Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 353

Nhưng Lý thị nhìn sau lưng nàng không có một bóng người, trực tiếp hỏi luôn: "Con ta đâu?"
Tống Sư Trúc: ......"Nàng còn tưởng rằng nàng nhớ mẹ nàng như vậy, mẹ nàng cũng sẽ rất nhớ nàng, không ngờ vừa lên tiếng đã hỏi ngay đến con gái nàng.
Nàng nói: "Nương thấy ta, sao vừa mở miệng đã hỏi đến cháu ngoại, dù có cháu mà quên mẹ, cũng không thể như vậy a." Thật sự là quá đau lòng.
Tống lão thái thái ở phía trên nghe được không nhịn được cười một tiếng: "Đến bên cạnh tổ mẫu, tổ mẫu chỉ thương một mình con."
"Vẫn là tổ mẫu tốt nhất." Tống Sư Trúc trực tiếp sà vào ôm cánh tay Tống lão thái thái, lại cúi đầu cọ xát một chặp.
Tống lão thái thái nhéo một cái gương mặt xinh đẹp của cháu gái, cười nói: "Đúng là trẻ con." Nàng cười nói với Lý thị: "Mấy nam nhân sao biết bế con nít, bảo người ra xem bọn họ đến đâu rồi."
Lý thị lên tiếng, lại nhìn Tống Sư Trúc đang làm nũng với tổ mẫu, cảm thấy con gái nhà mình thật đúng là biết tìm bùa hộ mệnh. Làm mẹ nào không thương con gái, cũng chỉ có nàng, còn có thể ném con cho người khác.
Tống Văn Thắng cố ý nghiêm mặt nói: "Mẹ con nói không sai, đã lập gia đình, về sau cần phải chín chắn một chút."
Tống Sư Trúc ỷ có Tống lão thái thái ở đây: "Con không chín chắn chỗ nào, con chỉ là nhớ tổ mẫu thôi." Bá bá bá, "Cha thật sự là vừa mở miệng đã oan uổng người, nếu không phải nha môn còn chưa đóng dấu, con thật muốn đi đánh trống kêu oan."
Tống Văn Thắng cười: "Đi đánh trống cũng vô dụng, Huyện lão gia giúp mẹ con đấy."
Tống Sư Trúc buông tay: "Vậy bên ngoài đúng là có tuyết rơi tháng sáu, ta đây chịu oan rồi."
"Sắp sang năm mới, gì mà chịu oan hay không, nhanh chớ nói bậy." Lý thị đau đầu vì con gái không lựa lời, đang muốn nói thêm, Phong Hằng một đoàn người liền tiến vào.
Mấy người ở bên ngoài đã sớm nghe được Tống Sư Trúc ba hoa, Lý thị vừa gặp cháu ngoại, liền hai mắt tỏa sáng, nhận lấy đứa bé. Tống Sư Trúc vô cùng xa xỉ dùng da Hồng Hồ làm một kiện áo liền quần cho con gái, đôi mắt tròn xoe của bé, cùng thân thể trắng nõn mềm mại đều nằm trong lớp lông xù, chẳng khác nào một chú gấu nhỏ màu đỏ đáng yêu.
Phùng thị thấy cũng rất là thích, cười nói: "Chị dâu cũng đừng một mình chiếm lấy đứa bé."
Ngay cả Tống lão thái thái cũng nói: "Đứa nhỏ này thật tuấn tú."
Trong phòng, các nữ quyến đều đưa mắt nhìn bé con. Nam nhân không giống nữ nhân, mặc dù cũng cảm thấy hài t·ử đáng yêu, nhưng cũng chỉ nhìn qua loa vài lần thôi, Tống Văn Thắng vuốt râu, nói với con rể: "Con bé Trúc có chút không giữ miệng, con phải bao dung nhiều hơn."
Phong Hằng nghĩ đến Tống Sư Trúc thường ngày hoạt bát, ngoài miệng lại nói: "Nương t·ử rất tốt, ở bên ngoài đoan trang thủ lễ, trong nhà dịu dàng hiền lương, mẹ ta rất thích nàng."
Tống Nhị Lang nghe được khóe miệng co giật, cảm thấy Phong Hằng trước mặt trưởng bối lại dám bóp méo sự thật, thật đúng là mặt dày.
Tống Văn Thắng đối với câu t·r·ả lời của hắn hết sức hài lòng.
Bởi vì Phong Hằng tới gần, Tống Văn Thắng liền vung tay, đưa hắn ra tiền viện nói chuyện, cũng là muốn dành không gian cho các nữ quyến. Người vừa đi, Tống Sư Trúc liền giành nói: "Tướng công và bà bà đã bàn bạc, con lần này có thể ở nhà đến hết Nguyên Tiêu."
Tống lão thái thái nghĩ đến sắp đến lúc chia ly, trong lòng thở dài, cười nói: "Vậy cũng tốt, về ở trong nhà mấy ngày, để cha mẹ con thương yêu con nhiều hơn."
Tống Sư Trúc chân thành nói: "Còn có tổ mẫu và nhị thẩm nữa."
Tống lão thái thái sờ mặt nàng, ánh mắt ấm áp cười cười.
........................
Con gái về nhà thăm bố mẹ, Lý thị sớm mấy ngày đã bắt đầu chuẩn bị. Dù vậy, cũng không nghĩ tới trượng phu sẽ say thành dạng này.
Trong Bách Thụy hiên. Tống Văn Thắng theo con rể đối ẩm đến trưa, uống đến toàn thân t·r·ê·n dưới đều là mùi rượu. Lý thị đến trước, hắn đã ngủ say nửa canh giờ, đặc biệt dặn dò người ta trễ một chút hãy gọi thê t·ử.
Lý thị vừa đẩy cửa ra, hắn liền tỉnh giấc. Tống Văn Thắng ngồi dậy, hà ra từng hơi vào lòng bàn tay, lại cúi đầu ngửi, cười lấy lòng với thê t·ử: "Hôm nay vui vẻ, uống hơi quá chén."
Lý thị ngược lại là không tức giận, từ khi ngày hôm trước Tống Sư Trúc tới chúc Tết, Tống Văn Thắng trong đêm vẫn than thở, lẩm bẩm chuyện con gái sang năm phải lên kinh, hôm nay đối với Tống Sư Trúc tuy sắc mặt ôn nhu, nhưng trong lòng không biết làm sao lo lắng.
Nàng có chút thở dài, dùng khăn tay đã vắt khô lau mặt cho trượng phu, nói: "Trong kinh có nhị đệ giúp chúng ta chiếu cố Trúc tỷ tỷ, con rể cũng là người đáng tin cậy, chàng đừng quá lo."
Tống Văn Thắng tiếc nuối nói: "Sao có thể không lo a." Hắn hôm nay thế nhưng là đã đem nhi t·ử cũng giao phó đi ra.
Lý thị ngược lại là không nghĩ tới chuyện này, Tống Nhị Lang lúc trước đã đề cập qua muốn đem đường đệ lên kinh, chỉ là bị Tống Văn Thắng bác bỏ, nàng nói: "Sao đột nhiên lại đồng ý?"
Tống Văn Thắng nằm t·r·ê·n g·i·ư·ờ·n·g cười cười, đương nhiên là có nguyên nhân.
Khuê nữ nhà hắn có bản lĩnh ra sao, thêm nữa thiên phú về tính toán của nàng, cộng với lần cải cách ân khoa này, khi ba người trúng tuyển Kim Bảng, trong lòng Tống Văn Thắng liền có một loại dự cảm quỷ dị.
Việc con rể bái Thái phó đương triều làm sư phụ đã vượt quá dự liệu của hắn, không nói đến nữa, nhưng Tống Nhị Lang và Lý Ngọc Ẩn, căn bản không đủ tích lũy để đỗ đạt trong kỳ thi khoa cử này. Điểm này Tống Văn Thắng đương nhiên hiểu rõ.
Tống Văn Thắng mặc dù không có chứng thực với con gái, nhưng ngầm hiểu, kỳ thật cũng muốn để nhi t·ử đi đường tắt. Nhưng chuyện này cháu trai nói không có tác dụng, trong lòng Tống Văn Thắng luôn có một cảm giác rằng nếu con gái hắn không chủ động đề cập, thì việc này sẽ không thành...... Đừng nói hắn mê tín, trên thân thể khuê nữ hắn không mê tín không được. Hôm nay con rể t·r·ê·n bàn rượu nói ra, hắn liền thuận nước đẩy thuyền đáp ứng.
Lý thị cũng không nghĩ tới Tống Văn Thắng lại có suy nghĩ như vậy, nàng nói: "Chàng không phải xưa nay vẫn thấy Bách ca nhi không có định tính, không có chàng ở cạnh kề bên giáo huấn sẽ đắc ý vênh váo sao?"
Tống Văn Thắng nói: "Buộc con cái vào bên người, chúng sẽ không có tiền đồ lớn."
Lý thị nghe hắn nhắc tới chuyện "nuôi con như dê không bằng nuôi con như sói", nên cũng nuốt xuống lời phản đối. Tống Văn Thắng An ủi thê t·ử: "Chúng ta trước kia đều sống vì con cái, sau này chỉ có hai ta mà thôi, chờ ta nghỉ, ta sẽ dẫn nàng và nương ra ngoài đi chơi, thời gian còn dài, chúng ta cũng phải có cuộc sống riêng a."
Bạn cần đăng nhập để bình luận