Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 134

Phong Hằng đầu tiên là chào hỏi Lý cữu cậu, sau đó theo ánh mắt của nàng, nhìn một chút quần áo trên người mình: "Lúc ở ngoài phi ngựa bị bụi đất làm bẩn, đồng môn cứ khăng khăng bắt ta thay đổi."
Tống Sư Trúc lại không quá tin tưởng, Tống Sư Trạch ở bên cạnh lập tức làm chứng cho hắn: "Xác thực là như vậy, hôm nay Hằng tỷ phu cứu được Lý giáo tập một mạng, Lý giáo tập thấy tỷ phu áo bào ô uế, lập tức liền cho người đi mua một bộ mới."
Thư đồng tự nhiên không có tư cách tham gia các buổi học cưỡi ngựa và bắn cung, nhưng Tống Sư Trạch lại từ miệng những học sinh trở về biết rất nhiều sự tình. Hắn hưng phấn nói: "Hôm nay mấy người đều thập phần cảm kích Hằng tỷ phu, đối với tỷ phu một mực bái tạ không ngừng."
"Ta cũng nghe nói, ngoại sinh nữ tế cứu được Lý giáo tập một mạng đâu." Lý cữu cậu sờ râu cười nói, "Mặc dù có chút mạo hiểm, nhưng kết quả lại là tốt."
Lý cữu cậu làm việc luôn luôn chỉ nhìn kết quả, hắn suy nghĩ một chút đều cảm thấy đây chính là ý trời. Con của hắn vừa cứu được cháu trai Lý đại nho, tiếp theo ngoại sinh nữ tế liền cứu được cháu của hắn. Hai nhà Lý gia ở giữa duyên phận thật đúng là đỉnh thiên.
Tống Sư Trúc nghe hai người này nói, lập tức đem ánh mắt đặt lên người Phong Hằng, Phong Hằng thì cười nói: "Cữu cữu cùng Trạch ca nhi nói quá lời rồi."
Hắn dừng một chút, lại nhìn về phía Lý cữu cậu, lập tức liền biết Lý cữu cậu còn chưa biết sự tình trong nhà.
Bất quá lúc này đối với Tống Sư Trúc lòng tràn đầy sốt ruột, hắn cũng không thừa nước đục thả câu, lập tức liền đem chuyện hồi xế chiều đều nói ra.
Đối với tính mạng của mình, Phong Hằng tự nhiên là rất để bụng.
Phủ học bên này, lục nghệ chương trình học mỗi tuần có bài học, cưỡi ngựa khóa cùng bắn cung khóa cộng lại, mỗi tháng liền có sáu tiết khóa.
Thấy vị giáo tập mới đến tuổi không lớn lắm, làm người lại hết sức vênh váo tự đắc, hắn liền sinh lòng cảnh giác.
Toàn bộ Quỳnh Châu phủ bao gồm Lẫm sinh, Tăng quảng sinh, Phụ sinh cùng Lệ sinh ở bên trong có một trăm học sinh. Tại các buổi học cưỡi ngựa và bắn cung, học sinh có hai loại tình huống, một loại là có sẵn căn bản như Phong Hằng; Một loại khác phần lớn là nông tịch học sinh năm nay mới nhập học, phải bắt đầu luyện từ việc lên ngựa.
Giáo tập mới đến lại không phân biệt đối xử, tất cả đều kéo đến vùng ngoại ô võ đài.
Chỉ là sự tình chính là như vậy, càng sợ điều gì thì điều đó càng dễ xảy ra.
Lý giáo tập là lần trước mới thi đậu Cử nhân võ, mặc dù có công danh trên người, tính tình lại có mấy phần xốc nổi. Bị hai ba học sinh nịnh nọt một chút, liền cảm giác cho dù ra võ đài, cũng có thể bảo hộ học sinh an toàn, không do dự nhiều liền đồng ý đề nghị này.
Vì khai hỏa phát pháo đầu tiên tại nơi nhậm chức của mình, hắn còn điểm mấy học sinh mà hắn thấy hết sức ưu tú cùng đi theo, muốn để cho mấy người này - những kẻ mà hắn cho là gai đầu thiên chi kiêu tử - chiêm ngưỡng phong thái của mình một chút.
"Liền không ai ra nói cái gì sao?" Tống Sư Trúc hỏi.
Phong Hằng rất bất đắc dĩ nhìn nàng, ngoại trừ hắn còn ai vào đây. Mặc dù cùng Phong Hằng, cũng có mấy người không đồng ý với cách làm của vị phu tử mới này, nhưng lại không ai muốn vì chút chuyện nhỏ này mà đắc tội giáo tập mới đến.
Phong Hằng vì tính mạng, ngược lại là ra mặt, hắn đứng ra phản đối một chút, nói là bên ngoài rừng sâu núi thẳm không biết có bao nhiêu cạm bẫy của thợ săn, các bạn cùng học kỵ xạ công phu tự nhiên không thể so với giáo tập, nếu là xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ.
Chỉ là lời vừa ra khỏi miệng, liền bị người bác bỏ.
Lý giáo tập vẫn lấy học phần ra uy h·i·ế·p, những người bị hắn điểm danh đành phải đi theo. Trong đó, Tôn Tam Thông - vị hàng xóm của Mậu Lâm hẻm - cũng có mặt.
"Tôn lão thái thái cùng Tôn nương tử vừa rồi tới cửa nói lời cảm tạ." Tống Sư Trúc xen vào nói, nàng còn thu của người ta một giỏ rau quả.
Phong Hằng nhẹ gật đầu, lại tiếp tục nói.
Võ nghệ sách giáo khoa liền không giống với văn khóa, giảng cứu chính là một lời hào hùng dũng khí, rong ruổi trong núi rừng. Lý giáo tập nhiều lần ồn ào, có mấy học sinh liền ức chế không nổi kích tình trong lòng.
"Lý giáo tập ngay từ đầu vẫn kiên nhẫn dạy bảo, chỉ là gặp có người học tập quá chậm, liền không kiên nhẫn hầu hạ."
Hắn vung roi ngựa dẫn đầu mà đi, ở đây nhiều người như vậy, chỉ có Phong Hằng lòng mang lo lắng, Lý giáo tập ở một bên để bọn hắn lớn mật vung roi, hắn cũng không thúc ngựa tiến lên, ngược lại một mực nhắc nhở Tôn Tam Thông bên cạnh có chút kích động không nên cưỡi quá nhanh.
Phong Hằng ngũ quan luôn luôn không tệ, thị lực lại càng tốt, không bao lâu đã cảm thấy đằng trước cánh rừng không thích hợp, thấy Lý giáo tập tiến lên nữa liền muốn đạp trúng mấy cây dây leo bày ra ngay ngắn, hắn liền hô lên.
Lý giáo tập dù sao cũng xuất thân võ khoa, nghe được Phong Hằng kêu gọi, cũng phát giác được không đúng, mắt thấy tốc độ ngựa quá nhanh đã không dừng được, lập tức buông dây cương, cắn răng nhảy xuống ngựa.
"Lý giáo tập trên mặt đất lộn vài vòng, con ngựa hắn cưỡi vừa vặn rơi xuống một cái hố rộng hai trượng, có lẽ là thợ săn dùng để săn gấu, bên trong đều là mộc chùy mài nhọn, ngựa bị mộc chùy quấn lấy máu me khắp người, không ngừng gào thét."
Lúc ấy đám người đứng ngoài hố, nhìn xem một màn này, đều toát mồ hôi lạnh.
Đừng nói là người ở chỗ này, Tống Sư Trúc nghe những chi tiết này, trong lòng cũng run lên.
Nàng không giống Tống Sư Trạch ở bên cạnh nghe xong câu chuyện một mặt hài lòng, cảm thấy Phong Hằng cứu được người liền thập phần vĩ đại; Cũng không giống cữu cữu, hiệu quả và lợi ích cảm thấy Phong Hằng cứu được cháu trai của Lý đại nho về sau tiền đồ liền rất có triển vọng, nàng ngay lập tức liền nghĩ đến bức họa kia, thấy Phong Hằng ẩn ẩn đối với nàng nhẹ gật đầu, chân Tống Sư Trúc lập tức liền mềm nhũn.
Là thật sự mềm nhũn. Phong Hằng vội vàng đỡ lấy nàng.
Theo lý thuyết, những sự tình này nàng kinh lịch cũng không ít, nhưng mấy lần trước Tống Sư Trúc mặc dù cũng khẩn trương, lại không giống lúc này sợ hãi đến như vậy. Nàng là thật sự sợ hãi, kim thủ chỉ lúc có lúc không, nàng sợ tiếp theo Phong Hằng sẽ thật sự xảy ra chuyện.
Lý cữu cậu nhìn xem cháu gái sợ hãi thành dạng này, cũng biết hai tiểu phu thê bọn họ trải qua một trận kinh hiểm nho nhỏ, khẳng định có rất nhiều điều muốn nói, liền quan tâm nói: "Ta sáng sớm ngày mai lại tới thăm các ngươi."
Sau khi tiễn cữu cữu, Tống Sư Trúc một đêm này một mực ôm chặt Phong Hằng không buông.
Hai người trong màn thập phần thuần khiết dán vào nhau, Phong Hằng gặp nàng thần sắc ủ dột, hữu tâm nói cái gì đó để dời đi sự chú ý của nàng, nhân tiện nói: "Cữu cữu ngày mai xác nhận sẽ tới tìm ngươi."
"Vì cái gì?" Tống Sư Trúc nghiêng người sang, truy vấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận