Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 43

Nói thật, Phùng thị cũng không chán ghét việc Đại điệt nữ chiếu cố Tống Trinh Trinh. Trong lòng người còn có lương thiện, đối với kẻ yếu cuối cùng vẫn có bản năng đồng tình. Mấy năm nay, nàng hận không thể loại trừ cái gai trong mắt do bà bà nuôi dưỡng cho thống khoái, nhưng nếu Đại điệt nữ đi theo bỏ đá xuống giếng, có lẽ nàng sẽ không thích nàng như vậy.
Tống Sư Trúc luôn cảm thấy Phùng thị nhìn nàng với ánh mắt hồi ức thương cảm, nửa ngày sau, nàng đột nhiên nói: "Trúc tỷ muội như vậy liền rất tốt, Tống gia tổng cộng chỉ có mình ngươi là con gái, trong nhà nhiều huynh đệ như vậy, sau này nếu như bị khi dễ, sẽ không không có người giúp ngươi làm chủ."
Tống Sư Trúc hơi ngượng, lúc đầu muốn nói lời nghịch ngợm, nhưng nhìn ánh mắt chân thành của Phùng thị, nàng cũng không nhịn được ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: "Ta cũng sẽ không đứng yên để người ta khi dễ. Ai muốn khi dễ ta, ta đều sẽ khi dễ lại."
Phùng thị mỉm cười: "Cô nương gia nên có tâm tính như vậy."
Phùng thị gọi Tống Sư Trúc tới, kỳ thật cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nhìn nàng một chút.
Trước đó sinh ba con trai, nàng mỗi lần mang thai đều nôn nghén không thôi, cả người tiều tụy không chịu nổi, gầy trơ xương như gặp đại nạn. Đến thai cuối cùng, lúc vừa được chẩn bệnh ra thì không có cảm giác gì. Nhưng thai đó lại là lần mang thai sớm hiển lộ nhất, mới hơn hai tháng bụng đã nhô lên, ma ma có kinh nghiệm bên cạnh đều nói đây lại là một khuê nữ.
Phùng thị cũng vẫn luôn tin tưởng như thế, thời gian đó, ngay cả đại nhi tử đều nói nàng trở nên càng phát ra ôn nhu dễ gần.
Chỉ là nghĩ đến năm đó loại huyết dịch cùng sinh cơ từ trong thân thể di chuyển mang theo đau đớn thấu tim, tâm tình Phùng thị lại u ám.
Tống Sư Trúc mơ mơ màng màng trở về, nàng cảm thấy Nhị thẩm có chút kỳ quái, gọi nàng đến nhìn một chút, rồi lại bảo nàng đi, tuy rằng tặng nàng không ít đồ vật con gái có thể dùng, nhưng nàng cũng không phải là người tham lam những thứ này.
**Chương 21: Cáo trạng (Sửa lỗi chính tả)**
Ngày mồng tám tháng Chạp xưa nay có thói quen tế tổ.
Bất quá tế ngày mồng tám tháng Chạp không long trọng bằng đại tế giao thừa, Tống Văn Thắng trước kia liền dẫn nam đinh trong tộc thắp hương bái tế, tế tự đến hai khắc giờ Thìn liền kết thúc. Nghi thức sau đó, Tống Sư Bách cùng ba chất tử đều chạy không thấy bóng dáng, Tống Văn Thắng cũng không đặc biệt chú ý mọi người trong nhà đi nơi nào, hắn thu dọn một chút rồi cũng tới ban.
Mãi đến buổi chiều thấy sai dịch báo cáo về việc có người thông dâm ở Pháp Hội Phóng Sinh, hắn mới phun ra một ngụm nước trà. Lý thị đã sớm nói với hắn chuyện tiểu chất nữ mẹ ruột đến huyện, cũng đã nói em dâu muốn tự mình xử lý, Tống Văn Thắng nghĩ lại liền không cho người động thủ.
Có câu nói "tiểu quỷ khó chơi", Tống Văn Thắng làm Huyện thừa bản huyện, thật sự muốn bất hòa với một người, thủ hạ tùy tiện tìm cái cớ, đều có thể khiến đám người kia khổ không thể tả. Hắn cũng không tin người đứng sau lưng kia còn có thể quản những việc nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này.
Bất quá khi hắn thấy phụ nhân bị giam giữ trong nha môn, vẫn không nhịn được tặc lưỡi hai tiếng. Em dâu kia của hắn thật đúng là lấy độc trị độc. Năm đó cả nhà bọn hắn ngã xuống thế nào, hiện tại cũng muốn người khác thử tư thế té ngã biệt khuất giống như vậy.
Tống Văn Thắng trên tay còn rất nhiều hồ sơ, hắn cũng là gia tắc mới đem bản án của Tiểu Phùng thị đề lên, liền muốn xem là tiện nhân không biết xấu hổ nào hại đệ đệ hắn nhiều năm như vậy.
Không có người nào vào huyện nha rồi mà còn có thể giữ vững tỉnh táo. Nữ nhân dưới đường kia cũng như thế.
Nhìn kỹ phía dưới, xác thực có mấy phần tư sắc, hình dạng cùng tiểu chất nữ trong nhà mười phần giống nhau.
Ánh mắt nam nhân nhìn nữ nhân, luôn luôn không giống nữ nhân nhìn nữ nhân. Tống Văn Thắng xưa nay biết Lý thị không thích tướng mạo điềm đạm đáng yêu như tiểu chất nữ, luôn cảm thấy phúc khí quá mỏng, một trận gió lớn liền có thể thổi ngã.
Nhưng hắn nhìn Tống Trinh Trinh, lại lập tức có thể hiểu vì sao Phùng gia muốn đưa nàng vào cung. Có chút tin tức quan trường, có chút quá mức ô uế, Tống Văn Thắng cũng không phải cái gì đều nói với Lý thị.
Hắn từng nghe một đồng niên làm quan ở kinh thành nói qua, nói là những năm gần đây, ở kinh thành những người dựa vào quan hệ mà phất lên như diều gặp gió, cô nương trong nhà đều theo kiểu tính tình chim non nép vào người mà bồi dưỡng. Lão Hoàng đế tuổi cao, liền thích loại phi tử ta thấy mà yêu như vậy.
Hắn nhìn lộ dẫn trên tay, đánh giá Tiểu Phùng thị quỳ trên mặt đất, lộ dẫn cấp trên nhưng không có cáo mệnh ghi chép. Không có phong hào triều đình ban thưởng, dân nữ vào nha môn đều phải cúi đầu quỳ gối.
Bị bắt vào mới hơn một canh giờ, Tiểu Phùng thị lúc bị thẩm vấn, trên thân đã đổi một thân nữ áo tù, tóc mai tán loạn, hình dung không chịu nổi.
Loại phạm nhân bị người bắt gian tại giường này, nữ ngục tốt nói chung sẽ không đối đãi tốt. Nhà tù cũng không phải nơi tốt đẹp gì, Tống Văn Thắng phụ trách tố tụng thuế má ở huyện, đối với hoàn cảnh nữ lao như thế nào, trong lòng cũng có chút rõ ràng. Nóc nhà thấp bé, không gian chật hẹp, ô uế u ám, ác khí hỗn tạp, chuột gián ban ngày ban đêm đều ẩn hiện.
Giống phụ nhân sống an nhàn sung sướng như Tiểu Phùng thị một khi tiến vào, không khác gì lột một lớp da. Hai mươi năm trước khi hắn còn đang khoa cử đọc sách, còn nghe nói có công tử phú gia mua chuộc được nữ ngục tốt đi vào quấy rối nữ phạm. Tống Văn Thắng chỉnh đốn mấy năm, tốt xấu gì cũng xử lý những kẻ hắn không ưa nhất ở dưới mí mắt.
Bất quá cho dù như thế, vào nữ lao cũng chỉ miễn cưỡng giữ được trong sạch mà thôi.
Tiểu Phùng thị bị đè ép quỳ trên mặt đất, không ngừng giãy dụa kêu oan. Trên mặt nàng giăng khắp hai đạo vết thương rỉ máu, trong đó có một đạo từ giữa lông mày đến mũi, giống như bị lợi khí rạch qua, có thể lộ ra da thịt đều là một mảnh tím xanh.
Tống Văn Thắng không có tâm tình nghe nàng kêu oan, nàng có oan hay không, trong lòng hắn tự có một cái cân. Đã thẩm vấn, quá trình nên đi vẫn phải đi.
Suy nghĩ của Tiểu Phùng thị vô cùng hỗn loạn, trả lời vấn đề cũng lộn xộn, nàng căn bản không nói rõ được tình nhân kia là thế nào.
Tiểu Phùng thị chỉ nhớ rõ... Trinh tỷ muội đưa cho nàng một ly trà, sau khi uống xong nàng mơ mơ màng màng liền choáng váng. Sau khi tỉnh lại, đối mặt chính là ánh mắt chỉ trỏ của mọi người, quần áo trên người nàng bị người lột hơn phân nửa, nam nhân bên cạnh ngược lại thân thủ nhanh nhẹn, chạy trốn ngay khi nàng còn đang há hốc mồm.
Tống Văn Thắng nghe xong lắc đầu, dù hôm nay không phải hắn đến thẩm, đáp án như vậy cũng không phải là điều quan trên muốn nghe.
Tiểu Phùng thị nghe bên tai sai dịch mở miệng một tiếng "Tống đại nhân", trong lòng chỉ cảm thấy một mảnh tuyệt vọng.
Đây là người của Tống gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận