Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 352

Tống Sư Trúc lau lau nước mắt, đột nhiên nảy ra một ý niệm. Nàng chậm rãi hít sâu mấy hơi, bảo Xoắn Ốc Sư mau chóng thu xếp hành lý.
Xoắn Ốc Sư do dự một chút. Theo lệ thường chúc Tết, lần đầu tiên là bái kiến bản gia, mùng hai bái kiến Nhạc gia, mùng sáu mới là ngày nữ quyến về nhà thăm cha mẹ. Tống Sư Trúc vừa nói muốn ngày mai về nhà thăm cha mẹ, mang theo khuê nữ ở lại Tống gia đến rằm tháng giêng mới về.
Nàng khuyên nhủ: "Nhị thiếu gia còn chưa đồng ý đâu, lại nói hai nhà chúng ta ở gần nhau như vậy, thiếu nãi nãi vừa về nhà thăm cha mẹ đã ở lại nhiều ngày như thế, có thể hay không bị người ta dị nghị. Thiếu nãi nãi nếu là nhớ lão gia phu nhân, sau này năng lui tới là được, trong nhà còn có rất nhiều việc cần thiếu nãi nãi quán xuyến."
Tống Sư Trúc lại nổi tính bướng bỉnh, vừa nghĩ tới sau này rất lâu không thể gặp cha mẹ, đệ đệ cùng tổ mẫu, nàng tranh luận đã lên đến đỉnh điểm, mới không có tâm tư suy xét tâm tình của người khác. Nàng đã nghĩ kỹ, coi như Phong Hằng không muốn, nàng cũng phải về nhà ở mấy ngày.
Xoắn Ốc Sư không khuyên nổi nàng, hành lý đến chạng vạng tối đã thu thập xong. Đợi đến khi Phong Hằng từ nhà tuần sơn trưởng chúc Tết trở về, liền thấy trong phòng trống hơn phân nửa, vật dụng thường ngày của thê tử đều được thu dọn, hắn còn tưởng rằng mình nhìn nhầm, sau đó liền thấy Tống Sư Trúc ủy khuất, rưng rưng nhìn hắn.
Phong Hằng dừng một chút, vô thức ngửi mùi trên người, lúc này mới thở phào nói: "Ta hôm nay đến nhà sơn trưởng chúc Tết, lúc ra cửa gặp mấy đồng môn, uống vài chén rượu."
Tống Sư Trúc: ......"Nói với nàng cái này làm gì?"
Nhìn vẻ mặt mờ mịt không hiểu của thê tử, Phong Hằng liền ôm nàng ngồi lên giường: "Hôm nay có người nói đùa, kêu mấy cô nương tiếp khách, ta không có để bọn họ lại gần."
Tống Sư Trúc khẽ gật đầu, tán thưởng sự thành thật của hắn, bất quá nàng muốn nói không phải chuyện này.
Phong Hằng nghe xong, lại có chút không nỡ, tập tục địa phương, cô nương về nhà thăm cha mẹ, cô gia không tiện ở lại cùng, lần này hai người phải xa nhau gần nửa tháng. Bất quá nhìn thấy Tống Sư Trúc đầy chờ mong, hắn đột nhiên đem lời thuyết phục nuốt xuống.
Đối với hắn mà nói, lần này về huyện là hai năm nay hiếm có được khoảnh khắc nhẹ nhõm, thê nữ ở bên, tiền đồ đã định, không cần gấp gáp đọc sách cầu tiến, xã giao với người khác cũng theo ý mình, về sau còn có thể đem mẹ và đệ đệ cùng nhau đón lên kinh. So sánh hai việc, thê tử ở bên cạnh hắn lo liệu mọi việc, nếu không phải mấy ngày nay quá bận, cũng sẽ không đến giờ mới nhận ra chuyện này.
Tâm hắn đột nhiên mềm nhũn, hôn nàng một cái, ôn thanh nói: "Nàng cứ an tâm về nhà ở, nương bên kia ta đi nói."
Trong lòng Tống Sư Trúc nhất thời khoan khoái. Hắn nhìn nàng cao hứng, cúi đầu hôn lên trán nàng, từ chóp mũi đến bờ môi, triền miên trao nhau nụ hôn, hôn xong đôi mắt Tống Sư Trúc ánh lên chút khát vọng sáng lóng lánh.
Giao thừa là vì nghỉ ngơi dưỡng sức, bây giờ lại sắp xa nhau gần nửa tháng...... Nàng cũng thật muốn.
Phong Hằng bật cười, đột nhiên ôm nàng lên, hai người ở giữa chừng liền dần dần hôn lên nhau, môi lưỡi quấn quýt, một đêm vuốt ve an ủi, triền miên không dứt.
Tống gia.
Tuyết trên bậc thềm trước cổng từ sớm đã được quét sạch, quản sự đặc biệt ra xem xét, nhìn thấy chỗ đóng băng cũng bị xẻng đi, không yên tâm lại dặn dò một lần.
Đại cô nãi nãi hôm nay về nhà, lão gia phu nhân đều rất coi trọng, trong nhà tiểu thiếu gia cùng đường Nhị thiếu gia cũng nhận nhiệm vụ đứng ở cửa đón người, nếu là trượt chân để Đại cô nãi nãi không cẩn thận ngã, coi như gần sang năm mới không thể phạt người, tất cả mọi người cũng đều muốn không giữ được mạng.
Người gác cổng vội vàng đáp mấy tiếng, cảm thấy còn có thời gian, dứt khoát cầm chổi quét dọn mọi ngóc ngách trong sân, lại cầm khăn lau lau hạ mã thạch sáng bóng không nhiễm bụi trần.
Còn chưa đến giờ Thìn, đã có hai chiếc xe ngựa vượt qua đầu hẻm, chậm rãi giảm tốc tiến vào.
Tống Sư Trúc còn chưa xuống xe ngựa, liền thấy cửa lớn rộng mở, đệ đệ cùng đường huynh song song đứng đó, Tống Sư Trúc nhìn đi nhìn lại, đột nhiên cười ra tiếng.
Phong Hằng liền hỏi nàng đang cao hứng chuyện gì.
Tống Sư Trúc chỉ chỉ hai người, nói: "Ngươi nhìn nhị đường huynh, có phải béo lên cùng Bách ca nhi có thể so tài rồi không."
Phong Hằng nhìn qua, cũng hiểu rõ cười cười.
Tống Sư Trúc lại nhìn một chút, vẫn là không nhịn được vui lên. Nàng năm trước bận quá không gặp Tống Nhị Lang, hai ngày trước về nhà chúc Tết liền phát hiện, có lẽ là mấy ngày nay cơm nước quá tốt lại thêm tâm tình thoải mái, Tống Nhị Lang thế mà mập lên một vòng.
Bất quá nhà nàng ngọc thụ lâm phong nhị đường huynh hiển nhiên không thể chấp nhận sự thật này. Vì để cho mình trông gầy hơn một chút, hắn mặc thêm một kiện áo bông vải gấm mỏng thêu hoa văn màu xanh sẫm bên dưới áo khoác.
...... Hiện tại cũng không biết âm bao nhiêu độ, thật đúng là muốn phong độ không muốn nhiệt độ.
Bởi vì Tống Sư Trúc vừa xuống xe ngựa liền vô thức đưa mắt nhìn xuống eo Tống Nhị Lang, bên cạnh Tống Sư Bách trực tiếp đâm vào vết thương: "Đại tỷ tỷ, có phải cảm thấy đường huynh có mấy phần phong thái của ta rồi?"
Tống Nhị Lang bất đắc dĩ nhìn tiểu đường đệ, ho nhẹ một tiếng nói: "Tổ mẫu cùng trưởng bối đều đang ở Thiên Hi Đường chờ, chúng ta mau vào trong thôi."
Tống Sư Trúc nhìn hắn vẻ mặt khó xử, khì khì một tiếng cười.
Lúc này Xoắn Ốc Sư còn đang mang theo hạ nhân chuyển lễ vật xuống, Hoa thị cũng dẫn theo hai nha hoàn Vui Vẻ mang bao phục.
Tống Sư Trúc liếc mắt thấy không có hạ nhân hỗ trợ, liền nhét khuê nữ vào lòng Phong Hằng, quen thuộc qua hai đạo môn, thẳng đến Thiên Hi Đường.
Tống Nhị Lang nhìn bóng lưng như gió của nàng, vô thức muốn nói vài câu che lấp cho đường muội, xem xét biểu lộ của Phong Hằng...... Hắn vẫn là đừng quá coi mình ra gì.
Ba nam nhân mang theo hài tử chầm chậm đi về phía Thiên Hi Đường, Tống Nhị Lang mặc dù bị đường đệ chọc tức một phen, da mặt vẫn rất dày.
Hắn đang cùng Phong Hằng thương lượng thời gian xuất phát, bởi vì Phong Hoa huyện cách kinh thành quá xa, bọn hắn về quê ăn Tết, cộng thêm thời gian nghỉ đông cũng dài hơn các tiến sĩ khác một chút, mặc kệ thế nào, cũng phải trở lại kinh thành trước đầu tháng hai, sau Nguyên Tiêu liền phải xuất phát.
Phong Hằng nghĩ đến thê tử không nỡ nhạc phụ nhạc mẫu, liền dự định đến mười tám tháng giêng mới khởi hành.
Tống Nhị Lang lại cảm thấy thời gian này còn có thể sớm hơn một chút, bất quá nghĩ đến Phong Hằng có lẽ có việc phải làm, liền cũng không nói thêm.
Thiên Hi Đường, Tống Sư Trúc mang một trái tim nóng bỏng tiến vào, nhìn thấy tất cả mọi người đang chờ mình, lập tức cảm thấy mình người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận