Thê Tử Của Ta Được Phúc Tinh Cao Chiếu

Chương 19

Tống Sư Bách hừ một tiếng: "Ta đã sớm nói với phu tử rồi. Phu tử còn khen ta có hiếu tâm." Hắn đưa mắt nhìn Phong Hằng một lượt, liền biết mẹ hắn lại mắc cái bệnh chê xấu thích chưng diện.
Tống Sư Bách trong lòng không khỏi mười phần buồn bực, béo thì đã sao, hắn từ nhỏ đã béo, mẹ hắn nhìn không nổi mập mạp, không phải chỉ vào hòa thượng mắng lừa trọc sao.
Tống Sư Bách lại buồn bực nhìn thoáng qua tỷ phu đã thay đổi diện mạo. Lúc trước Phong gia tiểu tam nói ca ca hắn so với hắn còn béo, hiện tại ngược lại hoàn toàn trái ngược.
Tống Sư Bách trong lòng hết sức phức tạp, nhìn Phong Hằng hết lần này tới lần khác.
Kỳ thật hắn cùng tỷ phu này cũng không thân thiết lắm.
Người hắn quen là Phong gia tiểu tam, cũng chính là em trai của tỷ phu hắn. Hai người cùng ở tại thư viện đọc sách, lại cùng ở một phòng.
Lúc ấy tỷ tỷ chọn rể, hắn nghe nương hắn kể lể từng đối tượng không đáng tin, tim đều muốn thao nát cả ra. Dù sao cũng là đại sự cả đời của tỷ tỷ ruột, Tống Sư Bách lúc ấy cả ngày than thở, ai nghĩ đến Phong tiểu tam thế mà lại tiến cử ca ca hắn, Tống Sư Bách mới biết được huynh trưởng của huynh đệ hắn không biết từ lúc nào đã để ý tỷ tỷ của hắn.
Tống Sư Bách đương nhiên là tức giận, bất quá sau khi cân nhắc rất nhiều, hắn cũng không có lập tức bác bỏ Phong Hằng.
Chủ yếu là, những gã đàn ông khác hắn không rõ nội tình, Phong gia hai huynh đệ tốt xấu đều tại Phong Hoa thư viện đọc sách, Tống Sư Bách trong khoảng thời gian đó, giấu Phong tiểu tam, lặng lẽ dò la, đem hết thảy phu tử, đồng môn năm đó của Phong Hằng đều thăm hỏi một lần, chân đều muốn mỏi nhừ, lúc này mới chọn tỷ phu nhân.
Dĩ nhiên không phải bởi vì tỷ phu so với hắn còn béo, phương diện này Tống Sư Bách vẫn rất đáng tin, tỷ phu này trong miệng các sư trưởng là người tâm tính rộng rãi, giữ mình trong sạch, đọc sách lại có linh tính, hơn nữa hắn cảm thấy, hai nhà nếu là kết thân, hắn cùng Phong tiểu tam chính là thân thích danh chính ngôn thuận.
Đông đảo nguyên nhân, tỷ phu này mới lọt vào mắt xanh của hắn. Nghĩ đến Phong tiểu tam, Tống Sư Bách rốt cục khách khí một chút, nói: "Tiểu tam ở trong thư viện vẫn luôn nhắc tới tỷ phu, nếu là biết tỷ phu trở về, khẳng định sẽ rất cao hứng."
Em vợ tại việc hôn sự này giúp hắn rất nhiều, Phong Hằng đối với Tống Sư Bách có thiên nhiên hảo cảm. Phong Hằng cũng không để ý thái độ có chút tinh quái của hắn, mỉm cười, nói: "Ta vốn định ngày mai liền đi thư viện nói chuyện với phu tử, cũng tiện đường thăm các ngươi, không nghĩ tới ngươi về nhà trước."
Tống Sư Bách rốt cục nhớ đến mình vì sao trở về, nhìn nhi tử mặt lộ vẻ sốt ruột, Lý thị bất đắc dĩ liếc hắn một cái, dứt khoát dẫn theo hai người đến Ngàn Hi đường.
Lão thái thái tới huyện ở nửa tháng, còn chưa từng gặp cháu trai cùng cháu rể tương lai, nghĩ đến cũng là hi vọng xem thật kỹ một chút bọn hắn.
Trong Ngàn Hi đường, Tống Sư Trúc cùng lão thái thái Tống Trinh Trinh vừa nghe nàng khăng khăng muốn qua xem, cùng nhau đứng đó. Cũng không nghĩ tới mẹ nàng khi đi tới thế mà đem Phong Hằng cũng dẫn tới.
Thứ 9 Chương: Tâm động.
Giờ ngọ, ánh nắng tươi sáng xán lạn, xuyên qua song cửa sổ nghiêng nghiêng chiếu vào tủ âm tường, càng hiện ra trong phòng vẻ an tĩnh quá mức.
Tống Sư Trúc đưa mắt nhìn lão thái thái đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lại nhìn đường muội không ngừng nức nở, yên lặng thu nhỏ sự tồn tại của mình.
Nếu là nàng biết Tống Trinh Trinh trước mặt lão thái thái còn có thể khóc như thế, chắc chắn sẽ không mang nàng tới. Nàng cũng không nghĩ tới Tống Trinh Trinh lại có phản ứng lớn như vậy, nàng bất quá chỉ nói một câu lão thái thái muốn tại trong huyện giúp nàng xem xét việc hôn nhân, Tống Trinh Trinh nước mắt lập tức tuôn rơi lã chã.
Khiến Tống Sư Trúc đều nhìn không rõ nàng là có nguyện ý hay không.
Lão thái thái dường như không vừa mắt, rốt cục lên tiếng nói: "Muốn khóc thì trở về mà khóc, người khác nghe thấy ngươi khóc như thế, còn tưởng rằng ta làm gì ngươi."
Tống Trinh Trinh cúi đầu, nhìn qua đáng sợ như sắp rơi xuống. Đến khi nhìn lão thái thái, trong mắt xoắn xuýt tràn đầy, như sắp tràn ra. Có lẽ phát giác được động tác không cách nào biểu đạt tâm ý của mình, nàng dùng tay lau lau nước mắt, nghẹn đỏ mặt, lấy hết dũng khí nói: "Tổ mẫu đối xử tốt với ta, ta biết rõ."
Trong phòng, lư hương trên bàn gỗ bốc lên từng sợi khói thuốc, lẳng lặng lan tràn.
Nàng dừng lại hồi lâu, Tống Sư Trúc còn tưởng rằng nàng muốn tiếp tục thổ lộ. Không nghĩ tới Tống Trinh Trinh lại là đối lão thái thái hành một cái đại lễ trịnh trọng, cũng không đợi người khác đỡ dậy, đã tự mình đứng lên, tựa như hoàn thành nhiệm vụ về sau nhẹ nhõm, nàng nhỏ giọng như muỗi, mang theo chút vui sướng nói: "Tổ mẫu hảo hảo dưỡng bệnh, ta có chút choáng váng, liền không ở lại bồi tổ mẫu."
Tống lão thái thái một mực yên lặng không lên tiếng, đợi Tống Trinh Trinh đi rồi, nàng đột nhiên hỏi: "Nàng có ý gì?"
Tống Sư Trúc suy nghĩ một chút thần thái biểu lộ vừa rồi của đường muội: "Chính là ý tứ trên mặt chữ đi."
Tống lão thái thái: ......"Nàng nhìn Tống Sư Trúc một chút, Tống Sư Trúc lập tức buông tay nói: "Trinh tỷ muội thật sự cảm thấy tổ mẫu tốt, ta cũng cảm thấy tổ mẫu tốt."
Lão thái thái liều mạng một trận gia đình đại chiến cũng muốn thu xếp ổn thỏa cho tiểu tôn nữ, cũng không phải thật sự là đối xử tốt.
Nhị thúc bọn hắn không có khả năng không biết trong triều muốn tuyển tú, chỉ nhìn bọn hắn một chút động tĩnh đều không có, liền biết Nhị thẩm là nghĩ đến buông tay mặc kệ. Mẹ nàng vào lúc này nhận sự phân phó của lão thái thái, rất có thể làm chuyện tốt mà không được đáp lại.
Tống lão thái thái: ......"Luôn cảm thấy người già có chút theo không kịp mạch suy nghĩ của người trẻ tuổi.
Nghĩ đến Tống Trinh Trinh là đại tôn nữ mang tới, Tống Sư Trúc rất có thể khuyên nàng thứ gì. Tống lão thái thái đột nhiên có chút đau đầu, nàng vuốt vuốt trán: "Ngươi đừng làm những cái kia vô dụng."Dù sao nàng cũng không trông cậy vào Tống Trinh Trinh cảm kích nàng, bất quá là cầu một cái kết quả vẹn toàn thôi.
Tống Sư Trúc cảm thấy lão thái thái hiểu lầm nàng, nàng muốn giải thích rõ ràng.
Đường muội có thể nói ra như vậy, không phải sau lưng nàng đã làm gì, mà là người ta tự mình mọc một đôi tuệ nhãn có thể xuyên thấu qua hiện tượng nhìn bản chất.
Nàng cùng Tống Trinh Trinh nói chẳng qua là tuyển tú cùng chọn rể hai chuyện, đương nhiên nàng cũng có tiểu tâm tư của mình.
Đã nhất định đắc tội Nhị thẩm, liền không thể để cho đường muội cũng sinh ra hiểu lầm.
Dưa hấu cùng hạt vừng, cũng nên bảo trụ một cái.
Tống Sư Trúc đối với vị Nhị thẩm kia không có bao nhiêu ấn tượng, mặc dù nàng cũng cảm thấy Nhị thẩm bị ép nhận một khuê nữ đáng thương, nhưng làm người thì luôn luôn nên coi trọng người ở trước mắt mình hơn một chút.
Tống Trinh Trinh sau khi nghe xong giữ im lặng, chỉ hỏi nàng một câu, chính là điều kiện Lý thị giúp nàng xem xét là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận