Sư Trúc: "Trạng Nguyên công thì ta không hỏi, một chức tòng Lục phẩm là không thể trốn thoát."
Tống Sư Trúc cười khiêm tốn, nàng cũng biết vì sao, đỗ đầu trong kỳ thi đình cơ bản đều chỉ là đi cho có, thi xong, bất luận thành tích tốt hay kém đều có thể vào Hàn Lâm viện, Trạng Nguyên là tòng Lục phẩm tu soạn, Bảng Nhãn Thám Hoa là chính thất phẩm biên tu, từ thời tiên đế đã như vậy.
Còn lý do tại sao lại tổ chức thêm kỳ thi này để ba vị trí đầu tham gia khảo thí, đây là quy định của triều đình, mọi người cũng sẽ không ở bên ngoài chất vấn.
Nói đến thi đình, yến tiệc Quỳnh Lâm ngày hôm trước cũng là chủ đề không thể tránh, cái này Tống Sư Trúc ngược lại có thể nói được mấy phần.
Nàng suy nghĩ một chút, rượu thì ấm, thức ăn thì lạnh, nóng nhất có lẽ chỉ có bầu không khí, không nói chuyện đương nhiên không thể thẳng thắn, nàng cười nói: "Tướng công nhà ta nói, cơ bản đều là yến ẩm, triều đình chính là muốn các tân khoa tiến sĩ làm quen với nhau."
Có thể trên công đường, chiếm đa số đều là người nhà có tiến sĩ, liền chủ đề yến tiệc Quỳnh Lâm lại kéo dài đến thức ăn hôm nay, nữ quyến không thể so với nam khách bên kia còn có nhiều trò vui thú vị, mọi người nói đùa dùng bữa, nghe thấy có người khen bữa tiệc làm tốt, Tống Sư Trúc lập tức cười tươi như hoa.
Tiệc qua một nửa, Tống Sư Trúc cuối cùng cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình.
Lâm phu nhân không rời mắt một chút, liền phát hiện con gái mình không thấy trên ghế. Bà lập tức có chút lo lắng, nghĩ đến tình ý của con gái đối với Tống Nhị Lang, trong lòng cực kì lo lắng nàng tự mình đi gặp người ngoài, lại không dám tùy tiện lộ ra, đành phải giấu kín trong lòng.
Lâm Anh là được nha hoàn mời đi, nghe nha hoàn nói là phụng danh nghĩa Phong phu nhân, nàng không hề do dự, liền đồng ý. Phong phu nhân là cháu gái của Tống phu nhân, với huynh muội Tống Nhị Lang cũng vô cùng thân thiết.
Chỉ cần hai điểm này, nàng đã nghĩ kỹ muốn tạo mối quan hệ với Phong phu nhân.
Vì như thế, gặp nha hoàn dẫn nàng rẽ ngang rẽ dọc đến một cửa nhỏ của hai nhà, nàng cũng chỉ đành thắc mắc rốt cuộc Phong phu nhân có chủ ý gì, trong lòng cũng không một chút cảnh giác.
Nha hoàn cuối cùng dẫn nàng đến một phòng khách của Phong gia, nơi này thông gió bốn phía, trên tường treo thư họa, bàn ghế giường tủ đầy đủ, trên bàn cạnh cửa sổ còn có một chậu hoa lan, gió nhẹ thổi vào mặt cực kì dễ chịu.
Lâm Anh đánh giá phòng khách một lần, liền thu ánh mắt lại, nhìn về phía Phong phu nhân trước mắt.
Tống Sư Trúc cũng đang nhìn Lâm cô nương này. Trong giấc mộng kia, bên ngoài đột nhiên lan truyền tin đồn Lâm cô nương và Tống Nhị Lang có tư tình, Lâm cô nương cuối cùng bị vội vàng gả cho biểu ca của mình để che giấu, không chỉ có thanh danh hoàn toàn mất hết, mà cuộc sống sau này đoán chừng cũng không dễ chịu.
Trước đây nàng luôn cảm thấy trong đó có một số điểm không hợp lý, vị Lâm cô nương này lấy thanh danh làm trọng không muốn tiến cung, nhưng tại sao sau khi đã biết nàng không phải tú nữ, còn có thể gả được cho nhị đường huynh của nàng?
Bây giờ nhìn sự tự tin trong mắt nàng, còn có những hành động vừa rồi trên ghế của nàng, lại có chút hiểu ra. Người hiếu thắng, xưa nay đều là tự tin thái quá.
Bởi vậy, nàng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nếu lần này Lâm Anh thuận lợi tiến cung, Lý Thư Ngọc với tính tình dịu dàng lanh lợi như vậy, có thêm một thuộc hạ tâm tính như thế này, không biết có thể khống chế được hay không.
Trong lòng thoáng qua ý nghĩ này, Tống Sư Trúc lấy lại bình tĩnh, sau đó mới phân phó nha hoàn dâng trà.
Chương 132 (Sửa lỗi chính tả) Sau khi gặp mặt, Tống Sư Trúc liền biết sách lược đả phá ảo tưởng của tiểu cô nương kia của kẻ ác cần phải thay đổi một chút.
Phòng khách cao rộng yên tĩnh, chỉ có hai người đối diện ngồi, hàn huyên xong, Tống Sư Trúc cười nói: "Vừa rồi bữa tiệc còn chưa xong ta đã mời Lâm cô nương đi theo, thật là thất lễ."
Nói rồi, nàng liền đẩy một đĩa bánh hạt dẻ trên bàn đến trước mặt Lâm Anh để nàng ăn lót dạ.
Lâm Anh vốn đã nghĩ kỹ cách lấy lòng Phong phu nhân, lúc này bị Tống Sư Trúc làm gián đoạn, có những lời nịnh nọt liền nuốt xuống không nói ra được.
Gặp Tống Sư Trúc cổ vũ nhìn nàng, nàng dừng một chút, vẫn nhặt một miếng bánh ngọt lên.
Có bánh ngọt làm màn dạo đầu, bầu không khí quả nhiên tốt hơn nhiều.
Tống Sư Trúc vừa rồi liền chú ý, có lẽ là do vừa rồi trên ghế một mực nhìn Phùng thị nhất cử nhất động, cô nương này không dùng bao nhiêu đồ ăn, vừa rồi vừa nói chuyện ánh mắt còn như có như không rơi vào bánh ngọt.
Gặp nàng ăn, Tống Sư Trúc cũng cầm một miếng, vừa ăn vừa uống trà, trêu chọc nói: "Ăn nhiều một chút, người là sắt, cơm là thép, không ăn nửa bữa cũng đói lả."
Dù sao, một tiến sĩ trẻ tuổi như vậy, ở đâu cũng là người được săn đón.
Cảnh tượng này khiến Lâm phu nhân ngồi ở bàn bên cạnh cảm thấy đắng chát trong miệng. Khi bà nhận được thiệp mời của hai nhà Tống và Phong, bà đã muốn xé ngay đi cho khuất mắt. Nhưng cháu gái khuyên bà không nên đắc tội hàng xóm như vậy, Lâm phu nhân mới cố nén lại.
Ngồi trên ghế, mặt bà cứng đờ như phết hồ, lại nhìn ánh mắt vẫn luôn đảo quanh Phùng thị của Lâm Anh, trong lòng càng thêm khó chịu.
Hôm nay bà chỉ dẫn theo hai đứa cháu gái ra ngoài dự tiệc, nhưng không hiểu sao Lâm Anh lại đi theo xuất hiện tại Tống gia. Lúc đó, ánh mắt Lâm phu nhân rơi vào đứa con gái một mình đi vào cửa, trong lòng thật sự cảm thấy con gái mình bị ma ám.
Lát sau, bà lại cảm thấy con gái khẳng định là bị người nhà họ Tống bỏ bùa. Mọi người đều đang nói chuyện, nhưng ánh mắt Lâm Anh lại cứ đặt trên người Phùng thị, Phùng thị gắp thêm miếng bánh ngọt vào đĩa nào, nàng ta đều nhìn kỹ, rõ ràng là muốn ghi nhớ sở thích đặc biệt của bà.
Ở nhà đối với bà cũng không có phần hiếu tâm này!
Phùng thị và Tống Sư Trúc vốn đã chú ý nhất cử nhất động của mẹ con Lâm gia, trông thấy cảnh này, cả hai đều cảm thấy buồn cười.
Phùng thị lắc đầu trong lòng. Nếu Lâm Anh không có một người mẹ như vậy, một cô nương có nhãn lực, hiểu chuyện như vậy, bà dù không thích, cũng sẽ không cố ý ngăn cản nàng đến gần con trai.
Có một số việc thật đúng là đáng tiếc.
Hôm nay rốt cuộc là vì chúc mừng hỷ sự của con trai và cháu rể, Phùng thị cũng không để tâm trí hoàn toàn vào Lâm phu nhân, bà thu ánh mắt lại, đối với những người đang náo nhiệt hỏi về chuyện thi đình của con trai, mỉm cười nói: "Học hành thì Nhị Lang từ trước đến nay luôn có chủ ý của mình."
"Năm nay nhà các ngươi có vận may, thi đình khẳng định là việc mười phần chắc chín." Lời này là Điền phu nhân nói, sau khi nói xong không thiếu được khen ngợi Phùng thị có phúc, lại trêu chọc Tống Sư Trúc: "Trạng Nguyên công thì ta không hỏi, một chức tòng Lục phẩm là không thể trốn thoát."
Tống Sư Trúc cười khiêm tốn, nàng cũng biết vì sao, đỗ đầu trong kỳ thi đình cơ bản đều chỉ là đi cho có, thi xong, bất luận thành tích tốt hay kém đều có thể vào Hàn Lâm viện, Trạng Nguyên là tòng Lục phẩm tu soạn, Bảng Nhãn Thám Hoa là chính thất phẩm biên tu, từ thời tiên đế đã như vậy.
Còn lý do tại sao lại tổ chức thêm kỳ thi này để ba vị trí đầu tham gia khảo thí, đây là quy định của triều đình, mọi người cũng sẽ không ở bên ngoài chất vấn.
Nói đến thi đình, yến tiệc Quỳnh Lâm ngày hôm trước cũng là chủ đề không thể tránh, cái này Tống Sư Trúc ngược lại có thể nói được mấy phần.
Nàng suy nghĩ một chút, rượu thì ấm, thức ăn thì lạnh, nóng nhất có lẽ chỉ có bầu không khí, không nói chuyện đương nhiên không thể thẳng thắn, nàng cười nói: "Tướng công nhà ta nói, cơ bản đều là yến ẩm, triều đình chính là muốn các tân khoa tiến sĩ làm quen với nhau."
Có thể trên công đường, chiếm đa số đều là người nhà có tiến sĩ, liền chủ đề yến tiệc Quỳnh Lâm lại kéo dài đến thức ăn hôm nay, nữ quyến không thể so với nam khách bên kia còn có nhiều trò vui thú vị, mọi người nói đùa dùng bữa, nghe thấy có người khen bữa tiệc làm tốt, Tống Sư Trúc lập tức cười tươi như hoa.
Tiệc qua một nửa, Tống Sư Trúc cuối cùng cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình.
Lâm phu nhân không rời mắt một chút, liền phát hiện con gái mình không thấy trên ghế. Bà lập tức có chút lo lắng, nghĩ đến tình ý của con gái đối với Tống Nhị Lang, trong lòng cực kì lo lắng nàng tự mình đi gặp người ngoài, lại không dám tùy tiện lộ ra, đành phải giấu kín trong lòng.
Lâm Anh là được nha hoàn mời đi, nghe nha hoàn nói là phụng danh nghĩa Phong phu nhân, nàng không hề do dự, liền đồng ý. Phong phu nhân là cháu gái của Tống phu nhân, với huynh muội Tống Nhị Lang cũng vô cùng thân thiết.
Chỉ cần hai điểm này, nàng đã nghĩ kỹ muốn tạo mối quan hệ với Phong phu nhân.
Vì như thế, gặp nha hoàn dẫn nàng rẽ ngang rẽ dọc đến một cửa nhỏ của hai nhà, nàng cũng chỉ đành thắc mắc rốt cuộc Phong phu nhân có chủ ý gì, trong lòng cũng không một chút cảnh giác.
Nha hoàn cuối cùng dẫn nàng đến một phòng khách của Phong gia, nơi này thông gió bốn phía, trên tường treo thư họa, bàn ghế giường tủ đầy đủ, trên bàn cạnh cửa sổ còn có một chậu hoa lan, gió nhẹ thổi vào mặt cực kì dễ chịu.
Lâm Anh đánh giá phòng khách một lần, liền thu ánh mắt lại, nhìn về phía Phong phu nhân trước mắt.
Tống Sư Trúc cũng đang nhìn Lâm cô nương này. Trong giấc mộng kia, bên ngoài đột nhiên lan truyền tin đồn Lâm cô nương và Tống Nhị Lang có tư tình, Lâm cô nương cuối cùng bị vội vàng gả cho biểu ca của mình để che giấu, không chỉ có thanh danh hoàn toàn mất hết, mà cuộc sống sau này đoán chừng cũng không dễ chịu.
Trước đây nàng luôn cảm thấy trong đó có một số điểm không hợp lý, vị Lâm cô nương này lấy thanh danh làm trọng không muốn tiến cung, nhưng tại sao sau khi đã biết nàng không phải tú nữ, còn có thể gả được cho nhị đường huynh của nàng?
Bây giờ nhìn sự tự tin trong mắt nàng, còn có những hành động vừa rồi trên ghế của nàng, lại có chút hiểu ra. Người hiếu thắng, xưa nay đều là tự tin thái quá.
Bởi vậy, nàng đột nhiên nảy ra một suy nghĩ, nếu lần này Lâm Anh thuận lợi tiến cung, Lý Thư Ngọc với tính tình dịu dàng lanh lợi như vậy, có thêm một thuộc hạ tâm tính như thế này, không biết có thể khống chế được hay không.
Trong lòng thoáng qua ý nghĩ này, Tống Sư Trúc lấy lại bình tĩnh, sau đó mới phân phó nha hoàn dâng trà.
Chương 132 (Sửa lỗi chính tả) Sau khi gặp mặt, Tống Sư Trúc liền biết sách lược đả phá ảo tưởng của tiểu cô nương kia của kẻ ác cần phải thay đổi một chút.
Phòng khách cao rộng yên tĩnh, chỉ có hai người đối diện ngồi, hàn huyên xong, Tống Sư Trúc cười nói: "Vừa rồi bữa tiệc còn chưa xong ta đã mời Lâm cô nương đi theo, thật là thất lễ."
Nói rồi, nàng liền đẩy một đĩa bánh hạt dẻ trên bàn đến trước mặt Lâm Anh để nàng ăn lót dạ.
Lâm Anh vốn đã nghĩ kỹ cách lấy lòng Phong phu nhân, lúc này bị Tống Sư Trúc làm gián đoạn, có những lời nịnh nọt liền nuốt xuống không nói ra được.
Gặp Tống Sư Trúc cổ vũ nhìn nàng, nàng dừng một chút, vẫn nhặt một miếng bánh ngọt lên.
Có bánh ngọt làm màn dạo đầu, bầu không khí quả nhiên tốt hơn nhiều.
Tống Sư Trúc vừa rồi liền chú ý, có lẽ là do vừa rồi trên ghế một mực nhìn Phùng thị nhất cử nhất động, cô nương này không dùng bao nhiêu đồ ăn, vừa rồi vừa nói chuyện ánh mắt còn như có như không rơi vào bánh ngọt.
Gặp nàng ăn, Tống Sư Trúc cũng cầm một miếng, vừa ăn vừa uống trà, trêu chọc nói: "Ăn nhiều một chút, người là sắt, cơm là thép, không ăn nửa bữa cũng đói lả."
Bạn cần đăng nhập để bình luận