Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 240

Phong Hằng chỉ riêng nửa thân trên ngồi ở trên giường, nhìn thấy Tống Sư Trúc, gương mặt vừa rồi còn không chút thay đổi liền đột nhiên giãn ra.
Tống Sư Trúc lúc này mới nhìn rõ Phong Hằng bị thương nặng đến mức nào, vết thương sâu đến mức có thể thấy được cả xương, kim sang dược rải lên, máu tươi vẫn không ngừng ứa ra.
Hai tiểu nha hoàn Lý gia đang phụ giúp đại phu, nhìn thấy mặt hắn, khuôn mặt đỏ bừng, đợi khi ánh mắt chuyển đến chỗ đau của hắn, sắc mặt liền lập tức trắng bệch.
Tống Sư Trúc đợi đến khi trong phòng không còn ai mới dám đến gần Phong Hằng.
Thấy nàng cẩn thận từng li từng tí, Phong Hằng dứt khoát dùng một cánh tay khác kéo nàng, an ủi: "Chỉ là chút vết thương ngoài da, Ngô đại phu y thuật tinh xảo, sau khi bôi thuốc xong đã tốt hơn nhiều rồi."
"Ngươi đừng nói chuyện." Tống Sư Trúc hít sâu một hơi.
Đây là lừa gạt ai đây?
Cánh tay trái quấn một vòng băng gạc thật dày, mơ hồ còn có vết máu thấm ra... Bởi vì mất máu quá nhiều, sắc môi của hắn nhợt nhạt thấy rõ!
Tống Sư Trúc nhịn xuống đau lòng nói: "Ta đã bảo người ta nấu cháo ô gà táo đỏ, ngươi uống một bát, sau đó ngủ một giấc thật ngon."
Ấm ngọc trong ngực, Phong Hằng ôn nhu lên tiếng đáp ứng. Bất quá hắn hiển nhiên đánh giá thấp sự quan tâm của Tống Sư Trúc đối với vết thương của hắn.
Ánh mắt Tống Sư Trúc lướt trên da thịt hắn như mang theo móc, Phong Hằng khựng lại, liền muốn mặc quần áo vào.
Đêm qua trải qua trận chiến ác liệt, trong lòng hắn tựa như kìm nén một ngọn lửa, tinh thần căng đến cực độ. Bắt đầu từ lúc nãy, hắn vẫn luôn cảm thấy trong lồng ngực dâng lên một cỗ cảm xúc điên cuồng, bạo ngược.
Tống Sư Trúc vội vàng nói: "Đừng giày vò." Đại phu vừa rồi đã nói tay không thể động, còn một mực làm loạn.
Phong Hằng hít sâu một hơi, đột nhiên nói: "Ngươi xác định không cho ta mặc đồ vào không?"
Nhìn xem đáy mắt Phong Hằng đặc biệt tĩnh mịch, Tống Sư Trúc sau khi nhận ra mới phát giác được sự khác thường của hắn.
Hai người nhìn nhau.
Phong Hằng chậm rãi cúi người xuống, in lên trán nàng một nụ hôn nhẹ, ngửi hương thơm trong tóc nàng, đột nhiên khựng lại, sau đó cường độ nụ hôn liền trở nên nhiệt liệt mà vội vàng.
Tống Sư Trúc gần như không thở nổi, nàng muốn nói hắn trạng thái không tốt, không nên ở hôm nay, nhưng không ngờ Phong Hằng cực kì điên cuồng, nàng vừa mới hé miệng liền bị hắn xâm chiếm môi lưỡi.
"Ngoan... Ta biết chừng mực..." Nàng miễn cưỡng nghe được hắn dùng giọng trầm thấp nói, sau đó nàng liền mềm lòng một chút.
Lúc tỉnh lại lần nữa, đã là đêm khuya.
Tóc dài của nàng được người tháo ra, xõa tung trên gối, trang sức đều bị người lấy xuống, trên thân cũng cảm thấy cực kì thư thái.
Phong Hằng chống lấy cánh tay không bị thương, nghiêng đầu nhìn nàng, thần sắc đặc biệt ôn nhu.
Thấy nàng mở to mắt, vẻ mê hoặc trừng lớn đặc biệt đáng yêu, hắn khẽ cười, đỡ nàng dậy, lại nắm tay nàng dẫn đến bên cạnh bàn, xốc lên một bát đựng cháo ô gà táo đỏ, dùng cái tay còn tốt cầm lấy một chiếc thìa đút cho nàng hai miếng.
Tống Sư Trúc vẫn còn mơ mơ màng màng, sau khi nuốt xuống một ngụm cháo, khẩu vị đột nhiên được khai mở, cả ngày nàng chưa ăn gì, chê Phong Hằng đút chậm, tự mình nhận lấy thìa, một bát vào bụng, nàng mới cảm thấy trong bụng dễ chịu hơn.
Phong Hằng đột nhiên nói: "Vừa rồi lão thái thái sai người đến hỏi tình hình của chúng ta, ta nói ngươi còn đang ngủ, người kia liền rời đi."
Đây là do ai!
Tống Sư Trúc liếc hắn một cái, bất quá nghĩ đến những lời đã nghe được từ Cao Lục Nương, nàng liền nhịn xuống.
Lúc ấy Cao Lục Nương nói với nàng, Phong Hằng và Lý Ngọc Ẩn nhìn rất không thích hợp. Tống Sư Trúc lập tức liền hiểu là có chuyện gì.
Trước kia xem phim cảnh phỉ thường nói cảnh sát lần đầu tiên giết chết phạm nhân xong sẽ có chấn thương tinh thần, lúc ấy nàng đi cùng, nghe đám người nói về chuyện dùng tên của Phong Hằng và Lý Ngọc Ẩn đêm qua, trong lòng liền có chút dự cảm không ổn.
Không biết có phải hai người vừa mới hợp thể một lần hay không, Phong Hằng đối với cảm xúc của nàng đặc biệt mẫn cảm, híp mắt, gõ gõ trán nàng, hỏi: "Ngươi nghe lén ta và biểu ca ngươi nói chuyện?"
Tống Sư Trúc đương nhiên phủ nhận. Bất quá... Thật ra những chuyện nên biết, nàng đã hỏi qua Cao Lục Nương một lần.
Phong Hằng liếc nhìn nàng một cái, cũng nhớ tới nữ tiêu sư cứu hắn một mạng lúc ấy đứng ở bên ngoài khoang thuyền, người kia nhanh tay lẹ mắt, lỗ tai cũng hẳn là rất thính. Hắn thật cũng không truy cứu, chỉ là nói: "Ngươi đừng lo lắng cho ta."
Hắn biết Tống Sư Trúc lo lắng cái gì. Sau khi kiểm kê hôm nay, tổng cộng có hai mươi tám tên thủy tặc c·h·ế·t, một trăm lẻ tám tên bị trọng thương, trong đó phải có mười lăm tên c·h·ế·t bởi tên bắn.
Mặc dù không phải tất cả đều do hắn giết chết, nhưng Phong Hằng nhớ rõ ràng những tiếng kêu rên đó, ngoại trừ tên tặc tử ban đầu c·ưỡ·n·g é·p Ninh thị bị bắn c·h·ế·t, sau đó phải có bốn, năm người ngã xuống sau khi hắn bắn tên.
Bây giờ nhớ lại, Phong Hằng chỉ cảm thấy cảm xúc lúc ấy của hắn tỉnh táo khác thường, bất quá sau khi trời sáng, trạng thái kia liền biến mất.
Để Tống Sư Trúc không lo lắng, Phong Hằng nắm tay nàng, chậm rãi giãi bày.
Tống Sư Trúc vẫn còn có chút sợ hắn đem cảm xúc giấu ở trong lòng, nghĩ đến việc dẫn dắt hắn nói ra, liền hỏi: "Ngươi không sợ sao?" Hôm nay trên đường đi qua boong thuyền, nhìn thấy những tấm vải liệm t·h·i kia, trong lòng nàng đều kinh hồn táng đảm.
Phong Hằng: "Các ngươi đều trốn ở khoang sau... Nếu sợ, tay liền không vững."
Hắn nói ra câu này, hai người đối mặt thật lâu, trong lòng Tống Sư Trúc đột nhiên dâng lên một chút rung động, khóe miệng cong lên một độ cong ngọt ngào, tiến lên nhẹ nhàng cắn một cái chóp mũi của hắn.
..................
Ngày hôm sau, Tống Sư Trúc đi trên boong thuyền, liền phát hiện vết tích tắm máu đêm qua đã biến mất hầu như không còn, mọi nơi đều ngay ngắn trật tự, hết thảy đều gió êm sóng lặng.
Nàng đến khoang thuyền của Lý lão thái thái muốn nghe ngóng tình hình tiếp theo, liền nghe nha hoàn nói Lý lão thái thái bị bệnh.
Tống Sư Trúc quan tâm, hỏi vài câu, ban đầu cũng không có ý định có thể nghe được tin tức. Gia nhân Lý gia luôn kín miệng, nhất là người bên cạnh Lý lão thái thái, chuyện không nên nói luôn luôn giữ kín như bưng.
Nhưng có lẽ là vì ân cứu mạng ngày hôm trước, đại nha hoàn do dự một hồi, vẫn là tiết lộ một chút.
Lý lão thái thái lúc này lại là bị tức mà sinh bệnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận