Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu
Chương 140
Tống Sư Trúc có chút không hiểu rõ ý tứ của nàng, bất quá sau câu nói tiếp theo của nàng, Tống Sư Trúc liền biết là khách đến không có ý tốt. Ninh thị che miệng cười nói: "Bất quá nói đến, Lý gia chúng ta cùng Phong nương tử thật đúng là có duyên phận."
Lý Nhị cô nương cũng nói: "Ta nhớ được lúc trước, vị tú tài đưa tiểu đường đệ ta về nhà kia, hẳn là biểu đệ của Phong nương tử đi."
Nàng nói xong liền nhìn về phía Tống Sư Trúc, trong giọng nói rõ ràng lộ vẻ hiếu kì.
Vấn đề này không có vượt quá phạm vi. Tống Sư Trúc ở trong lòng có chút cao hứng, Lý Ngọc nhưng làm sự kiện kia, nàng sớm đã nghĩ tới Lý gia sẽ hỏi đến. Hai cái ân cứu mạng, một trước một sau, một giả một thật, Lý gia đã nếm qua một lần thua thiệt, khẳng định sẽ đem mọi chuyện hỏi han rõ ràng sau đó mới nhận ân nhân.
Tống Sư Trúc: "Đúng là biểu đệ của ta. Cũng thật là trùng hợp, lúc trước Lý gia cho người đưa thiếp mời tới cửa, nhà cữu cữu ta vừa vặn cũng mang theo biểu đệ tới cửa."
"Đi cầu Phong nương tử vì hắn nói giúp?" Lý Nhị cô nương tiếp lời.
Tống Sư Trúc cười: "Ta nào có tư cách thay ai nói giúp."
Nàng dừng một chút, "Tướng công nhà ta đã sớm nói với ta, ngày đó cũng chính là hắn có ánh mắt tốt một chút, mới so với người khác sớm phát hiện ra hiểm cảnh, kỳ thật không tính là ân tình gì. Lý giáo tập lúc trước cảm tạ đã là khách khí, chúng ta đều không nghĩ tới Lý gia sẽ còn phái người tới cửa, Lý tiên sinh thật sự là quá khách khí."
Lý Nhị cô nương hé miệng cười: "Tam thẩm nghe được chưa?" Nàng cảm thấy Tống Sư Trúc cũng thật thú vị. Biểu đệ của nàng vì muốn có được một cái ân tình của Lý gia, tính kế đủ đường, vậy mà nàng lại la ó, mở miệng, trực tiếp đem ân tình kia nói thành không có.
Ninh thị lại vẫn là không hài lòng: "Phong nương tử sao có thể nói như vậy, đều là người nhà thân thích, như vậy bạc tình bạc nghĩa, đây thật là......" Ninh thị lắc đầu, "Ta nói chuyện có phần thẳng thắn, chỉ là Phong nương tử mặc dù là từ địa phương nhỏ tới, cũng phải coi trọng chút tình thân mới được."
Tống Sư Trúc sau khi nghe xong, không để lại dấu vết liếc Ninh thị một cái, đột nhiên cảm thấy, vị tam thiếu phu nhân này mạch não thật sự là kỳ lạ.
Ninh thị nếu là nổi nóng với việc nàng cầu tình cho Lý Ngọc nhưng, nàng còn có thể lý giải; Nhưng Ninh thị thế mà trách móc nặng nề việc nàng không coi trọng tình cảm thân thích?
Tống Sư Trúc trong lòng thầm nghĩ, mặt không đổi sắc nói: "Lúc trước ta đọc sách, có nhìn qua một câu chuyện trong thoại bản, ngược lại cảm thấy cùng với chuyện này có chút tương đồng đến kỳ lạ. Không biết tam thiếu phu nhân có nguyện ý nghe ta nói một chút hay không?"
"Ta thích nghe nhất chuyện xưa. Phong tỷ tỷ mời nói." Không đợi Ninh thị lên tiếng, Lý Nhị cô nương liền cổ vũ nói.
Tống Sư Trúc cười nhìn nàng một chút, rồi tự thuật: "Câu chuyện kia kể rằng, trong một thôn có ba hộ nông gia, hai nhà trái phải đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, nhà ở giữa khuyên can thế nào cũng không được, đành phải tìm lý chính tới khuyên can. Lý chính tới về sau, hàng xóm trái phải lại quở trách nhà ở giữa kia lo chuyện bao đồng, từ đó về sau cô lập hắn. Thôn dân chung quanh nhìn hắn bị nhằm vào, đều mười phần không hiểu ——"
Nàng hơi dừng lại, đem ánh mắt đặt ở trên thân Ninh thị: "...... Không biết tam thiếu phu nhân cảm thấy trong việc này ai đúng ai sai?"
"Đương nhiên là hàng xóm trái phải sai, làm sao có thể trách nhà ở giữa kia." Lý Nhị cô nương chen lời, sau khi nói xong liền sửng sốt một chút, vẻ mặt như đã hiểu rõ nhìn Tống Sư Trúc.
Tống Sư Trúc cười tủm tỉm. Đây chính là lời mà nàng muốn nói, rõ ràng chuyện không liên quan đến nàng, lại cứ cứng rắn muốn kéo phe thứ ba vào, đây không phải ngụy biện sao.
Bỗng nhiên Ninh thị lại nói tiếp: "Địa phương nhỏ ra đám dân quê, đúng là thói quen nhiều, tùy tiện một chút liền có thể đánh nhau."
Tống Sư Trúc: ......"
Lý lão thái thái ở trên ghế chủ tọa nghe mà đều cảm thấy không thể nghe nổi nữa, nàng ngắt lời tôn tức: "Phong nương tử nói rất đúng. Hai chuyện làm sao có thể gộp làm một." Nàng cười, "Vô luận như thế nào, Phong tú tài đã cứu người Lý gia chúng ta một mạng là sự thật, Phong nương tử khiêm tốn như thế, ngược lại khiến chúng ta không được tự nhiên."
Lý lão thái thái là người có vai vế cao nhất trong Lý gia, nàng đã nói như vậy, chính là giải quyết dứt khoát.
Tống Sư Trúc nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Ninh thị, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Thật sự là Tống Sư Trúc đời này từ bé tới lớn, chưa từng bị ai xem thường như thế.
Nàng là người ở địa phương nhỏ ra, nhưng Ninh thị lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo của người thành phố lớn, mở miệng ngậm miệng đều là "địa phương nhỏ đám dân quê", sắc mặt cũng thật không tốt.
Không biết có phải hay không là bị kích thích một chút, Tống Sư Trúc ý tưởng đột phát, quyết định trở về liền thể nghiệm một lần cảm giác "địa phương nhỏ đám dân quê".
Cho Ninh thị xem thường người.
Bất quá điều mà Tống Sư Trúc không ngờ chính là, sau khi bọn họ rời khỏi Lý gia, Lý lão thái thái thế mà lại vì nàng trách cứ tôn tức.
Khách nhân sau khi rời đi, Lý Nhị cô nương xem xét sắc mặt của tổ mẫu, liền thức thời cáo lui.
Trong phòng không có người ngoài, Lý lão thái thái lên tiếng: "Hai ngày trước ta liền đã nói với ngươi, Phong tú tài cùng với Lý Ngọc nhưng trước kia không phải cùng một loại người. Trong nhà đem sự tình đều điều tra rõ ràng, vì sao ngươi lại muốn nhằm vào nàng như vậy?"
Nhà bọn hắn mời người tới cửa là để nói lời cảm tạ, cũng không phải vì cho người ta sự khó chịu. Vừa rồi nhìn nhà mình tôn tức nói chuyện phiền hà, so ra còn không bằng một cái tú tài nương tử giảng đạo lý, Lý lão thái thái đã cảm thấy trên mặt mười phần không được vẻ vang.
Ninh thị ngập ngừng nửa ngày, thực sự không thể qua mặt được ánh mắt Lý lão thái thái, mới nói: "Ta chính là không quen nhìn nàng."
Lý do này không thể làm cho Lý lão thái thái tin phục, nàng nhíu mày thật sâu: "Ngươi lúc trước có quen biết nàng?"
"Không biết." Ninh thị nói, nghĩ nghĩ, mới nói, "Ta là không quen nhìn cha nàng."
Liên quan gì đến cha nàng? Lý lão thái thái nhíu mày, thực sự không nghĩ tới chuyện này còn có thể liên lụy đến rộng như vậy.
"Lão tổ tông không biết, lúc trước ta tại trạm dịch phủ Hồi Thành, gặp qua một vị phụ nhân, chính là bị cha của Phong nương tử này, là Huyện thừa, dùng hình đánh gãy hai chân."
Tống Sư Trúc vừa rồi mặc dù không có giới thiệu tình hình gia đình, nhưng Lý gia là ai chứ, sự kiện Lý Ngọc nhưng lúc trước đã đủ mất mặt, lần này đối với Phong Hằng và Tống Sư Trúc, Lý gia quả thực là hỏi han đến tường tận.
Ninh thị vừa nghe đến gia thế lai lịch của Tống Sư Trúc, trong lòng liền coi thường nàng ba phần.
"Trên đường gặp được một phạm phụ, ngươi cũng có thể tin lời nàng." Lý lão thái thái khó mà tin được, quả thực không thể nghĩ ra tôn tức nhà mình thế mà lại ngốc nghếch như thế.
Lý Nhị cô nương cũng nói: "Ta nhớ được lúc trước, vị tú tài đưa tiểu đường đệ ta về nhà kia, hẳn là biểu đệ của Phong nương tử đi."
Nàng nói xong liền nhìn về phía Tống Sư Trúc, trong giọng nói rõ ràng lộ vẻ hiếu kì.
Vấn đề này không có vượt quá phạm vi. Tống Sư Trúc ở trong lòng có chút cao hứng, Lý Ngọc nhưng làm sự kiện kia, nàng sớm đã nghĩ tới Lý gia sẽ hỏi đến. Hai cái ân cứu mạng, một trước một sau, một giả một thật, Lý gia đã nếm qua một lần thua thiệt, khẳng định sẽ đem mọi chuyện hỏi han rõ ràng sau đó mới nhận ân nhân.
Tống Sư Trúc: "Đúng là biểu đệ của ta. Cũng thật là trùng hợp, lúc trước Lý gia cho người đưa thiếp mời tới cửa, nhà cữu cữu ta vừa vặn cũng mang theo biểu đệ tới cửa."
"Đi cầu Phong nương tử vì hắn nói giúp?" Lý Nhị cô nương tiếp lời.
Tống Sư Trúc cười: "Ta nào có tư cách thay ai nói giúp."
Nàng dừng một chút, "Tướng công nhà ta đã sớm nói với ta, ngày đó cũng chính là hắn có ánh mắt tốt một chút, mới so với người khác sớm phát hiện ra hiểm cảnh, kỳ thật không tính là ân tình gì. Lý giáo tập lúc trước cảm tạ đã là khách khí, chúng ta đều không nghĩ tới Lý gia sẽ còn phái người tới cửa, Lý tiên sinh thật sự là quá khách khí."
Lý Nhị cô nương hé miệng cười: "Tam thẩm nghe được chưa?" Nàng cảm thấy Tống Sư Trúc cũng thật thú vị. Biểu đệ của nàng vì muốn có được một cái ân tình của Lý gia, tính kế đủ đường, vậy mà nàng lại la ó, mở miệng, trực tiếp đem ân tình kia nói thành không có.
Ninh thị lại vẫn là không hài lòng: "Phong nương tử sao có thể nói như vậy, đều là người nhà thân thích, như vậy bạc tình bạc nghĩa, đây thật là......" Ninh thị lắc đầu, "Ta nói chuyện có phần thẳng thắn, chỉ là Phong nương tử mặc dù là từ địa phương nhỏ tới, cũng phải coi trọng chút tình thân mới được."
Tống Sư Trúc sau khi nghe xong, không để lại dấu vết liếc Ninh thị một cái, đột nhiên cảm thấy, vị tam thiếu phu nhân này mạch não thật sự là kỳ lạ.
Ninh thị nếu là nổi nóng với việc nàng cầu tình cho Lý Ngọc nhưng, nàng còn có thể lý giải; Nhưng Ninh thị thế mà trách móc nặng nề việc nàng không coi trọng tình cảm thân thích?
Tống Sư Trúc trong lòng thầm nghĩ, mặt không đổi sắc nói: "Lúc trước ta đọc sách, có nhìn qua một câu chuyện trong thoại bản, ngược lại cảm thấy cùng với chuyện này có chút tương đồng đến kỳ lạ. Không biết tam thiếu phu nhân có nguyện ý nghe ta nói một chút hay không?"
"Ta thích nghe nhất chuyện xưa. Phong tỷ tỷ mời nói." Không đợi Ninh thị lên tiếng, Lý Nhị cô nương liền cổ vũ nói.
Tống Sư Trúc cười nhìn nàng một chút, rồi tự thuật: "Câu chuyện kia kể rằng, trong một thôn có ba hộ nông gia, hai nhà trái phải đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, nhà ở giữa khuyên can thế nào cũng không được, đành phải tìm lý chính tới khuyên can. Lý chính tới về sau, hàng xóm trái phải lại quở trách nhà ở giữa kia lo chuyện bao đồng, từ đó về sau cô lập hắn. Thôn dân chung quanh nhìn hắn bị nhằm vào, đều mười phần không hiểu ——"
Nàng hơi dừng lại, đem ánh mắt đặt ở trên thân Ninh thị: "...... Không biết tam thiếu phu nhân cảm thấy trong việc này ai đúng ai sai?"
"Đương nhiên là hàng xóm trái phải sai, làm sao có thể trách nhà ở giữa kia." Lý Nhị cô nương chen lời, sau khi nói xong liền sửng sốt một chút, vẻ mặt như đã hiểu rõ nhìn Tống Sư Trúc.
Tống Sư Trúc cười tủm tỉm. Đây chính là lời mà nàng muốn nói, rõ ràng chuyện không liên quan đến nàng, lại cứ cứng rắn muốn kéo phe thứ ba vào, đây không phải ngụy biện sao.
Bỗng nhiên Ninh thị lại nói tiếp: "Địa phương nhỏ ra đám dân quê, đúng là thói quen nhiều, tùy tiện một chút liền có thể đánh nhau."
Tống Sư Trúc: ......"
Lý lão thái thái ở trên ghế chủ tọa nghe mà đều cảm thấy không thể nghe nổi nữa, nàng ngắt lời tôn tức: "Phong nương tử nói rất đúng. Hai chuyện làm sao có thể gộp làm một." Nàng cười, "Vô luận như thế nào, Phong tú tài đã cứu người Lý gia chúng ta một mạng là sự thật, Phong nương tử khiêm tốn như thế, ngược lại khiến chúng ta không được tự nhiên."
Lý lão thái thái là người có vai vế cao nhất trong Lý gia, nàng đã nói như vậy, chính là giải quyết dứt khoát.
Tống Sư Trúc nhìn vẻ mặt nghẹn khuất của Ninh thị, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Thật sự là Tống Sư Trúc đời này từ bé tới lớn, chưa từng bị ai xem thường như thế.
Nàng là người ở địa phương nhỏ ra, nhưng Ninh thị lại tràn đầy vẻ kiêu ngạo của người thành phố lớn, mở miệng ngậm miệng đều là "địa phương nhỏ đám dân quê", sắc mặt cũng thật không tốt.
Không biết có phải hay không là bị kích thích một chút, Tống Sư Trúc ý tưởng đột phát, quyết định trở về liền thể nghiệm một lần cảm giác "địa phương nhỏ đám dân quê".
Cho Ninh thị xem thường người.
Bất quá điều mà Tống Sư Trúc không ngờ chính là, sau khi bọn họ rời khỏi Lý gia, Lý lão thái thái thế mà lại vì nàng trách cứ tôn tức.
Khách nhân sau khi rời đi, Lý Nhị cô nương xem xét sắc mặt của tổ mẫu, liền thức thời cáo lui.
Trong phòng không có người ngoài, Lý lão thái thái lên tiếng: "Hai ngày trước ta liền đã nói với ngươi, Phong tú tài cùng với Lý Ngọc nhưng trước kia không phải cùng một loại người. Trong nhà đem sự tình đều điều tra rõ ràng, vì sao ngươi lại muốn nhằm vào nàng như vậy?"
Nhà bọn hắn mời người tới cửa là để nói lời cảm tạ, cũng không phải vì cho người ta sự khó chịu. Vừa rồi nhìn nhà mình tôn tức nói chuyện phiền hà, so ra còn không bằng một cái tú tài nương tử giảng đạo lý, Lý lão thái thái đã cảm thấy trên mặt mười phần không được vẻ vang.
Ninh thị ngập ngừng nửa ngày, thực sự không thể qua mặt được ánh mắt Lý lão thái thái, mới nói: "Ta chính là không quen nhìn nàng."
Lý do này không thể làm cho Lý lão thái thái tin phục, nàng nhíu mày thật sâu: "Ngươi lúc trước có quen biết nàng?"
"Không biết." Ninh thị nói, nghĩ nghĩ, mới nói, "Ta là không quen nhìn cha nàng."
Liên quan gì đến cha nàng? Lý lão thái thái nhíu mày, thực sự không nghĩ tới chuyện này còn có thể liên lụy đến rộng như vậy.
"Lão tổ tông không biết, lúc trước ta tại trạm dịch phủ Hồi Thành, gặp qua một vị phụ nhân, chính là bị cha của Phong nương tử này, là Huyện thừa, dùng hình đánh gãy hai chân."
Tống Sư Trúc vừa rồi mặc dù không có giới thiệu tình hình gia đình, nhưng Lý gia là ai chứ, sự kiện Lý Ngọc nhưng lúc trước đã đủ mất mặt, lần này đối với Phong Hằng và Tống Sư Trúc, Lý gia quả thực là hỏi han đến tường tận.
Ninh thị vừa nghe đến gia thế lai lịch của Tống Sư Trúc, trong lòng liền coi thường nàng ba phần.
"Trên đường gặp được một phạm phụ, ngươi cũng có thể tin lời nàng." Lý lão thái thái khó mà tin được, quả thực không thể nghĩ ra tôn tức nhà mình thế mà lại ngốc nghếch như thế.
Bạn cần đăng nhập để bình luận