Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 60

Loại người này chính là loại người bụng dạ khó lường, lòng dạ rắn rết.
Nàng tức giận đem trọng điểm này nói với Tống Văn Thắng, Tống Văn Thắng trầm tư một chút.
Dù sao Trương Văn Viễn cũng là quan trên của hắn một bậc, Tống Văn Thắng vẫn luôn biết rõ chuyện mình "giá không" thượng quan (*), nếu không phải lão Trương gia chỉ có một mình Trương Văn Viễn làm quan, không người có thể làm cánh tay, thì hắn đã sớm dám cho người bắt Trương Văn Viễn lại rồi. Huyện thừa ở huyện lân cận không phải cũng đã bị đám con cháu thế gia từ kinh thành đến xử trí như vậy sao.
(*) Giá không: làm cho người khác mất thực quyền, chỉ còn hư danh.
Suốt một năm nay, Tống Văn Thắng vẫn luôn từng chút một thăm dò giới hạn của hắn. Bây giờ xem ra, Trương Tri huyện chỉ muốn bày ra một trận đại hoả, hòng huỷ đi chứng cứ, vẫn có chút đầu óc. Thế nhưng mà, người bên cạnh hắn thì lại không nhất định như vậy.
Nếu đã dính líu đến phỉ loạn, thì chỉ với chút nhân thủ của huyện nha Phong Hoa, đến nhét kẽ răng cho thổ phỉ còn không đủ.
Nghĩ đến vị Cẩm Y Vệ đang ở tại Phong phủ kia, Tống Văn Thắng ngẫm nghĩ một lát, ngược lại cảm thấy có thể đem những chuyện này tiết lộ cho hắn.
Buổi chiều, Tống Sư Trúc biết được hai tin tức, tin thứ nhất là Trương Tri huyện cho người đưa thiệp mời đến nhà, người gác cổng hoả tốc đưa ngay đến tay cha nàng.
Tin thứ hai, chính là sau khi cha nàng xem thiệp mời, liền mượn danh nghĩa mời con rể tương lai qua cửa tụ họp, để mời Cẩm Y Vệ đại nhân đến phủ thương lượng công việc.
Nói đến, Tống Sư Trúc đối với Cẩm Y Vệ của Đại Khánh triều vẫn là rất hiếu kì. Nhắc tới Cẩm Y Vệ, thứ đầu tiên nàng nghĩ đến chính là "tú xuân đao", bất quá nghĩ lại thì cũng biết những người này bình thường ra ngoài, sẽ không mang theo một thân trang phục như vậy xuất hiện trong phủ.
Ngoài hiếu kỳ Cẩm Y Vệ ra, nàng còn rất muốn biết người kia có phải là giống với dáng vẻ trong mộng hay không.
Mỗi một lần hẹn gặp lại trong mộng được chứng thực ở hiện thực, Tống Sư Trúc đều có một loại cảm giác mới mẻ rất mãnh liệt. Lần trước, sau khi Nhị thúc một nhà đến phủ, nàng còn đặc biệt chạy tới chuồng ngựa nhìn một chút, chỉ muốn xem xem mấy chiếc xe ngựa kia, cùng với xe ngựa trong mộng của nàng có khác nhau hay không.
Bất quá... Nàng nghĩ nghĩ, cảm thấy tâm nguyện lần này của mình có lẽ không thể thỏa mãn được.
Cha nàng chiêu đãi khách nhân khẳng định là ở phía tiền viện, nàng không tiện tùy tiện đi qua.
Loa Toàn Sư thấy cô nương nhà mình một mặt tiếc nuối, còn tưởng rằng nàng đang tiếc nuối không thể nhìn thấy cô gia tương lai, liền nói: "Trang Bì Nhị thiếu gia làm khách ở tiền viện, ban đêm không biết có thể hay không ở lại dùng bữa. Không bằng ta đi qua hỏi thăm Tống quản gia bên cạnh lão gia một chút. Nếu như lão gia muốn chuẩn bị phần cơm, cô nương cũng nên sớm phân phó dưới bếp chuẩn bị mấy món ăn ngon."
Tống Sư Trúc còn chưa lên tiếng, thì có một tiểu nha hoàn tới truyền lời, nói là Nhị đường huynh và Phong Hằng muốn một khối đến chỗ nàng.
Tống Sư Trúc: ... "Xem ra cha nàng vì tá ma sát lư (mượn dao g·i·ế·t người), đã hạ vốn gốc rồi.
Loa Toàn Sư mặt mày hớn hở, con mắt cẩn thận nhìn xiêm y và trang sức trên người nàng một chút, thở phào nhẹ nhõm nói: "May mắn hôm nay trước đó không có nghe cô nương mặc món áo hơi cũ kia, nếu không thì hiện tại muốn trang điểm lại, e là không còn kịp nữa rồi."
Hôm nay, Tống Sư Trúc chải một kiểu lăng hư búi tóc (*), cây trâm cài tóc "kim khảm ngọc phượng hoàng giương cánh" trên đầu là một trong những món quà mà Phùng thị đưa cho nàng mấy ngày trước, tua cờ bằng Kim Châu rủ xuống trong phòng chiếu sáng rạng rỡ, càng làm nổi bật lên làn da trắng nõn của nàng.
(*) Lăng hư búi tóc: Một loại kiểu tóc thời xưa, búi tóc cao, có hình dáng như bay bổng trên mây.
"Trang Bì Nhị thiếu gia vẫn là lần đầu tiên tới viện tử của cô nương, ta phải đi thông báo với đám tiểu nha hoàn một chút, để bọn hắn đều phải quy củ, không thể làm cô nương mất mặt trước mặt cô gia."
Người còn chưa tới, Loa Toàn Sư đã như một con gà mái lo lắng không yên, Tống Sư Trúc bị nàng ảnh hưởng, sờ lên ngực, cũng cảm thấy nhịp tim có chút gia tốc.
Tống Nhị Lang vừa rồi bị cha hắn mắng cho một trận vì tội "trêu hoa ghẹo nguyệt", đang buồn bực vô cùng, Tống Văn Thắng liền hạ cho hắn một nhiệm vụ tiếp khách.
Hắn cười ha ha hai tiếng, đường muội nói không giữ lời, rõ ràng đã nói sẽ không cho cha hắn nương biết chuyện này, vậy mà quay đầu lại Đại bá phụ đem hắn và cha hắn một lượt tìm qua. Có trời mới biết lúc ấy, hắn bị cha hắn mắng đến mức đầu óc choáng váng.
Phong Hằng cùng đi tới, tâm tình ngược lại vô cùng tốt. Dù sao hắn trước kia cũng đã ở bên ngoài rèn luyện một năm, cho nên mặc dù sáng sớm tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, nhưng sau khi uống trà giải rượu vào thì đã tốt hơn rất nhiều.
Tống Nhị Lang vừa vặn tạo thành một sự chênh lệch rõ ràng với hắn, hệt như một đóa hoa yếu ớt bị người chà đạp mà héo rũ. Đặc biệt là khi bước vào viện tử của Tống Sư Trúc, Phong Hằng càng cảm thấy rõ hơn về việc này.
Ánh mắt của đám nha hoàn đều đổ dồn trên người hắn.
Tuy rằng cảm giác ưu việt này có chút không đúng lúc, nhưng mà Phong Hằng chỉ cần nghĩ tới việc lát nữa Tống Sư Trúc cũng sẽ lập tức đưa mắt nhìn về phía hắn, trong lòng lại đột nhiên nóng bừng lên.
Hắn nhớ tới trên đường đi Ngụy đại ca có nói với hắn về ân cứu mạng của Tống Nhị lão gia, liền không nhịn được mà bật cười.
Tống lão thái thái mang bệnh nhớ nhung nhi tử, sai người giữa đường đi nghênh đón, nhân tiện phát hiện cầu đá xảy ra chuyện, loại chuyện vừa gian nan trắc trở ly kỳ lại vừa biến nguy thành an này, chỉ có Tống Sư Trúc mới có thể làm ra.
Phong Hằng có thể cảm giác được sự việc, đương nhiên Tống Nhị Lang cũng phát giác ra được, hắn ấm ức nhìn Phong Hằng đi song song với hắn, luôn cảm thấy thân là người tiếp khách như mình, lát nữa khẳng định sẽ phải biến thành vật làm nền.
Dự cảm của Tống Nhị Lang không hề sai, sau khi hai người vào phòng, Tống Sư Trúc tuy rằng ngoài mặt đối xử với bọn hắn như nhau, nhưng mà ánh mắt lại luôn len lén chuyển đến Phong Hằng sát vách hắn, thậm chí ngay cả khi hỏi hai người về chuyện say rượu đêm qua, thì hắn cũng là người bị hỏi sau.
Phong Hằng vẫn không biết nỗi phiền muộn trong lòng Tống Nhị Lang, hắn không ngừng ngắm nghía bài trí trong phòng, chỉ cảm thấy vị hôn thê có con mắt thẩm mỹ thật tốt, đến bày trí gian phòng cũng thuận mắt đến vậy.
... "Đêm qua ta trở về, cũng đã bất tỉnh nhân sự. Ta không nên cùng Tống bá phụ uống nhiều rượu như vậy, đêm rượu thương thân, không biết sau khi Tống bá phụ tỉnh lại, thấy thế nào?"
Tống Nhị Lang dùng ánh mắt nặng nề nhìn Phong Hằng, Đại bá phụ thế nào, hắn không phải vừa mới gặp qua sao. Câu nói này khẳng định là cố ý nói để lấy lòng muội muội của hắn!
Hắn cảm thấy Tống Sư Trúc hôm nay cũng giống như bị mù, vậy mà lại còn trả lời hắn.
"Cha ta cũng bị buồn nôn đâu, các ngươi ăn cơm thì cứ ăn cơm đi, tốn nhiều rượu nhiều tiền như vậy, người của Túy Cẩm Lâu chắc là cao hứng lắm."
Tống Sư Trúc nói xong còn liếc nhìn đường huynh của nàng một cái, tự dưng dâng tiền cho kẻ địch.
Phong Hằng cảm thấy trọng điểm trong lời nói của Tống Sư Trúc có chút kỳ quái, nhưng mà hắn không kịp suy nghĩ, liền vội vàng nói tiếp: "Ta không thích uống rượu, về sau tiền thưởng có thể tiết kiệm được rồi."
Nói xong, trong phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Phong Hằng mới phát hiện câu nói này của hắn sẽ mang lại cho người khác, một chút liên tưởng vô hạn về tương lai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận