Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 248
Trên bến tàu đã có Tống Nhị Lang, Tống Tam Lang mang theo mấy hạ nhân nhị phòng chờ đón người. Tống Sư Trúc nhìn thấy đường huynh, đường đệ đứng cách đó không xa, trong lòng thực sự hết sức vui mừng.
Bất quá, do hành lý bên trong còn có đồ cưới của Cao Lục Nương, nàng không vội vàng qua đó mà hướng mắt nhìn về phía Cao Lục Nương đang đi tới.
Cao Lục Nương vóc người đầy đặn, vừa đi đến gần liền ôm chầm lấy Tống Sư Trúc. Hôm nay nàng mặc bộ y phục tơ lụa mà Tống Sư Trúc tặng, màu lam nhạt của y phục khiến cho khuôn mặt cởi mở của nàng có thêm mấy phần nữ tính.
Tống Sư Trúc kỳ thật mười phần không nỡ Cao Lục Nương. Mấy ngày cuối cùng trên thuyền, Cao Lục Nương kéo nàng vào phòng, dạy nàng rất nhiều chiêu số phòng thân thực dụng, nàng còn chưa kịp rèn luyện.
Ngoài chuyện này, Cao Lục Nương vào Nam ra Bắc, trên người cũng có rất nhiều chuyện lý thú, nàng cũng chưa được nghe xong.
Nghĩ tới những điều này, Tống Sư Trúc liền hít một hơi.
"Lần sau ta đến kinh thành sẽ trở lại thăm ngươi." Cao Lục Nương sờ lên mặt nàng, cười nói.
Tống Sư Trúc nháy mắt mấy cái, cũng cười nói: "Đương nhiên phải tới thăm ta, đồ cưới của Cao tỷ tỷ còn đang ở chỗ ta, sau này mỗi lần tỷ lên kinh, tốt nhất đều ghé thăm xem đồ cưới của tỷ có còn hay không, nói không chừng đều bị ta dùng hết rồi."
Nhắc tới đồ cưới của mình, Cao Lục Nương liền lắc đầu, dở khóc dở cười, nói: "Muội cũng thật cam lòng."
"Đều là Cao tỷ tỷ đáng được hưởng." Tống Sư Trúc lộ ra đôi lúm đồng tiền ẩn hiện nơi khóe miệng.
Có Lý gia ra tay hào phóng, khiến cho lễ vật lúc trước của nàng cực kì keo kiệt. Tống Sư Trúc vung tay, liền đem mấy món quý giá nhất trong đó gói lại, để người ta đưa đến chỗ Cao Lục Nương.
Đáng tiếc Cao Lục Nương không những không nhận, mà còn tự mình đem lễ vật trả lại.
Tống Sư Trúc không muốn lặp lại với Cao Lục Nương những lời nói sáo rỗng ân tình như núi, liền trực tiếp nói: "Cao tỷ tỷ biết lòng ta, nếu không có Cao tỷ tỷ cứu giúp tướng công, ta bây giờ cũng không thể vô cùng cao hứng ở đây nhận lễ. Cao tỷ tỷ đừng từ chối."
Thù phải nhớ, ân phải báo, ai có hiềm khích với nàng, ai có đại ân với nàng, Tống Sư Trúc trong lòng luôn luôn nhớ rõ ràng.
Cao Lục Nương lúc đó có chút dở khóc dở cười. Nàng không phải không ham tiền, nhưng không có đạo lý nào một phần cứu mạng lại nhận hai lần lễ vật, nhất là những thứ Tống Sư Trúc thêm vào sau này, Cao Lục Nương xem xét liền biết là Lý gia "cắt thịt" đưa ra.
Nàng hơi trầm ngâm một phen, cảm thấy Tống Sư Trúc tuổi không lớn lắm, sợ nàng không biết giá trị của những thứ này, liền thẳng thắn nói: "Những vật này ngươi cho ta, ta chuyển tay liền biến thành tiền. Nhưng phong cử nhân, sau này ở kinh thành xã giao, chuẩn bị thông đường, đều là những lễ vật vô cùng tốt, những đại nhân vật kia thích những đồ vật học đòi văn vẻ này."
Tống Sư Trúc đương nhiên cũng biết. Nhưng chính bởi vì trân quý, nàng mới phát giác được càng có thể biểu đạt tâm ý của mình.
Rất nhiều chuyện khi làm chưa phát giác ra sao, nhưng nhiều năm về sau, Tống Sư Trúc tóc trắng xoá con cháu đầy đàn, lại thật sự cảm thấy mình và Cao Lục Nương có mối nguồn gốc này, là phúc khí lớn nhất nàng lưu lại cho hậu đại.
Bất quá lúc này, Cao Lục Nương gặp nàng kiên trì như vậy, lại mười phần đau đầu, linh quang chợt lóe, đột nhiên nói: "Những vật này ta cầm cũng vô dụng, không bằng Tống muội muội chuyển đổi thành vàng bạc, coi như ta đem đồ cưới gửi ở chỗ muội?"
Tống Sư Trúc: ......"
Cao Lục Nương nói ra miệng rồi, lại cảm thấy đây là một biện pháp rất tốt. Nàng là cô nhi xuất thân, từ nhỏ luyện một thân công phu trong tiêu cục, lâu dài áp tiêu, làm đều là công việc "liếm máu trên lưỡi đao", cũng không biết lúc nào sẽ chết dưới đao của tặc nhân, giữ lại cho Tống Sư Trúc một đường lui như vậy cũng là vô cùng tốt.
Nàng vươn tay nhéo nhéo mặt Tống Sư Trúc, cười nói: "Nếu muội không đáp ứng, ta coi như muội không nhận ta là bạn."
Tống Sư Trúc khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nàng thật sự cảm thấy Cao Lục Nương không đi theo lẽ thường. Bất quá đây cũng là một biện pháp tốt để giữ liên lạc. Nàng nghĩ nghĩ, liền đồng ý.
Thế là trong hành lý lên kinh lần này của Tống Sư Trúc, cũng bao gồm cả đồ cưới Cao Lục Nương gửi ở chỗ nàng.
Chương 105 (Sửa lỗi): Cao Lục Nương theo người tiêu cục rời đi, trên bến tàu nhìn sang, đều là người Lý gia, Tống gia tới đón thuyền.
Sông Hộ Thành có hai bến tàu. Bến tàu Thạch Đập bên này từ trước đến nay là chuyên dụng cho thủy vận. So với bến tàu dân dụng khí thế ngất trời phía sau, bến tàu Thạch Đập trật tự đâu ra đấy, bên cạnh trông coi đều là vũ khí của triều đình, thần sắc nghiêm túc khác thường.
Tống Nhị Lang, Tống Tam Lang xen lẫn trong đông đảo người Lý gia, tâm tình cũng có chút cổ quái.
Mặc dù biết Phong Hằng bái Lý đại nho làm thầy, nhưng Tống gia và Lý gia chênh lệch quá lớn, bọn hắn ở kinh thành hơn một năm, ngay cả một tử đệ Lý gia đều không có đụng phải, nhưng lúc này bên người lại đứng đầy mấy thiếu gia Lý gia.
Tống Nhị Lang trong lòng không hiểu sao có loại cảm giác "kim kê độc lập", hắn ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói chuyện với đệ đệ, Tống Tam Lang liền không nhịn được quay đầu sang nói với ca ca: "Đường tỷ phu bọn hắn rất được hoan nghênh."
Cùng bọn hắn cáo biệt hết người này đến người khác, đã gần hai khắc đồng hồ, ồn ào đến mức hắn cũng không dám tiến lên.
Một thiếu gia Lý gia bên cạnh cười đáp lời: "Các ngươi hẳn là thân thích của Phong sư đệ? Chúng ta đều một mực chờ hắn lên kinh."
Tống Nhị Lang chắp tay với hắn, nói đùa: "Chúng ta cũng một mực vươn cổ chờ."
Lý Tam thiếu gia đưa mắt nhìn sang Tống Tam Lang với dáng vẻ cổ quái thăm dò bên cạnh, trong lòng mỉm cười, chỉ cảm thấy thân thích của Phong sư đệ thật đúng là hài hước.
Tống Sư Trúc nhìn thấy xe ngựa Tống gia bên bờ, kỳ thật cũng muốn mau chóng hội hợp với đường huynh bọn hắn, nhưng bọn hắn đi nhờ thuyền của Lý gia, dù sao cũng phải chào hỏi Lý lão thái thái một tiếng rồi mới có thể rời đi.
Bến tàu Thạch Đập gần sát cổng thành, tường thành cao cao cực kì kiên cố, tản ra một loại khí tức hùng hồn, tang thương, nhìn qua đã cảm thấy mười phần rung động.
Chuyến đi này gần hơn một tháng, cuối cùng cũng đến nơi, Tống Sư Trúc nhớ lại chuyện phát sinh trên thuyền, liền muốn rơi một hàng nước mắt đồng tình cho chính mình, thật sự là quá khó khăn.
Lý lão thái thái không để bọn hắn chờ lâu, chỉ một lát sau, Tống Sư Trúc liền thấy Lý lão thái thái được Hàn thị và Lý Thư Ngọc một trái một phải đỡ xuống thuyền.
Bất quá, do hành lý bên trong còn có đồ cưới của Cao Lục Nương, nàng không vội vàng qua đó mà hướng mắt nhìn về phía Cao Lục Nương đang đi tới.
Cao Lục Nương vóc người đầy đặn, vừa đi đến gần liền ôm chầm lấy Tống Sư Trúc. Hôm nay nàng mặc bộ y phục tơ lụa mà Tống Sư Trúc tặng, màu lam nhạt của y phục khiến cho khuôn mặt cởi mở của nàng có thêm mấy phần nữ tính.
Tống Sư Trúc kỳ thật mười phần không nỡ Cao Lục Nương. Mấy ngày cuối cùng trên thuyền, Cao Lục Nương kéo nàng vào phòng, dạy nàng rất nhiều chiêu số phòng thân thực dụng, nàng còn chưa kịp rèn luyện.
Ngoài chuyện này, Cao Lục Nương vào Nam ra Bắc, trên người cũng có rất nhiều chuyện lý thú, nàng cũng chưa được nghe xong.
Nghĩ tới những điều này, Tống Sư Trúc liền hít một hơi.
"Lần sau ta đến kinh thành sẽ trở lại thăm ngươi." Cao Lục Nương sờ lên mặt nàng, cười nói.
Tống Sư Trúc nháy mắt mấy cái, cũng cười nói: "Đương nhiên phải tới thăm ta, đồ cưới của Cao tỷ tỷ còn đang ở chỗ ta, sau này mỗi lần tỷ lên kinh, tốt nhất đều ghé thăm xem đồ cưới của tỷ có còn hay không, nói không chừng đều bị ta dùng hết rồi."
Nhắc tới đồ cưới của mình, Cao Lục Nương liền lắc đầu, dở khóc dở cười, nói: "Muội cũng thật cam lòng."
"Đều là Cao tỷ tỷ đáng được hưởng." Tống Sư Trúc lộ ra đôi lúm đồng tiền ẩn hiện nơi khóe miệng.
Có Lý gia ra tay hào phóng, khiến cho lễ vật lúc trước của nàng cực kì keo kiệt. Tống Sư Trúc vung tay, liền đem mấy món quý giá nhất trong đó gói lại, để người ta đưa đến chỗ Cao Lục Nương.
Đáng tiếc Cao Lục Nương không những không nhận, mà còn tự mình đem lễ vật trả lại.
Tống Sư Trúc không muốn lặp lại với Cao Lục Nương những lời nói sáo rỗng ân tình như núi, liền trực tiếp nói: "Cao tỷ tỷ biết lòng ta, nếu không có Cao tỷ tỷ cứu giúp tướng công, ta bây giờ cũng không thể vô cùng cao hứng ở đây nhận lễ. Cao tỷ tỷ đừng từ chối."
Thù phải nhớ, ân phải báo, ai có hiềm khích với nàng, ai có đại ân với nàng, Tống Sư Trúc trong lòng luôn luôn nhớ rõ ràng.
Cao Lục Nương lúc đó có chút dở khóc dở cười. Nàng không phải không ham tiền, nhưng không có đạo lý nào một phần cứu mạng lại nhận hai lần lễ vật, nhất là những thứ Tống Sư Trúc thêm vào sau này, Cao Lục Nương xem xét liền biết là Lý gia "cắt thịt" đưa ra.
Nàng hơi trầm ngâm một phen, cảm thấy Tống Sư Trúc tuổi không lớn lắm, sợ nàng không biết giá trị của những thứ này, liền thẳng thắn nói: "Những vật này ngươi cho ta, ta chuyển tay liền biến thành tiền. Nhưng phong cử nhân, sau này ở kinh thành xã giao, chuẩn bị thông đường, đều là những lễ vật vô cùng tốt, những đại nhân vật kia thích những đồ vật học đòi văn vẻ này."
Tống Sư Trúc đương nhiên cũng biết. Nhưng chính bởi vì trân quý, nàng mới phát giác được càng có thể biểu đạt tâm ý của mình.
Rất nhiều chuyện khi làm chưa phát giác ra sao, nhưng nhiều năm về sau, Tống Sư Trúc tóc trắng xoá con cháu đầy đàn, lại thật sự cảm thấy mình và Cao Lục Nương có mối nguồn gốc này, là phúc khí lớn nhất nàng lưu lại cho hậu đại.
Bất quá lúc này, Cao Lục Nương gặp nàng kiên trì như vậy, lại mười phần đau đầu, linh quang chợt lóe, đột nhiên nói: "Những vật này ta cầm cũng vô dụng, không bằng Tống muội muội chuyển đổi thành vàng bạc, coi như ta đem đồ cưới gửi ở chỗ muội?"
Tống Sư Trúc: ......"
Cao Lục Nương nói ra miệng rồi, lại cảm thấy đây là một biện pháp rất tốt. Nàng là cô nhi xuất thân, từ nhỏ luyện một thân công phu trong tiêu cục, lâu dài áp tiêu, làm đều là công việc "liếm máu trên lưỡi đao", cũng không biết lúc nào sẽ chết dưới đao của tặc nhân, giữ lại cho Tống Sư Trúc một đường lui như vậy cũng là vô cùng tốt.
Nàng vươn tay nhéo nhéo mặt Tống Sư Trúc, cười nói: "Nếu muội không đáp ứng, ta coi như muội không nhận ta là bạn."
Tống Sư Trúc khó khăn lắm mới lấy lại tinh thần, nàng thật sự cảm thấy Cao Lục Nương không đi theo lẽ thường. Bất quá đây cũng là một biện pháp tốt để giữ liên lạc. Nàng nghĩ nghĩ, liền đồng ý.
Thế là trong hành lý lên kinh lần này của Tống Sư Trúc, cũng bao gồm cả đồ cưới Cao Lục Nương gửi ở chỗ nàng.
Chương 105 (Sửa lỗi): Cao Lục Nương theo người tiêu cục rời đi, trên bến tàu nhìn sang, đều là người Lý gia, Tống gia tới đón thuyền.
Sông Hộ Thành có hai bến tàu. Bến tàu Thạch Đập bên này từ trước đến nay là chuyên dụng cho thủy vận. So với bến tàu dân dụng khí thế ngất trời phía sau, bến tàu Thạch Đập trật tự đâu ra đấy, bên cạnh trông coi đều là vũ khí của triều đình, thần sắc nghiêm túc khác thường.
Tống Nhị Lang, Tống Tam Lang xen lẫn trong đông đảo người Lý gia, tâm tình cũng có chút cổ quái.
Mặc dù biết Phong Hằng bái Lý đại nho làm thầy, nhưng Tống gia và Lý gia chênh lệch quá lớn, bọn hắn ở kinh thành hơn một năm, ngay cả một tử đệ Lý gia đều không có đụng phải, nhưng lúc này bên người lại đứng đầy mấy thiếu gia Lý gia.
Tống Nhị Lang trong lòng không hiểu sao có loại cảm giác "kim kê độc lập", hắn ho nhẹ một tiếng, đang muốn nói chuyện với đệ đệ, Tống Tam Lang liền không nhịn được quay đầu sang nói với ca ca: "Đường tỷ phu bọn hắn rất được hoan nghênh."
Cùng bọn hắn cáo biệt hết người này đến người khác, đã gần hai khắc đồng hồ, ồn ào đến mức hắn cũng không dám tiến lên.
Một thiếu gia Lý gia bên cạnh cười đáp lời: "Các ngươi hẳn là thân thích của Phong sư đệ? Chúng ta đều một mực chờ hắn lên kinh."
Tống Nhị Lang chắp tay với hắn, nói đùa: "Chúng ta cũng một mực vươn cổ chờ."
Lý Tam thiếu gia đưa mắt nhìn sang Tống Tam Lang với dáng vẻ cổ quái thăm dò bên cạnh, trong lòng mỉm cười, chỉ cảm thấy thân thích của Phong sư đệ thật đúng là hài hước.
Tống Sư Trúc nhìn thấy xe ngựa Tống gia bên bờ, kỳ thật cũng muốn mau chóng hội hợp với đường huynh bọn hắn, nhưng bọn hắn đi nhờ thuyền của Lý gia, dù sao cũng phải chào hỏi Lý lão thái thái một tiếng rồi mới có thể rời đi.
Bến tàu Thạch Đập gần sát cổng thành, tường thành cao cao cực kì kiên cố, tản ra một loại khí tức hùng hồn, tang thương, nhìn qua đã cảm thấy mười phần rung động.
Chuyến đi này gần hơn một tháng, cuối cùng cũng đến nơi, Tống Sư Trúc nhớ lại chuyện phát sinh trên thuyền, liền muốn rơi một hàng nước mắt đồng tình cho chính mình, thật sự là quá khó khăn.
Lý lão thái thái không để bọn hắn chờ lâu, chỉ một lát sau, Tống Sư Trúc liền thấy Lý lão thái thái được Hàn thị và Lý Thư Ngọc một trái một phải đỡ xuống thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận